Chương 6 - Giam lỏng trong viện

Trong Quế Hương Đường, nghĩ đến dáng vẻ nghênh cổ không biết nhận sai của cháu gái, lão thái thái liền tức đến hoa mắt chóng mặt, dạ dày cũng quặn đau từng cơn.

Chuyện xảy ra hôm nay, Khương Hồng sau khi về nhà cũng đã nghe La thị kể lại, thấy lão thái thái vẫn còn đang tức giận, không khỏi lạnh giọng nói: "Con bé lớn lên ở nông thôn, không ai dạy dỗ, hành sự ngày càng tùy tiện ngang ngược, mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ dạy dỗ nó!"

Lão thái thái vịn vào lồng ngực đang đau âm ỉ, cười lạnh nói: "Nó không coi trọng trưởng bối, không hiểu quy củ, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cái tính cố chấp này đâu phải con dạy dỗ vài câu là có thể sửa được?"

Khương Hồng cúi đầu thở dài, tính cách của trưởng nữ thật sự khiến ông phiền lòng, may mà Quốc Công phủ không câu nệ gia thế tính tình đã chọn nàng làm con dâu, nếu Hạ phu nhân biết bộ mặt thật của nàng, e rằng tuyệt đối sẽ không cưới nàng cho trưởng tử của bà ấy.

La thị cũng đang nghĩ đến chuyện này, biết rằng chẳng bao lâu nữa Quốc Công phủ sẽ đến dạm hỏi, bà ta liếc nhìn sắc mặt của lão thái thái, nhìn vẻ mặt rầu rĩ của phu quân, suy nghĩ một lát, rồi hắng giọng đề nghị: "Theo con thấy, trước khi xuất giá đừng cho An tỷ nhi ra ngoài nữa, để con bé ở trong viện làm chút nữ công, trồng ít hoa cỏ để mài giũa tính tình. Tính tình trầm tĩnh rồi, làm việc sẽ không dễ bốc đồng, sau này gả đến Quốc Công phủ, cũng sẽ không gây họa mắc lỗi khiến người ta chê cười."

Lời này của phu nhân rất có lý, Khương Hồng vô cùng tán thành. Lão thái thái nghe xong cũng gật đầu, nói: "Nếu đã vậy, chuyện này ngươi cứ lo liệu đi, nhốt con bé trong viện không cho ra ngoài, đợi sau này nó thuận lợi gả đi, trong nhà cũng sẽ yên tĩnh."

Hôm sau, La thị liền sai bốn bà vú khỏe mạnh đến Hải Đường viện.

"Lão thái thái nói, để đại tiểu thư ở trong phòng thêu khăn trùm đầu và áo cưới của mình, những ngày này không được ra ngoài." Bà vú mang đến một tấm lụa sa tanh đỏ thẫm, nói xong câu đó liền đóng cửa, khóa lại, canh giữ cổng Hải Đường viện, không cho Khương Ức An bước ra ngoài.

Hương Thảo ôm tấm lụa đỏ vào phòng, trong lòng vô cùng bất bình.

Lão thái thái nói là muốn đại tiểu thư thêu khăn trùm đầu, thêu áo cưới, nhưng thực ra ai mà không nhìn ra, đây là biến tướng giam lỏng đại tiểu thư trong viện!

Khương gia có tất cả hai vị tiểu thư và một thiếu gia, lão thái thái thương yêu thiếu gia nhất, đối với nhị tiểu thư cũng rất kiên nhẫn, chỉ riêng đối với đại tiểu thư là sắc mặt không tốt, cứ như đại tiểu thư không phải là con của Khương gia vậy!

Khương Ức An lại không hề để tâm.

Các bà vú canh giữ cổng viện, không thể ra ngoài, nhưng tâm trạng vui vẻ của nàng không hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn ngân nga khúc hát, ngồi xổm dưới mái hiên chậm rãi mài dao mổ lợn.

Mối hôn sự với Quốc Công phủ này, tổ mẫu và phụ mẫu đều rất để tâm, giờ nhốt nàng trong viện, rõ ràng là sợ lúc Quốc Công phủ đến dạm hỏi, nàng ra ngoài bị người ta nhìn thấy sẽ bị từ hôn.

Vì sao lại sợ nàng bị từ hôn? Chẳng phải là vì Quốc Công phủ là gia đình quyền quý cao sang, trèo được lên mối hôn sự này, sau này sẽ rất có lợi cho con đường làm quan của phụ thân, tiền đồ của em trai và cả hôn sự của em gái sao.

Nghĩ đến đây, Khương Ức An cong cong ngón tay búng vào lưỡi dao sắc bén của con dao mổ lợn, mỉm cười.

Họ càng mong nàng gả vào Quốc Công phủ quyền quý, nàng lại càng có nhiều con bài để thương lượng với họ.

Nghĩ như vậy, gả cho tên mù của Quốc Công phủ kia cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

~~~

Chuẩn bị xong sính lễ để đến Khương phủ dạm hỏi, Giang thị cho người đi mời phu quân qua, cùng ông thương lượng chuyện đến Khương phủ dạm hỏi.

Theo quy củ của kinh thành, khi dạm hỏi, nhà trai nên có phụ mẫu và các trưởng bối khác đích thân đến nhà gái đưa sính lễ, như vậy hai bên thông gia gặp mặt, tiện thể định luôn ngày thành hôn.

Lần trước đến Khương gia đặt lễ, phu quân bà đã không rảnh để ý, dạm hỏi là chuyện lớn, nếu ông không đi thì sẽ mất mặt, Giang thị khom người hỏi ông: "Thế tử gia, không biết ngày mai ông có rảnh không? Chuyện dạm hỏi của Viễn nhi..."

Hạ Tri Nghiễn vừa vén áo bào ngồi xuống, nghe vậy liền không kiên nhẫn phất tay áo đứng dậy.

"Bà không phải không biết ta rất bận sao, làm gì có thời gian rảnh? Mấy chuyện này bà tự đi lo liệu là được rồi, đừng đến làm phiền ta."

Ông nói xong liền cất bước đi ra ngoài.

Giang thị không lên tiếng, lặng lẽ tiễn phu quân ra ngoài sân, trở về một mình ngồi cúi đầu trong phòng rất lâu, lúc ra khỏi phòng, vành mắt vẫn còn đỏ.

Phu quân không quan tâm đến hôn sự của trưởng tử, bà đành phải làm phiền nhị đệ và em dâu vậy.

Nghe chị dâu nói xong chuyện này, Hạ nhị phụ nhân, Tần thị nhận lời, sai trưởng tử đi cùng Giang thị đến Khương gia đưa sính lễ.

Hôm sau, sính lễ của Quốc Công phủ được đưa đến Khương gia, sáu mươi sáu kiệu sính lễ chất đầy cả sân, Khương Ức Vi nhìn những tấm lụa là gấm vóc, vàng bạc châu báu không đếm xuể trong những chiếc rương gỗ đỏ thẫm đó, mắt gần như muốn lồi ra!

"Mẫu thân, đại tỷ lại có nhiều sính lễ như vậy, ngay cả những chiếc rương đó cũng là gỗ đàn hương!"

Trong mắt La thị cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Quốc Công phủ gia nghiệp lớn, nhiều sính lễ như vậy cũng không có gì lạ, hơn nữa sính lễ đã đưa đến Khương gia, danh sách sính lễ cũng ở trong tay bà ta, trưởng nữ bị nhốt trong viện không biết gì cả, xử lý và chuẩn bị của hồi môn thế nào, chẳng phải đều do bà ta quyết định sao?

Bà ta kéo Khương Ức Vi sang một bên, hạ giọng dặn dò: "Con bình tĩnh lại, đừng làm ầm ĩ lên, những thứ quý giá trong đó ta sẽ tìm cách giữ lại cho con."

Khương Ức Vi ghen tị nhìn những món sính lễ đó, hận đến mức vò nát chiếc khăn tay trong tay.

Chỉ giữ lại những thứ đó cô ta vẫn có chút không cam lòng!

Đại tỷ lớn lên ở nông thôn, suốt ngày mổ lợn bán thịt, chữ nghĩa không biết mấy, sao có thể so được với cô ta hiểu biết lễ nghĩa? Sau này lấy chồng, cô ta nhất định phải gả tốt hơn đại tỷ mới được!

"Đại tỷ gả đến Quốc Công phủ, sau này chẳng phải sẽ được ăn sung mặc sướng, sống cuộc sống giàu sang phú quý sao?"

La thị nghiến răng chọc vào trán Khương Ức Vi, nói với giọng thấm thía: "Ngốc không chứ? Có gì đáng ngưỡng mộ? Nghĩ xem người nó sắp gả là người thế nào, một tên mù khắc thê, những ngày khổ cực của nó còn ở phía sau! Mẫu thân sẽ tìm cho con một lang quân tốt hơn tên mù đó gấp ngàn vạn lần, sính lễ, của hồi môn cũng sẽ nhiều hơn nó rất nhiều, đến lúc đó sẽ gả con đi một cách vẻ vang, để con hưởng vinh hoa phú quý cả đời."

Khương Ức Vi vui vẻ ôm lấy cánh tay mẫu thân, trong lòng lập tức cảm thấy cân bằng hơn nhiều, nhìn lại những món sính lễ kia, cũng không thấy thèm thuồng nữa.

Sính lễ đặt ở sân trước, La thị mời Giang thị vào hoa sảnh ngồi uống trà.

Uống xong một tách trà, vẫn không thấy trưởng nữ Khương gia lộ diện, Giang thị không khỏi thắc mắc: "Khương phu nhân, lần trước ta đến không gặp được đại tiểu thư, sao hôm nay vẫn không thấy nàng ấy?"

La thị nghe vậy đặt tách trà xuống, khẽ thở dài nói: "Nói ra thật không may, An tỷ nhi vừa về đã bị cảm lạnh, đến giờ vẫn chưa khỏi, hôm nay không tiện ra gặp phu nhân."

Trong lòng Giang thị chùng xuống.

Trưởng tử mệnh cứng khắc thê, Khương cô nương này còn chưa gả vào cửa, sao đã bị bệnh, chẳng lẽ lại bị khắc...

Giang thị cúi đầu, lòng trĩu nặng tâm sự uống một ngụm trà, sợ bà nghĩ nhiều hủy bỏ hôn sự, La thị vội cười nói: "Phu nhân không cần lo lắng, trưởng nữ của ta thân thể khỏe mạnh, chỉ là chút cảm lạnh nhỏ, đại phu nói uống thêm hai thang thuốc nữa là sẽ khỏi."

Thấy bà ta quả quyết như vậy, trái tim đang treo lơ lửng của Giang thị mới đặt lại vào trong bụng, thầm niệm mấy câu Bồ Tát phù hộ.

Lần dạm hỏi này, vốn muốn gặp mặt nhi tức tương lai, không may lại không gặp được, tuy có chút không yên tâm, nhưng nhị tiểu thư Khương gia dung mạo xuất chúng, trông có vẻ là một cô nương tài sắc vẹn toàn, cùng một phụ thân, chắc hẳn đại tiểu thư cũng không kém đi đâu được.

Bây giờ sính lễ đã đưa, phụ mẫu hai bên cũng đã trò chuyện hòa hợp, ngày cưới của bọn trẻ cũng nên định rồi.

"Khương phu nhân, ta đã nhờ người xem ngày, một tháng sau là ngày lành để thành thân, bà thấy thế nào?"

Vừa mới định hôn sự một tháng sau đã thành thân, thời gian có hơi gấp gáp, Giang thị có chút lo lắng Khương gia sẽ không đồng ý, nhưng Giang thị vừa dứt lời, La thị đã lập tức cười nói: "Được, được, lão gia nhà ta nói, ngày thành thân cứ để Quốc Công phủ định, bọn trẻ sớm ngày thành hôn, chúng ta cũng vui mừng phải không?"

Ngày cưới cuối cùng cũng đã định, Giang thị thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bên này La thị tiếp đãi Giang thị và các nữ quyến nói chuyện, Khương Hồng thì cùng các nam khách ở hoa sảnh uống trà trò chuyện. Trong Hải Đường viện, Khương Ức An đứng trên tường nhìn ra xa nửa ngày, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc áo gấm màu xanh lam.

Nam nhân đó không mù, rõ ràng không phải người nàng sắp gả, trông cũng chỉ vừa qua tuổi cập quan, hẳn là huynh đệ của người mù kia.

Hương Thảo căng thẳng vịn thang ở dưới, sợ bị các bà vú canh cổng bên ngoài phát hiện tiểu thư trèo lên tường.

Nửa khắc sau, Khương Ức An giẫm lên thang đi xuống, cách mặt đất còn nửa trượng thì nhảy xuống, vẫy tay bảo Hương Thảo cất thang đi, vẻ mặt đăm chiêu trở về phòng.

Hôm nay Quốc Công phủ đến dạm hỏi, nàng vốn muốn gặp mặt vị hôn phu mù tương lai, hỏi rõ sính lễ của Quốc Công phủ có bao nhiêu, để tránh bị phụ mẫu tham ô.

Nhưng trèo tường nhìn nửa ngày cũng không thấy bóng người nào, chắc là hắn đi lại không tiện nên không lộ diện.

Không gặp được vị hôn phu mù, nàng đành phải nghĩ cách khác vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro