Chương 89: Trên trời không thể rơi bánh, nhưng tôi có thể làm cho cô.

Mua rau dại của họ sao?

Xem ra Trình Phóng rất muốn cùng Hứa Tri Ý ăn đại tiệc hải sản xa hoa.

Kẻ khờ tự tìm đến, đâu có lý nào lại không thành toàn cho đối phương, nhưng bán cho anh ta giá bao nhiêu thì hợp lý đây?

Từ Ân Ân trầm ngâm một lát, giơ tay ra hiệu số 'năm'.

Trình Phóng thấy chuyện này có cơ hội thương lượng, lập tức cảm thấy Từ Ân Ân là người có thể kết giao, mạnh hơn Lâm Kinh Chu nhiều, còn chưa đợi Từ Ân Ân mở lời, Trình Phóng đã hào hứng đoán: "Năm nghìn?"

Số lượng rau dại của Từ Ân Ân và Lâm Kinh Chu nhiều như vậy chắc chắn sẽ là hạng nhất, nên Trình Phóng đưa năm nghìn, hoàn toàn là dựa theo giá của đại tiệc hải sản xa hoa mà đưa.

Từ Ân Ân thản nhiên lắc đầu: "Năm vạn."

Trình Phóng nhíu mày, lập tức rút lại suy nghĩ 'Từ Ân Ân là người có thể kết giao', anh ta khó tin nhìn Từ Ân Ân: "Rau dại của hai người dát vàng sao?"

Từ Ân Ân cười nhẹ: "Đùa thôi."

Trình Phóng giãn mày, thì ra là đang đùa với anh ta, biết ngay Từ Ân Ân sẽ không vô lý đến vậy mà.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Từ Ân Ân lại khiến Trình Phóng nhíu mày lại ngay lập tức.

Từ Ân Ân hờ hững mở lời: "Nhiều rau dại như vậy nếu đều dát vàng tôi có thể đòi năm vạn sao? Anh đùa gì vậy?"

Trình Phóng: "..." Hóa ra Từ Ân Ân đang nói anh ta đùa.

Trình Phóng: "Tôi bảo cô ra giá, chứ không bảo cô cướp."

Rau dại bán rồi, Từ Ân Ân và Lâm Kinh Chu sẽ trở thành hạng cuối, bữa tối chỉ có thể nhận được hai cái bánh bao và rau dại, hơn nữa người mua rau dại của Từ Ân Ân lại là đối thủ cạnh tranh của Từ Ân Ân, tổng hợp lại mọi điều, Từ Ân Ân không thể quá tử tế được.

Khóe môi Từ Ân Ân hơi nhếch lên: "Vậy mời anh tránh ra, đừng cản đường chúng tôi đi ăn đại tiệc hải sản xa hoa."

"Khoan đã."

Một phút sau, tài khoản Alipay của Từ Ân Ân nhận được năm vạn nhân dân tệ, Từ Ân Ân đưa rau dại cho Trình Phóng, và nở một nụ cười vô cùng thân thiện: "Hợp tác vui vẻ."

Phi vụ hợp tác lần này kết thúc bằng sự vui vẻ đơn phương của Từ Ân Ân, vẽ nên một dấu chấm hết hoàn hảo.

Trình Phóng xách rau dại trị giá năm vạn nhân dân tệ, nhìn bóng lưng Từ Ân Ân và Lâm Kinh Chu rời đi, nghĩ thầm, hai người này đúng là trời sinh một cặp.

Một người khiến anh ta chịu nhục, một người khiến anh ta chịu thiệt.

Dù sao cũng không phải người tốt gì.

Tuyệt đối đừng để anh ta tóm được cơ hội, nếu không anh ta nhất định sẽ không tha cho hai người họ.

Hứa Tri Ý nhìn thùng rau dại lớn đầy ắp mà Trình Phóng xách về, cuối cùng cũng hài lòng, cô và Trình Phóng cuối cùng cũng có thể giành hạng nhất ăn đại tiệc hải sản xa hoa rồi.

[Từ Ân Ân lại bắt đầu kinh doanh trong chương trình rồi ha ha ha!]

[Từ Ân Ân một mình kéo giá rau dại lên cao.]

[Trình Phóng kẻ khờ này lại bỏ năm vạn nhân dân tệ mua rau dại, chỉ để giành hạng nhất ăn đại tiệc hải sản xa hoa sao? Điên rồi à?]

[Đây chắc là tình yêu đích thực rồi, Trình Phóng bỏ năm vạn nhân dân tệ mua rau dại để mua vui cho Hứa Tri Ý.]

[Từ Ân Ân ác quá! Đòi Trình Phóng nhiều tiền như vậy sao?]

[Là Trình Phóng tự mình chủ động bảo Từ Ân Ân ra giá, Từ Ân Ân đâu có dùng dao dí bắt Trình Phóng mua, hơn nữa giữa họ là quan hệ cạnh tranh, Hứa Tri Ý trước đó châm ngòi chia rẽ Từ Ân Ân và Lâm Kinh Chu các bạn không thấy sao?]

Bốn nhóm khách mời trở về biệt thự, Trương Khải thông báo kết quả trò chơi.

"Hạng nhất là Hứa Tri Ý và Trình Phóng, hạng hai là Thẩm Gia Gia và Du Hào, hạng ba là Phùng Ngữ và Trần Lễ, hạng tư là Từ Ân Ân và Lâm Kinh Chu tay không."

Hạng tư thì hạng tư đi, còn cố ý nhấn mạnh tay không.

Vô duyên quá đáng không?

Bốn nhóm khách mời ngồi xe buýt do tổ chương trình cung cấp đến một nhà hàng hải sản gần đó, Trương Khải bảo quản lý sắp xếp thực đơn cho họ.

Thức ăn được mang ra trước tiên là bàn của Từ Ân Ân và Lâm Kinh Chu, vì bánh bao và rau dại đều có sẵn, rất tiện lợi.

Sau đó thực đơn hải sản của ba nhóm khác mới lần lượt được mang lên bàn.

Ba nhóm khách mời khác nhìn bánh bao và rau dại đáng thương trên bàn của Từ Ân Ân và Lâm Kinh Chu, đều gửi ánh mắt đồng cảm.

Lâm Kinh Chu lười biếng dựa vào ghế, đôi chân dài dưới bàn mở tùy ý, ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt đột nhiên hướng về phía Từ Ân Ân, anh ta hỏi: "Muốn ăn thực đơn hải sản miễn phí không?"

Lông mày Từ Ân Ân hơi nhếch lên, có chút hứng thú nhưng lại hơi không tin: "Miễn phí? Bánh rơi từ trời xuống? Sao có thể?"

Khóe môi Lâm Kinh Chu hơi nhếch lên, giọng điệu nghiêm túc: "Trên trời không thể rơi bánh, nhưng tôi có thể làm cho cô."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro