Chương 9 - Thành hôn (thượng)
Đặt chân đến một nơi hoàn toàn xa lạ, đối với người đang chìm trong bóng tối, đó là một thử thách gian nan.
Hạ Tấn Viễn được Thạch Tùng và Nam Trúc dìu hai bên cánh tay, chậm rãi bước qua cửa chính Khương phủ.
Bên trong nhị môn là nơi ở của nữ quyến Khương gia, hai tiểu đồng không tiện vào sâu hơn, bèn đổi sang nha hoàn bên cạnh Giang thị là Hạ Hà cầm dải lụa đỏ dẫn đường phía trước.
Hạ Tấn Viễn cầm đầu kia của dải lụa, được các vị thẩm, ma ma của nhị phòng và tứ phòng Quốc Công phủ vây quanh, bước từng bước chậm rãi về phía Hải Đường viện.
Nghe thấy một tiếng nhắc "ngưỡng cửa", hắn lặng lẽ dừng lại, nhấc vạt áo bào lên rồi bước qua.
Không lâu sau lại gặp bậc đá, hắn bèn từ từ bước lên từng bậc.
Cho đến khi chậm rãi đi đến bên ngoài chính phòng của Hải Đường viện, hắn im lặng dừng bước bên bậc đá, chờ đợi tân nương bước ra.
Tiết trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ chan hòa khắp nơi, Khương Ức An đội khăn che mặt bước ra khỏi phòng, qua lớp voan đỏ mờ ảo, lờ mờ nhìn thấy một bóng người cao ráo đứng cách đó không xa.
Nàng đột ngột vén một góc khăn voan, mở to mắt nhìn kỹ nam nhân trước mặt, không khỏi ngạc nhiên nhướng đôi mày thanh tú.
Đối phương mặc hỷ phục tân lang màu đỏ thẫm, dáng người cao ráo như ngọc, đôi mày kiếm xếch vào tận thái dương, hai mắt bị che bởi một dải lụa đen, tuấn mỹ hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Chỉ là tướng mạo tuy đẹp, nhưng làn da lại mang một vẻ tái nhợt bệnh tật.
Màu da tái nhợt đó gần như trong suốt, giống như tuyết mùa đông rơi xuống khe núi cả năm không tan, toát ra khí chất lạnh lẽo.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn hơi nghiêng đầu, mặt hướng về phía trước không nhìn thấy, chìa một bàn tay trắng bệch xương xẩu ra.
Khương Ức An ngập ngừng một lúc, nhấc vạt váy bước qua ba bậc đá đến trước mặt hắn, trực tiếp đưa tay nắm lấy ngón tay hắn.
Xung quanh vang lên một tràng cười khẽ đầy ẩn ý.
Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay ấm áp và mềm mại của nữ tử, Hạ Tấn Viễn cũng khẽ giật mình.
Khương Ức An không hiểu vì sao lại có tiếng cười, một tay giữ khăn voan đỏ nhìn những người xung quanh.
Hạ Hà vội bước tới, đưa dải lụa đỏ trong tay qua, thấp giọng nhắc nhở: "Cô nương và công tử mỗi người cầm một đầu dải lụa này, cùng nhau đi ra ngoài."
Đây là quy củ thành hôn ở kinh thành, cho dù Hạ Tấn Viễn không bị mù cả hai mắt thì tân lang và tân nương cũng nên cầm dải lụa đỏ, chứ không phải trực tiếp nắm tay nhau.
Trước khi đến Khương gia đón dâu, vì sợ xảy ra sai sót, Giang thị đã dặn dò kỹ lưỡng Hạ Tấn Viễn vài lần về quy trình của nghi lễ đón dâu.
Nhưng phía Khương gia, La thị chỉ đưa cho trưởng nữ một cuốn sách nhỏ, ngoài ra không hề căn dặn gì khác, Khương Ức An không biết quy củ này, nên hành động vừa rồi có phần đường đột.
Hơn nữa, chưa bái đường mà nàng đã vén khăn voan nhìn vị hôn phu, điều này cũng vô cùng không đúng mực, vì vậy đã khiến các nữ quyến của Quốc Công phủ đến đón dâu phải bật cười khẽ.
Khương Ức An nhận lấy dải lụa đỏ, nhưng vẫn không buông bàn tay đang nắm Hạ Tấn Viễn ra.
Nàng cũng không để tâm đến tiếng cười và ánh mắt của mọi người xung quanh, mà bình tĩnh quấn dải lụa đỏ quanh hai bàn tay đang nắm chặt của họ ba vòng, sau đó không vội không vàng kéo khăn che mặt của mình lại, nói: "Được rồi, đi thôi."
Tân nương khác có thể cùng tân lang đi trước sau cầm dải lụa đỏ, nhưng Hạ Tấn Viễn hai mắt không nhìn thấy, dải lụa quấn quanh tay hai người, nàng đi trước nửa bước, hắn có thể theo bước chân của nàng mà đi, như vậy vừa giữ được lễ nghi, vừa quan tâm đến sự bất tiện của hắn.
Các nữ quyến của Quốc Công phủ ngừng cười, có vài ma ma lớn tuổi gật đầu tán thưởng: "Tân nương tử cử chỉ phóng khoáng, suy nghĩ chu đáo, là một người thông minh và tinh tế."
Tiếng pháo nổ lách tách vang lên.
Được các nữ quyến Quốc Công phủ vây quanh, Khương Ức An nắm tay Hạ Tấn Viễn, chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng qua lớp khăn voan che mặt liếc nhìn vị hôn phu mù lòa vài lần.
Lần đầu tiên nắm tay một nam nhân, nàng cũng không được tự nhiên cho lắm.
Tuy nhiên, đi được một lúc, nàng không khỏi cau chặt mày.
Bàn tay của vị hôn phu mù lòa thon dài, đẹp đẽ, nhưng lại lạnh buốt, nàng nắm tay hắn như ngâm trong nước lạnh.
Nhìn dáng người của hắn, cao lớn đĩnh đạc, nhưng lại quá gầy gò.
Nghe nói người bệnh tật thân nhiệt thấp, lẽ nào ngoài mù ra hắn còn có bệnh kín khác, sắp không qua khỏi rồi sao?
Trưởng nữ xuất giá, Khương Hồng và La thị tiễn nàng ra khỏi cổng chính Khương phủ rồi dừng bước, việc đón dâu sau khi ra khỏi cửa đều giao cho Quốc Công phủ.
Hạ Tấn Viễn đích thân đến đón dâu, vì hai mắt hắn bị mù không tiện cưỡi ngựa, Quốc Công phủ chuẩn bị không phải là kiệu tám người khiêng để rước tân nương, mà là một cỗ xe song mã cho tân lang và tân nương có thể cùng ngồi.
Đi đến bên xe, một vị phu nhân lớn tuổi của Quốc Công phủ đã tháo dải lụa đỏ trên tay hai người, sau đó hai tiểu đồng tiến lên dời ghế đẩu, một trái một phải hộ tống Hạ Tấn Viễn lên xe.
Khương Ức An không đợi người đỡ, nhấc vạt váy đỏ thẫm dày cộm, dẫm lên ghế đẩu chui vào trong xe.
Trong xe, Hạ Tấn Viễn mím chặt khóe môi, dáng người thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở một bên ghế mềm, bên cạnh còn chừa đủ chỗ trống.
Không gian lớn như vậy, Khương cô nương có thể ngồi ở phía bên kia của xe, hai người không cần phải ngồi sát vào nhau.
Nhưng một lúc sau, hắn nghe thấy tiếng nàng gõ cộc cộc vào thành xe, liền có người đưa thứ gì đó vào, ngay sau đó một vật nặng rơi xuống, mơ hồ phát ra tiếng sắt va chạm nhẹ.
Hạ Tấn Viễn nhíu mày, đột nhiên cảm thấy ghế mềm bên cạnh hơi lún xuống.
Khương Ức An bỏ khăn voan đỏ xuống, ngồi sát cạnh hắn.
Dải lụa đỏ vốn là để dẫn đường cho hắn, giờ hai tay hắn trống không ngồi đó, nàng liền nhét dải lụa đỏ vào tay hắn, nói: "Cầm lấy."
Hạ Tấn Viễn im lặng một lúc, khóe môi lặng lẽ mím chặt, quay mặt đi đón làn gió mát thổi từ ngoài cửa sổ vào.
"Không cần." Hắn lạnh lùng nói.
Khương Ức An nhướng mày.
Trông có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng bệnh tật mù lòa, tính tình lại khó chịu, giống như một tảng đá lạnh lùng cứng nhắc.
Không cầm thì thôi, nàng cũng chẳng muốn chăm sóc hắn.
Bên ngoài tiếng trống kèn náo nhiệt vang lên, một nam nhân trẻ tuổi mặc áo gấm thêu kim tuyến xanh nói qua cửa sổ xe: "Đại huynh, huynh và đại tẩu ngồi vững nhé, xe ngựa sắp khởi hành về phủ rồi."
Hạ Tấn Viễn khẽ "ừ" một tiếng, người kia liền đi lên phía trước ra lệnh cho đoàn xe khởi hành.
Trong xe, Khương Ức An nhìn bóng lưng nam nhân đó, tập trung hồi tưởng một lúc, nhớ ra lúc Quốc Công phủ đến Khương gia đặt sính lễ, người đó đã từng đến, liền hỏi Hạ Tấn Viễn: "Người vừa nói chuyện với huynh là đường đệ (*) của huynh sao?"
(*) đường đệ – em họ(nam)
Hạ Tấn Viễn không lên tiếng, chỉ gật đầu nhẹ.
Quốc Công phủ đông con cháu, huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ rất nhiều, người đi cùng hắn đón dâu là con trai của nhị phòng, Hạ Tấn Duệ, những điều này không cần thiết phải giới thiệu cho nàng biết trước, đợi nàng vào cửa rồi sẽ từ từ quen biết hết.
Hắn ít nói, lạnh lùng như băng, Khương Ức An cũng không nói thêm với hắn nữa để tránh mất hứng.
Sáng dậy sớm, chưa ngủ đủ, nàng ngáp một cái, dựa vào thành xe nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nhìn qua cửa sổ xem xe ngựa đã đi đến đâu.
Lần này trưởng tử thành hôn, Giang thị đã dốc hết tâm sức sắp xếp đoàn đón dâu, ngoài cháu trai của nhị phòng dẫn đầu đoàn xe ở phía trước, còn có mấy chục hộ vệ đi bộ hộ tống ở xung quanh xe ngựa, đủ để bảo vệ an toàn cho tân lang tân nương trong xe.
Ngoài ra, bất cứ nơi nào xe ngựa đi qua, đều có tiểu đồng đi trước rải tiền mừng mở đường, nếu gặp những nơi như cầu, nước hay thậm chí là ổ gà đều đi đường vòng, chỉ đi trên những con đường lớn bằng phẳng và chắc chắn.
Cho nên, quãng đường vốn chỉ mất hơn một canh giờ, lại phải đi gần hai canh giờ, Khương Ức An dựa vào thành xe ngủ một giấc, khi nhìn ra ngoài lần nữa, xe ngựa vẫn chưa đến phường An Định.
Nàng ngủ say không để ý đến động tĩnh bên cạnh, suýt nữa quên mất bên cạnh còn có một nam nhân, quay đầu lại, mới phát hiện vị hôn phu này của nàng vẫn giữ nguyên tư thế mặt hướng ra ngoài cửa sổ, giống như một pho tượng đá không hề nhúc nhích.
Khương Ức An duỗi tay vươn vai, bắt chuyện với hắn: "Đến phường An Định, là sắp đến Quốc Công phủ của các huynh rồi phải không?"
Nhưng nàng nói xong, nam nhân này lại như không nghe thấy, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng.
Khương Ức An nheo mắt nhìn chiếc cằm trắng bệch căng cứng của hắn.
Tảng đá cứng đầu này, không thể ỷ mình mù lòa bệnh tật mà hoàn toàn mất đi lễ phép như vậy chứ?!
Nhưng nàng rộng lượng, tạm thời không chấp nhặt với một người mù như hắn.
Chiếc hộp quý đựng dao mổ lợn được đặt ngay bên cạnh, nàng buồn chán sờ mấy cái, đột nhiên, cỗ xe ngựa đang từ từ tiến về phía trước bỗng đi chậm lại.
Ngay sau đó, tiếng vó ngựa hỗn loạn đột nhiên từ xa vọng lại, dường như có thứ gì đó đang lao nhanh về phía này!
Cùng lúc, xung quanh xe ngựa vang lên tiếng hét hoảng loạn của các hộ vệ, "Có chó ngao đến, bảo vệ thiếu gia và thiếu phu nhân!"
"Nhanh, quay đầu xe ngựa lại!"
"Không được, không dừng lại được, sắp đâm vào rồi......"
"Thiếu gia!"
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một bầy chó ngao lông đen to lớn đã áp sát.
Những con chó ngao này vô cùng hung dữ, dễ dàng xông vào đoàn xe, lao thẳng đến cỗ xe ngựa treo lụa đỏ ở giữa, như sói đói vồ mồi cắn xé hai con ngựa cao lớn kéo xe.
Các hộ vệ rút đao ra xua đuổi chó ngao, còn con ngựa trắng kéo xe thì hoảng sợ hí vang.
Ngựa bị kinh động.
Trong lúc hoảng loạn, xe ngựa đột ngột rẽ ngang, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thùng xe nghiêng hẳn sang một bên, Khương Ức An còn chưa kịp phản ứng, đầu đã không kiểm soát được mà đập vào thành xe.
Đột nhiên một bàn tay to lớn mạnh mẽ ôm lấy vai nàng, kéo nàng trở lại.
Khương Ức An sững sờ một lúc, vô thức ngẩng đầu nhìn chằm chằm người trước mặt.
Vị hôn phu mù lòa ở rất gần nàng, gần đến mức nàng có thể nhìn rõ đôi môi mỏng màu nước và chiếc cằm trắng bệch của hắn.
Bàn tay to lớn xương xẩu, thon dài và gầy gò nắm lấy vai nàng, cả người nghiêng qua, với một tư thế bảo vệ, ôm hờ nàng vào lòng.
Gió nhẹ thổi qua cửa sổ, dải lụa đen che mắt hắn bay phấp phới, lướt qua má nàng, có chút nhột.
Trên người hắn có một mùi hương dễ chịu, giống như bạc hà mọc bên suối trong trên núi, thanh nhẹ thơm mát, một cách khó hiểu, mùi hương này rõ ràng không liên quan gì đến kẹo hạt thông, nhưng Khương Ức An lại đột nhiên nhớ đến vị của kẹo hạt thông.
Xe ngựa như một con thú hoang không dây cương, lao điên cuồng trên đường rộng, bánh xe lăn qua con đường đá xanh gồ ghề, thùng xe chao đảo như chiếc lá khô sắp rơi trong gió, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Bàn tay to của vị hôn phu mù lòa vẫn đang ôm vai mình, Khương Ức An bất giác mỉm cười, lại ngẩng đầu nhìn kỹ hắn một lần nữa.
Không nhìn thì không biết, nhìn rồi mới phát hiện, nam nhân vừa rồi giống như một tảng đá lạnh lùng cứng nhắc, giờ khắc này thái dương trắng nõn lại đổ đầy mồ hôi lạnh, mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng, lồng ngực phập phồng dữ dội, dường như sắp không thở nổi.
Khương Ức An nhíu mày.
Tên bệnh tật mù lòa này lẽ nào bị sự cố bất ngờ dọa sợ rồi?
Tuy nhiên, trong lúc hỗn loạn hắn vẫn không quên kéo mình một cái, vẫn khiến nàng có chút cảm động.
Nàng cười rạng rỡ, vỗ mạnh vào tay hắn, nói: "Đừng sợ, đợi ta."
Leng keng một tiếng, nàng mở nắp hộp, xách lên một con dao mổ lợn nhẹ, mũi chân khều dải lụa đỏ trên đất, bước nhanh như bay, đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Người đánh xe, không biết từ lúc nào, đã bị hất văng khỏi xe.
Ngựa bị kinh động chạy điên cuồng, một con đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn một con ngựa trắng cao lớn, hai mắt đỏ ngầu, bờm dựng đứng đang kéo xe đã lệch khỏi đường lớn, chạy đến bên bờ sông hộ thành!
Khương Ức An một tay vịn vào thùng xe, tay kia che trán nhìn về phía sau — có một con chó ngao vẫn đang đuổi theo không ngừng, dường như không cắn được một miếng thịt trên mông ngựa thì sẽ không bỏ cuộc.
Nàng không khỏi tặc lưỡi một tiếng.
Người ở kinh thành khác người ở trấn Thanh Thủy thì thôi đi, ngay cả chó cũng khác chó ở trấn Thanh Thủy, con chó đen nhà Chu đại ca hàng xóm hiền lành đáng yêu, thấy nàng là vui vẻ vẫy đuôi, đâu có hung dữ thế này!
Khương Ức An đưa ngón tay lên môi, huýt một tiếng sáo vang dài, con ngựa bị kinh động dường như được âm thanh mới lạ này an ủi, tốc độ chạy dần chậm lại.
Nàng thuận thế bước lên càng xe, dải lụa đỏ trong tay tung lên, che mắt con ngựa đang hoảng sợ.
Con ngựa trắng dừng lại, mắt bị dải lụa che mất nên cũng không còn hoảng loạn, đứng tại chỗ phì phò thở dốc.
Khương Ức An nhảy từ trên càng xe xuống, liếc nhìn cửa sổ xe.
Tên bệnh tật gầy gò đó đang ngồi dựa vào cửa sổ, từ hướng của nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Cái bóng khẽ lay động, vẫn còn sống, chắc không có gì đáng ngại.
Đề phòng ngựa lại bị kinh động chạy loạn, nàng tìm một cái cây gần đó buộc ngựa vào. Không lâu sau, con chó ngao đen tụt lại phía sau mấy chục trượng, không thèm để ý đến nàng, hung hăng lao về phía con ngựa trắng đang bị buộc.
Khương Ức An rút dao mổ lợn ra.
Gió nhẹ thổi qua, vạt váy đỏ thẫm bay lên, tạo thành một đường cong nhẹ nhàng.
Nàng xoay xoay con dao mổ lợn trong tay, cong môi cười, nheo mắt nhìn chằm chằm con chó ngao đang lao tới.
Lưỡi dao bỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ngay khoảnh khắc con chó ngao lao vào mông ngựa, mũi dao lạnh buốt đã rạch qua cổ họng nó.
Phụt một tiếng, máu tươi bắn tung tóe đầy đất.
Con chó ngao giãy giụa, mũi dao của Khương Ức An lại đâm sâu thêm vài phân vào cổ họng, cho nó chết một cách thống khoái.
Nàng vốn quen giết lợn, ngay cả sói cũng từng làm thịt, giết một con chó điên chẳng có gì khó.
Con chó ngao giãy giụa một lúc rồi tắt thở, Khương Ức An rút dao, nhấc mũi chân đá đá vào đầu con súc sinh đó.
Kỳ lạ, sao con chó ngao này lại cứ đuổi theo con ngựa này không buông?
Đột nhiên, trong xe vang lên vài tiếng ho khan nặng nề.
Khương Ức An quay đẩu nhìn theo tiếng động.
Vị hôn phu mù lòa của nàng, đã mò mẫm nhảy xuống xe, khuôn mặt lạnh lùng trắng bệch, chậm rãi bước về phía nàng.
"Khương cô nương, cô nương có bị thương không?" Hắn cất giọng khàn khàn mà lạnh lẽo hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro