Chương 14: Sinh nhật vui vẻ

Mạnh Dã kéo cô rẽ bảy quẹo tám trong con ngõ nhỏ, cuối cùng đi đến mảnh đất trống rộng rãi.

Ngay trước mặt là sân khấu bỏ hoang cao hơn mặt đất một chút, giống như sân khấu mà ngày xưa mọi người hay đi nghe kịch.

"Đây là đâu vậy?" Nguyễn Mạn khom lưng chống tay lên đầu gối, vừa thở vừa nhìn xung quanh.

"Một rạp hát bị bỏ hoang, tâm trạng không tốt tớ sẽ đến đây ở một lúc." Mạnh Dã kéo cô đến bên trái sân khấu kịch.

Sân khấu kịch thoạt nhìn không cao, đi lên mới biết được vẫn có hơi cao. Trong giây phút Nguyễn Mạn giẫm lên kia, sàn phát ra tiếng vang.

"Sẽ không sụp chứ?" Nguyễn Mạn không dám dịch bước, sợ giây tiếp theo bản thân sẽ ngã xuống.

Đằng sau vang lên tiếng cười của Mạnh Dã, "Sẽ không, đi về phía trước đi."

Cô nghe cậu nói đi về đằng trước, đi đến giữa sân khấu cô mới nhận ra đằng sau không có tiếng động gì.

Mạnh Dã không theo kịp?

Suy nghĩ này một khi hình thành trong đầu thì làm thế nào cũng không đuổi đi được.

"Mạnh Dã?" Cô quay đầu lại nhìn.

"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you..."

Mạnh Dã bưng một cái bánh kem, vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật vừa đi lên từ sườn sân khấu.

Trên bánh sinh nhật cắm một cây nến, ngọn lửa yếu ớt lay động trong gió toả sáng trên mặt Mạnh Dã.

Giọng cậu rất thấp, bay bay trên sân khấu kịch rộng lớn này. Một bài hát sinh nhật đơn giản được cậu hát với ngàn vạn cảm xúc.

Đợi Nguyễn Mạn phản ứng lại, Mạnh Dã đã cầm bánh sinh nhật đi đến trước mặt cô.

"Sinh nhật vui vẻ, Nguyễn Mạn." Hai người đứng đối diện nhau, cái bánh sinh nhật cách ở giữa. Mạnh Dã cúi đầu nhìn Nguyễn Mạn, đây là lần đầu tiên cậu tổ chức sinh nhật nghiêm túc cho một người, còn là một cô gái.

Cậu cũng không nói rõ được tại sao muốn làm như vậy, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Mạn ở sân thể dục, vô cớ giải vây cho cô. Cái đó cũng không tính là gì, cái nhóm bạn linh tinh bên cạnh cậu trước giờ luôn nói chuyện như vậy, nhưng cũng thật sự không làm ra chuyện gì đùa giỡn cô gái nhỏ người ta.

Nhưng hôm đó đột nhiên cậu không nghe được giọng điệu bọn họ nói như vậy.

Thích Nguyễn Mạn sao?

Cái gì gọi là thích?

Cậu không biết, nhưng cậu đã muốn tổ chức sinh nhật cho Nguyễn Mạn trước, sinh nhật đầu tiên có cậu tham dự.

"Hôm nay tớ đều ở bệnh viện với bà nội tớ, dỗ bà ấy ngủ xong đi ra chỉ mua được cái bánh kem nhỏ như này, nến cũng không đủ mười bảy cái." Mạnh Dã đột nhiên nghiêm túc, thay đổi dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.

"Cho nên, sinh nhật vui vẻ."

"Còn có, Tết Trung thu vui vẻ."

"Mỗi ngày sau này đều vui vẻ."

Ánh mắt Nguyễn Mạn chua xót.

Chắc chắn là do gió buổi tối quá lớn thổi vào mắt.

"Mạnh Dã." Cô gọi cậu một tiếng.

"Hửm?

"Tớ có thể cầu nguyện không?" Nguyễn Mạn nhìn dầu nến đang chảy xuống trên ngọn nến, "Dầu nến sắp chảy xuống bánh kem rồi."

"Ừm."

Nguyễn Mạn nhắm mắt lại.

Đã rất nhiều năm cô không cầu nguyện, nếu như cô muốn bổ sung hết lời nguyện cầu của mấy năm trước vào chung hôm nay, không biết ông Trời có thể cảm thấy cô tham quá hay không.

Sau khi cầu nguyện xong, ngọn nến bị thổi tắt.

Chút ánh sáng duy nhất trên sân khấu tan biến.

Thay vào đó là tia sáng nhỏ nhoi trong đôi mắt của Mạnh Dã trước mặt.

Nguyễn Mạn cố ý chia một nửa bánh kem cho Mạnh Dã, lý do là: Như vậy có thể dính được may mắn của thọ tinh.

Hai người ngồi bên cạnh sân khấu kịch, Nguyễn Mạn đung đưa chân, cái miệng ăn từng miếng bánh kem nhỏ.

Bơ trên bánh kem có hơi ngấy nhưng cũng may bánh bên dưới rất xốp, Nguyễn Mạn ăn một miếng liếc mắt nhìn Mạnh Dã bên cạnh một cái. Miệng cậu đang ngậm điếu thuốc, nhưng lại không châm lửa.

"Mạnh Dã, thực ra rất nhiều năm rồi tớ không có tổ chức sinh nhật." Lần đầu tiên Nguyễn Mạn nói những lời này với một người, trước kia cô nói với hoa hoặc là vi sinh vật trong không khí.

Như thể tìm được lối thoát cho cảm xúc của mình trong đêm yên tĩnh này, Nguyễn Mạn cũng không bài xích chia sẻ những chuyện vụn vặt gia đình cùng với Mạnh Dã, hoặc như biết hoàn cảnh gia đình cậu giống với mình, các cô đều là kẻ đáng thương bị gia đình bỏ rơi.

"Bố mẹ tớ ly hôn vào năm tớ tám tuổi. Mẹ tớ là phóng viên, một năm 365 ngày đều rất bận. Bố tớ là luật sư, cũng rất bận. Lúc đó nhỏ không hiểu tại sao bọn họ lại xa cách, tớ tưởng tớ đã làm không tốt chỗ nào. Sau này lớn lên mới biết bố tớ hy vọng mẹ tớ có thể từ bỏ sự nghiệp, chăm sóc gia đình, hai người đều không chịu nhường một bước."

"Sau khi bọn họ ly hôn, bố tớ quay về Vu Thành quê của ông ấy, mẹ tớ ở lại Hàng Thành. Không ai có thời gian chăm sóc tớ nên tớ chuyển đến đây." Giọng Nguyễn Mạn có hơi thấp, "Tớ đã không còn nhớ rõ tớ chuyển bao nhiêu trường, có lúc thời gian ngắn đến nỗi ngay cả giáo viên tớ cũng không biết rõ lại phải chuyển đi. Không có cách nào quen bạn bè, không ai ăn sinh nhật cùng với tớ, không ai để ý tớ có cầu nguyện hay không, có ăn bánh kem hay không."

"Nhưng khi tớ đến Kiều Thành, quen được Phó Hi, quen cậu, còn có Lưu Duệ Dương bọn họ."

"Tất thảy giống như trong dự đoán của tớ, nhưng các cậu là bất ngờ duy nhất của tớ trong suốt mấy năm nay."

Mạnh Dã ngây ngẩn cả người.

Cậu cảm thấy Nguyễn Mạn chắc chắn là cô gái được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, cậu tưởng cô sống cuộc sống tràn đầy tình yêu.

Trong mắt cậu, Nguyễn Mạn học giỏi, tài đức vẹn toàn, là một học sinh ba tốt tuyệt đối, là bé ngoan trong mắt giáo viên. Có lẽ là bởi vì cô sinh ra trong một gia đình trí thức, bố mẹ có cách bồi dưỡng cô.

Nhưng cậu không ngờ, Nguyễn Mạn lại lẻ loi một mình trong thế giới này, lớn lên trắc trở.

"Nguyễn Mạn."

"Tớ đã nghe bí mật của cậu, vậy tớ cũng nói cho cậu biết một bí mật của tớ."

"Được."

"Bố mẹ tớ cũng ly hôn."

"Nhưng có lẽ tách ra là cách giải thoát tốt nhất cho tất cả mọi người trong gia đình."

Điện thoại trong túi áo rung lên, Mạnh Dã lấy điện thoại ra, là đồng hồ báo thức 23:45 mà cậu đã đặt.

Cậu tắt đồng hồ báo thức đi rồi nhảy thẳng xuống mép sân khấu kịch: "Xuống thôi, tớ đưa cậu về."

Nguyễn Mạn ló đầu nhìn nhìn độ cao, có hơi do dự: "Tớ vẫn đi cầu thang thì hơn?"

"Không tin tớ?" Mạnh Dã nhíu mày.

"........"

Nguyễn Mạn chống tay lên mép của sân khấu kịch, cả người vừa thử vừa từ từ trượt xuống.

Giây phút buông tay, cô được Mạnh Dã vững vàng đón lấy.

Hai người sánh đôi đi về, Nguyễn Mạn không biết đường nên toàn bộ đều dựa vào Mạnh Dã dẫn đường.

"Bà nội cậu không sao chứ?"

"Không sao, trật lưng một chút."

"Muộn vậy cậu còn phải đến bệnh viện sao?"

"Về nhà."

Nguyễn Mạn không tìm chuyện để nói nữa, hai người lặng lẽ rẽ qua chỗ ngoặt, quay về dưới lầu nhà Nguyễn Mạn.

Mạnh Dã liếc mắt nhìn thời gian.

23:55

"Nguyễn Mạn."

"Đưa tay cho tớ."

"Hửm?" Nguyễn Mạn không rõ nguyên do nhưng vẫn đưa tay ra.

Cổ tay cô vừa nhỏ vừa trắng, Mạnh Dã cảm thấy cậu tuỳ ý bóp mạnh một chút thôi cũng có thể để lại vết đỏ.

Cậu lấy một cái hộp trong túi áo ra, bên trong hộp là một cái vòng tay.

Vòng tay màu bạc, loé sáng dưới ánh trăng.

Bên trên gắn một chiếc lá, là hình cỏ dại.

Nguyễn Mạn nhìn Mạnh Dã lấy vòng tay ra, không tốn quá nhiều thời gian đeo lên cổ tay cô. Cổ tay trắng nhỏ kết hợp với vòng tay như này cũng không có vẻ chướng mắt.

Tất cả đều vừa vặn tốt.

"Cái vòng tay này là chủ nhật tuần trước tớ đặc biệt làm ở chỗ mẹ tớ." Mạnh Dã vừa ngắm nghía vừa tranh công với Nguyễn Mạn, "Cũng không tệ lắm phải không, rất đẹp."

"Sao cậu biết sinh nhật tớ?" Nguyễn Mạn có hơi ngạc nhiên, hình như ngoài Phó Hi ra, tất cả mọi người đều mới biết chuyện này vào tối thứ bảy.

Mạnh Dã nhét cái hộp vào trong tay cô: "Không phải cậu viết trong đơn đăng ký tham gia thi đua à?"

Lúc này Nguyễn Mạn mới nhớ ra, hôm đó lúc đến văn phòng nộp đơn, Mạnh Dã cũng có mặt.

"Cho nên số điện thoại của tớ cậu cũng nhìn thấy ở trên đó?"

"Nếu không thì?" Mạnh Dã điềm tĩnh hỏi lại cô.

"Được rồi, mặc dù tớ không phải là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ, nhưng tớ chắc chắn là người cuối cùng." Mạnh Dã nhét tay vào túi quần, lười biếng đứng yên tại chỗ. Mạnh Dã nghiêm túc ban nãy đã lướt qua, giờ cậu lại khôi phục dáng vẻ lười biếng ngày thường.

Nguyễn Mạn cười một cái, đây là mặt trẻ con mà cô chưa từng nhìn thấy.

"Mạnh Dã, cảm ơn cậu."

Cảm ơn cậu đã trải qua sinh nhật cùng tớ.

Cảm ơn bánh kem cậu mua.

Cảm ơn bài hát chúc mừng sinh nhật cậu hát.

Cảm ơn cậu, đã xuất hiện trong sinh mệnh của tớ.

"Tớ phát hiện tớ còn rất thích cậu gọi tên tớ." Mạnh Dã lười biếng nói, những gì đã luyện tập trong đầu cả tuần nay đột nhiên hoàn thành, lúc này trong đầu cậu có hơi trống rỗng, "Sau này gọi nhiều một chút."

"Mạnh Dã."

"Cậu cũng đưa tay ra." Đôi mắt Nguyễn Mạn giống như chứa ánh sao, đồng tử sáng lấp lánh.

Lúc Mạnh Dã đối diện với cô, lúc nào cũng bất giác rơi vào trong mắt cô.

Cậu duỗi tay, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên.

Nguyễn Mạn lấy một món trong túi áo ra, là cái bánh trung thu trong túi nhựa trên bàn lúc sắp đi.

Là buổi chiều trên đường tan học về nhà, tiện đường mua hai cái.

Bánh nhân đậu.

Cô đặt bánh trung thu vào trong lòng bàn tay Mạnh Dã.

Tay của Mạnh Dã lớn hơn bánh trung thu rất nhiều, bánh trung thu nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay cậu.

"Mạnh Dã, Tết Trung thu vui vẻ."

Nguyễn Mạn lấy điện thoại ra nhìn thời gian.

23:59

May mà, Tết Trung thu vẫn còn chưa qua.

Lòng bàn tay bị bánh trung thu đè có hơi nóng, Mạnh Dã yên lặng đối diện với Nguyễn Mạn.

Có phải cô vừa mới lại gọi tên mình không.

Đệt.

Muốn chết mất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro