Extra end

Part end
“Oaaa.. chú thật là xinh đẹp ahh..” – MinHyuk từ lòng của ông nội mình nhảy xuống, nhào nhanh vào người của Jiyong ra sức cọ cọ vào lòng ngực của cậu – “Ahh.. thơm quá thơm quá.. MinHyuk muốn cưới chú ahh~”
Jiyong dù hơi bất ngờ nhưng lại thấy nhóc con hết sức là đáng yêu nên cũng vui vẻ ôm lại, xoa đầu, dù trong lòng ngực có hơi nhói đau vì đứa trẻ này là con của Seunghyun.
Ông Choi thì bị sự tráo trở của MinHyuk làm cho mặt đen lại thành một đống.
“Minhyuk. Con không thương ông nội sao?”
“Không.. MinHyuk thích chú này~” – Càng nói nhóc con càng ra sức ôm chặt lấy hông của cậu.
“Aishh.. hai người làm gì vậy hả?”
Seunghyun từ trong nhà bếp đem nước lên thì chứng kiến cảnh này. Đúng là khó coi nha..
Anh nhanh chóng đặt khay nước xuống bàn rồi quay sang tách hai người kia ra. Nhóc con mê trai.
“Con mà ôm nữa thì chú Jiyong của con sẽ xỉu tại chổ luôn ah.”
MinHyuk vì bị kéo ra nên mặt hậm hực lui ra phía sau ngồi, nhưng khi nhìn sang Jiyong thì lại tươi cười tỏ vẻ dễ thương không ai có thể từ chối.
“Mặt của con giống như táo bón vậy á” – Seunghyun cười lăn ra ghế khi thấy bộ mặt trợn mắt ngạc nhiên của MinHyuk.
“Ahhhhhh.. con ghét cha.” – MinHyuk mắt ngấn nước khóc oa lên, dù sao trong trường mẫu giáo, nhóc con này cũng được xưng là người đẹp giai nhất ah. Bây giờ có người ngoài, cha cư nhiên nói mặt hắn giống.. giống cái đó..
Hắn khóc ah khóc ahh..
“MinHyuk ngoan” – Jiyong đi nhanh đến chổ của nhóc con dỗ dành. Cậu dịu dàng xoa đầu, đôi mắt long lanh nhìn nó, một phần an ủi nó, một phần muốn đối diện sự thật đây chính là con của Seunghyun – “Con rất đẹp. Đẹp như cha của con.”
“À thật ra..” – Seunghyun vừa mới lên tiếng giải thích thì bị ông Choi hung hăn trừng mắt ngăn lại.
Jiyong cũng không để ý lắm, vì tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào những đường nét trên khuôn mặt của nhóc con hết rồi.
“Không.. cha xấu lắm, chẳng đẹp gì cả.” – Nó ra vẻ chề môi liếc sang Seunghyun.
“Được, được, con là đẹp nhất” – Jiyong nhanh chóng hùa theo.
Nhóc con thoả mãn nên nhanh chóng cười toe toét, rồi lại giật mình – “Ah. Con cho chú cái này này.”
Nói rồi quay qua quay lại tìm kiếm cái gì đó, xong đi đến bên cái balo đang đặt trên bàn, mở ra lục lội một hồi mới lôi ra được một đống kẹo, nó kéo ra nhanh quá nên kẹo văng tứ tung trên sàn nhà.
Nó tròn mắt đứng hình, rồi không quan tâm, lấy ra một cái kẹo đang cầm trên tay rồi quay về chổ ngồi lúc nãy, đặt nhẹ kẹo vào trong tay của Jiyong.
“Cho chú nè. Cái này rất ngon ah.”
Jiyong gật đầu cười với nó rồi nhận lấy cái kẹo, đôi mắt đã như phủ một màng sương mỏng rồi, bây giờ cậu chính là nên khóc hay nên cười đây.
“MinHyuk, kẹo kia thì làm sao đây?” – Ông Choi nhỏ nhẹ hỏi, tay chỉ vào đống kẹo bị nhóc con làm tung toé, tâm trạng không hiểu sao cực kì hưng phấn.
“Cho cha ăn.”
Seunghyun ngạc nhiên quay sang nó, ahh.. nhóc con này..
“Con..”
Anh hậm hực nhìn nhóc con nép vào lòng ngực của Jiyong mà lè luỡi chọc mình. Nhóc con hay, tìm được chổ dựa vững chắc nhỉ.
.
.
…………………………………………..
.
.
[Sân vườn nhà họ Choi]
“Jiyong này. Sao lúc ở cửa lại không muốn vào?” – Seunghyun vừa đi vừa hỏi cậu. Thật sự mặt anh chán ghét vậy sao?
“Àh.. tôi..” – Anh hỏi cậu bây giờ làm sao trả lời đây, cậu ‘tôi.. tôi..’ mấy tiếng cũng đành mím môi ngưng bặt.
“Không sao. Em không nói cũng được, em khi ở đây có sống tốt không? Mẹ.. àh.. mẹ em có khoẻ không? Cả 2 nhóc nữa?” – Anh thật sự rất nhớ em đó, cả ngày cũng chỉ đợi bọn kia báo tin về em, gửi hình của em.. Jiyong àh, em từ khi nào ám ảnh anh đến thế hả?
“Rất tốt. Cảm ơn anh..” – Cậu dè dặt nói, mặt cũng không thèm ngước lên, chỉ nhìn đất mà đi. Nên suýt nữa đã đâm sầm vào cành cây, may là Seunghyun nhanh chóng kéo cậu ra, rồi thuận thế ngã nhào vào lòng anh.
“EM ĐI ĐỨNG CẨN THẬN TÍ ĐƯỢC KHÔNG? KHI KHÔNG CÓ ANH Ở ĐÂY RỐT CUỘC LÀ EM PHẢI TỰ CHĂM SÓC MÌNH NHƯ THẾ NÀO VẬY?”
Seunghyun vừa thấy Jiyong gặp nguy hiểm thì rất tức giận, cũng không hiểu tại sao lại tức đến thế, nhưng chỉ cần nghĩ đến Jiyong bị thương khi ở gần mình anh lại không thể kiềm được sự đau xót.
~”TẠI SAO LẠI HÉT LÊN NHƯ THẾ? EM NGHĨ MÌNH ĐÃ KHOẺ HƠN RỒI SAO?”~
Cậu chỉ bất ngờ, sóng mũi lại cay lên, đẩy nhẹ Seunghyun ra, hai tay đan vào nhau..
“Xin.. lỗi..” – Không xong rồi, không thể nhịn được nữa rồi, hốc mắt một trận tuôn trào ra, cậu đúng là kẻ yếu đuối mà, cư nhiên lại khóc như một đứa con gái như thế này, đúng là kẻ không có tiền đồ.. – “Anh.. anh.. đừng la tôi..”
Seunghyun nhìn cậu như vậy lại càng thêm nhức nhói, kéo cậu vào lòng ngực của mình, điều mà 4 năm trước khi chia tay anh không thể làm.
“Anh mới là kẻ đáng chết.” – Nhẹ nhàng vuốt vai của cậu, rồi nhận ra một cái gì đó – “Jiyong àh, em mặc áo của chúng ta sao?”
Hạnh phúc. Xúc động.
Đó chính là cảm giác của Seunghyun lúc này.
Rõ ràng là Jiyong vẫn còn yêu anh rất nhiều,
“Chỉ là.. chỉ là.. lấy đại mà thôi.. anh.. đừng quan tâm..” – Cậu bối rối đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình.
Đúng là xấu hổ.
“Nói dối. Em chính là muốn anh thấy em vẫn còn đợi anh phải không?”
Seunghyun vui vẻ cười, đánh chết anh cũng không tin Jiyong cư nhiên có thể lấy đại cái áo này tuỳ tiện mặc, vì nhìn những tấm hình đuợc gửi sang đều đặn hằng ngày cũng cho thấy, cậu luôn giữ chiếc áo này cẩn thận, không đành lấy ra mặc.
“Tôi.. tôi.. đã nói là lấy đại ra mà. Anh đừng suy nghĩ nhiều vậy chứ.” – Giận quá hoá thẹn, cậu dậm chân bỏ đi.
Seunghyun đuổi theo cậu, vẻ mặt ra sức dỗ dành.
“Đuợc được.. chính là lấy đại, tuỳ tiện lấy đại thôi. Anh sẽ không để ý”
Thật là rất giống lúc vừa rồi cậu với MinHyuk mà.
Jiyong không nói gì, chỉ đỏ mặt đi trước, Seunghyun đi sau lưng cậu, hai người cứ như thế im lặng đi, một lúc sau cậu mới lên tiếng.
“Vợ anh.. tốt chứ?” – Câu hỏi này đã rất dày vò cậu, thật rất khó mở miệng, nhưng bây giờ thật sự không biết phải nói như thế nào. Cậu cũng thật lòng muốn biết, thật ra cô gái nào lại may mắn đến thế, cô ấy có tốt không? có yêu anh như mình không? có biết Seunghyun sợ nhất là độ cao không? có biết Seunghyun thích nhất là ăn cá không? Có biết.. có biết..
Nhưng..
Cho cô ta không biết gì..
Cũng chính là người may mắn nhất trần giang khi có một gia đình hoàn hảo như thế. Cũng chính là người mà Seunghyun yêu..
“Không tốt. Chẳng tốt cái gì cả” – Seunghyun nhấc vai nói.
Jiyong có hơi ngạc nhiên, quay sang – “Sao lại như thế?”
“Vợ anh, yêu nhưng lại không thừa nhận, lại hay khóc nhè, thích ăn đồ lạnh, không chịu để ý bản thân mình, cái gì cũng chỉ ôm vào lòng không chịu nói, người thì lùn một khúc, nhìn cứ như củ khoai lang, tính tình thì lúc nắng lúc mưa, lúc mới quen nhau thì dịu dàng nhỏ nhẹ, khi bên nhau thì lại ra sức nháo loạn, thích trêu chọc và làm anh lo lắng không thôi. Nhưng bất quá.. vợ anh đã làm rất tốt một chuyện, khiến anh cả đời cũng không thể dứt ra được..” – Seunghyun nói ra rất nhiều tật xấu của Jiyong, chỉ mong cậu biết rằng đang nói mình, đừng suy nghĩ lung tung beng lên.
“Đó là.. chuyện gì..?” – Jiyong đau lòng hỏi, nuớc mắt đã ngập tràn mặt.
Thì ra họ yêu nhau như thế.. thì ra Seunghyun đối với vợ tốt như thế..
Bây giờ cậu lại không biết xấu hổ hỏi câu như thế này.. đúng là tự chuốc nhục vào thân..
Nhưng.. Jiyong rất là muốn nghe câu trả lời..
“Chuyện em ấy có thể làm tốt.. chính là vẫn luôn yêu anh..” – Seunghyun mỉm cười, nói hết những lời trong lòng ra – “Seunghyun anh từ truớc đến khi gặp đuợc em ấy thì chưa có yêu ai nhiều đến thế, yêu nhiều đến nỗi không biết nên làm gì cho đúng, hết lần này đến lần khác vô tình làm vợ thương tâm, nhưng em ấy lại không so đo, vẫn yêu anh rất nhiều.. anh đúng thật là hạnh phúc, đúng không?”
Seunghyun bỗng dưng nhận thấy lưng Jiyong đang rung lên, anh.. đã lỡ miệng gì rồi sao..
Một lúc sau mới nghe đuợc giọng của cậu..
“Đúng.. rất hạnh phúc..” – Quả thật là hạnh phúc mà, hạnh phúc khiến người ta ghen tị, hạnh phúc khiến người ta phải xấu hổ, hạnh phúc khiến người ta phải đau lòng đến chết đi sống lại.
Anh yêu cô ấy nhiều như thế..
Kể cho em nghe làm gì?
Bất quá em chỉ hỏi một câu.. anh không cần phải nói ra như thế..
“Ji..” – Đúng thât là hiểu lầm rồi.
“Seunghyun. Tôi có việc, không thể ở lại ăn tối.. anh.. anh nói lại với chú Choi và MinHyuk.. tôi xin lỗi.. tôi.. tôi.. phải về đây..”
Nói rồi nhanh như cắt chạy thẳng ra cổng..
Seunghyun muốn đuổi theo nhưng lại thôi, chỉ điện thoại nói đàn em chú ý quan sát Jiyong, rồi quay vào trong nhà..
Anh về đây chính là phải làm việc chính chứ..
Đi chuẩn bị thôi..
.
.
.
………………………………………………………
[3 ngày sau]
Rengggggggggggggg Rengggggggggggggggg
“Tôi Jiyong nghe.” – Cậu bơ phờ nhấc ống nghe lên, tâm trạng mệt mỏi không thôi.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khàn khàn trầm ấm quen thuộc..
“Jiyong, em có rảnh không? chúng ta đi công viên đi.”
“Không.. tôi.. bận rồi..”
Choi Seunghyun anh rốt cuộc muốn đùa với tôi đến khi nào đây hả?
“Ahh.. vậy thật là tiếc.. anh.. sắp phải về Mỹ.. nên chỉ muốn cùng em dẫn MinHyuk đi tham quan công viên Hàn Quốc.” – Giọng bên kia ra vẻ thở dài – “MinHyuk nói nó muốn gặp em.”
“Vậy.. vậy được.. khi nào thì đi?”
Nhắc đến MinHyuk, cậu đúng là không nên từ chối nó, dù sao cũng là một đứa bé đáng yêu.
“Liền bây giờ, anh sang đón em ngay, nhớ mặc áo hôm truớc.”
Nói rồi liền tự nhiên tắt máy, Jiyong còn cầm ống nghe ngơ ngác..
~Áo hôm trước?~
.
.
.
……………………………………………..
.
.
[Trên xe]
“Đây. Cầm lấy” – Seunghyun đưa cho Jiyong một cái túi, mắt vẫn nhìn phía truớc tập trung láy xe.
Cậu hơi bất ngờ nhưng rồi cũng nhận lấy, từ từ mở ra..
“Ahh..” – Đây chính là con gấu bông lúc truớc mà..
Từ khi anh đi, cậu không thể tìm thấy con gấu này đuợc.. hỏi ra mới biết là anh đã mang nó đi..
Cũng mang tình cảm của cậu đi..
Bây giờ đem đến đưa cậu..
Cũng chính là trả lại tình cảm của cậu..
Jiyong đã hiểu..
Tất cả chính thức chấm dứt..
.
.
.
[Công viên]
“MinHyuk đâu?” – Jiyong nhìn quanh hỏi, không lẽ tính lừa cậu đấy chứ.
Seunghyun cũng buớc xuống xe, đi đến bên quầy bán vé lấy cái máy phát vé ra rồi tiến đến chổ cậu – “Tí nữa nó sẽ tới, chúng ta chơi truớc đi.”
Nói rồi huých vai cậu một cái.
Hai người cùng song song đi vào cổng..
“Chơi trò nào bây giờ?” – Seunghyun suy tư nhìn vào bảng trò chơi.
“Sao không đợi MinHyuk?” – Cái tên này sao có thể ham chơi đến thế chứ, con mình mà cũng bỏ mặc..
“Sẽ lâu lắm mới đến, em định đợi đến khi nào?” – Nói rồi nhấn nhấn vào bảng trò chơi, từ đầu bảng bên đây rơi ra mấy tấm vé.
“Chúng ta đi đạp vịt” – Nói rồi nắm lấy tay của Jiyong kéo đi.
.
.
.
………………………………………….
“Cái này là đập vịt mà, đâu phải đạp vịt” – Jiyong nhíu mi nói, bây giờ là nên khóc hay cười đây, tên này có cần trẻ con đến thế không?
“Ahh.. vừa rồi anh nhấn nhầm” – Seunghyun đưa tay mình lên gãy đầu cười trừ, xong rồi cầm lấy cây búa đồ chơi tổ chảng đưa cho Jiyong – “Em đập đi, có chuyện gì cứ xem như ra hết”
Jiyong do dự một lúc, cuối cùng vẫn là nhận lấy, nhấn vào nút Start..
Một đoạn nhạc đuợc phát lên, cậu cầm lấy cây búa canh khẽ những con vịt lú đầu lên liền đập mạnh vào.
“CHẾT TIỆT NHÀ ANH.” – /Bốp/
“ĐI CHẾT ĐI.” – /Bốp/
“ANH BIẾT TÔI RẤT ĐAU LÒNG KHÔNG HẢ?” – /Bốp/
“TÊN ĐÁNG GHÉT” – /Bốp/
Tiếng bốp bốp cứ vang lên đều đặn cùng tiếng chửi mắng của Jiyong, anh cứ đứng đực mặt ra, khỏi hỏi cũng biết là cậu đang nói ai.
Nhiều người quay sang nhìn hai người họ, Seunghyun cũng mặc kệ, mặc cho cậu tuởng tượng con vịt đó là mình mà đánh đập..
Nhờ vậy..
Anh mới biết rằng cậu rất hận cũng như yêu mình..
Biết rằng.. vợ anh là kẻ ưa bạo lực..
“Từ từ thôi em” – Seunghyun đau lòng nhắc nhở, cậu đánh đập như thế này sẽ rất mệt nha..
Seunghyun ôm lấy con gấu rung lên.. cũng sẽ làm anh sợ ah..
Jiyong từ từ ngưng lại, cậu buông lỏng tay mình ra, cây búa nhựa như thế rơi xuống sàn nhà, trên tấm bảng hiện chữ “BINGO”
Nhưng cậu không để ý, cứ như vậy quỳ rạp xuống đất, đau lòng ôm lấy lòng ngực..
Mồ hôi cùng nuớc mắt như thế rơi ra..
“Jiyong.”
.
.
……………………………………………
.
“Có lẽ không thể chơi tiếp được nữa, em có vẻ mệt rồi.” – Seunghyun để Jiyong dựa vào vai mình, tay vòng sang ôm vai cậu, trong tay cầm chai nước, tay kia thì lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cậu..
Cả hai đang ở ghế đá trong khu vui chơi, trên tay Jiyong vẫn khư khư con gấu..
“Chúng ta phải đợi MinHyuk cùng chơi..” – Cậu thều thào nói, lúc vừa rồi do dùng sức quá nên bây giờ nói chuyện cũng khó khăn..
Seunghyun không nói gì, cũng chỉ im lặng.
“Jiyong. Vốn dĩ muốn cùng em hôm nay đi chơi vui vẻ, nhưng vừa rồi mới đuợc một trò lại hại em phải mệt như thế.”
“Tôi.. không sao..” – Nói dối, không sao chính là đang gạt nguời..
Hai nguời cứ như thế dựa vào nhau thật bình yên..
Bây giờ cũng như lúc truớc..
Đều có cùng cảm giác ấm áp và hạnh phúc..
Chỉ hận thời gian không chờ ai cả..
.
.
Nửa tiếng sau trôi qua, tiếng điện thoại của Seunghyun kéo cả hai trở về hiện tại..
“Nghe đây…… đuợc rồi…….. đã biết……..”
Cậu cũng vì thế ngẩn đầu dậy, đôi mắt tròn xoe nhìn Seunghyun..
“Anh.. anh phải đi về đây.. sắp đến giờ bay rồi.. em ở đây đợi một tí, sẽ có nguời đến đón, đừng đi đâu cả.. nhớ nhé” – Nói rồi Seunghyun đứng dậy, hôn vào trán cậu, nhẹ giọng như tiếng muỗi kêu nói – “Chờ anh, baby”
Xong liền chạy biến đi, để cậu ngồi đó với một mớ cảm xúc đang dâng trào..
Một lần nữa..
Một lần nữa lại bị nguời đó bỏ đi..
Cậu thật là tệ hại mà..
Jiyong ôm chặt con gấu bông, thân người co lại, cậu bó gối trên băng đá, cúi gầm mặt vào con gấu bông khóc lớn..
Rất may là công viên đông nguời nên không ai nghe thấy tiếng khóc của cậu cả..
.
.
<TIỂU BẠI HOẠI.. KWON JIYONG..>
Cậu giật mình, từ trong con gấu nguớc mặt lên, nhìn xung quanh, không lẽ cậu nghe lầm sao?
<MAU NHÌN LÊN ĐÂY NÀY TÊN NGỐC>
Trong giọng nói có tiếng hậm hực, đúng là giọng của Seunghyun, cậu bỗng đứng bật dậy, nguớc mặt lên trời..
Kí ức một mảnh trôi nguợc về trong đầu cậu..
Cảnh bây giờ..
Y như đúc 5 năm về truớc..
Gương mặt hoàn hảo của nguời đó trên màn hình ở kinh khí cầu nói.. yêu cậu..
Nhưng.. quả kinh khí cầu này lớn hơn quả truớc rất nhiều.. và màn hình này là làm bằng vải trong suốt. Rất mỏng như đúng chất vải nhưng lại có thể phát lên hình nhờ chiếc máy chiếu duới đất..
<JIYONG.. NGHE ANH NÓI HẾT NHÉ..
EM À.. XIN ĐỪNG KHÓC..
ĐỒ NGỐC NÀY, EM SAO CÓ THỂ TỰ MÌNH SUY DIỄN LUNG TUNG NHƯ VẬY HẢ?>
Mọi nguời xung quanh đều chen chúc đến xem náo nhiệt, rất nhiều nguời nhìn cậu, cũng nhìn lên quả kinh khí cầu có gắn chiếc màn hình to lớn đó..
Hết sức là nguỡng mộ..
Cũng không ít nguời phải suy nghĩ lại xem mình mấy năm truớc có hay không đã thấy cảnh này rồi.
.
.
Trên màn hình phát ra một đoạn nhạc, kèm theo đó là những tấm hình của cậu chạy trên màn hình..
~Đừng khóc đêm nay em nhé.
Khi mà bầu trời đêm nay lại được thắp sáng
Em ơi, đêm nay xin em đừng khóc
Hãy cứ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra
Em sẽ chẳng bao giờ phải hóa thành bọt biển
Em thật sự không biết điều đó sao?
Vậy nên đừng khóc, đừng khóc nữa nhé.
Tình yêu của anh sẽ bảo vệ cho em và mãi mãi không để em rời xa.~
<JIYONG AH.. ANH THẬT SỰ ĐÃ RẤT CÓ LỖI VỚI EM, LÚC NÀO CŨNG CHÍNH LÀ ANH KHÔNG TỐT, HẾT LẦN NÀY ĐẾN LẦN KHÁC LÀM EM ĐAU LÒNG..
EM VẪN CÒN NHỚ NHỮNG LỜI HÔM TRƯỚC CHỨ?
VỢ ANH..
CÁI NGƯỜI LUÔN KHÓC NHÈ, TÍNH TÌNH LÚC NẮNG LÚC MƯA, DÙ HƠI THẤT THƯỜNG NHƯ THẾ.. NHƯNG LÀ NGUỜI LUÔN MỘT MỰC YÊU ANH..
LUÔN MỘT MỰC ĐỢI ANH VỀ..
CHÍNH LÀ EM..
KWON JIYONG..
LÀ DO ANH KHÔNG TỐT MỘT LẦN NỮA, LẠI KHIẾN EM HIỂU LẦM MINHYUK CHÍNH LÀ CON RUỘT CỦA ANH..
THẬT RA NÓ LÀ CHÁU TRAI CỦA ANH..
JIYONG À. ANH CHƯA YÊU AI NHƯ EM..
VÌ THẾ..
TIN ANH NHÉ..
MỘT LẦN THÔI..
HÃY TIN ANH.. ANH NHẤT ĐỊNH KHÔNG KHIẾN CHO EM PHẢI ĐAU LÒNG..
ANH SẼ BIẾN NHỮNG GIỌNG NUỚC MẮT KHỔ SỞ ĐÓ THÀNH NHỮNG VIÊN NGỌC HẠNH PHÚC..>
.
.
Jiyong nguời như muốn rã ra, thì ra cậu không phải là tự mình đa tình..
Thì ra cậu không phải là nguời bị bỏ rơi đời đời kiếp kiếp không đuợc hạnh phúc..
Anh vẫn chưa có gia đình, vẫn còn rất yêu mình..
Tại sao lại không chịu suy nghĩ một chút từng lời anh nói..
Tại sao cứ phải một mực phủ nhận tình cảm của Seunghyun?
“Jiyong àh..”
Cậu giật mình,  vội vàng quay lưng lại, anh từ khi nào thì đứng phía sau cậu, trên nguời mặc chiếc áo giống cậu.
Seunghyun quỳ một chân xuống đất, đem hết tâm ý của mình mở hộp cái hộp có chiếc nhẫn trên tay ra.. đây chính là chiếc nhẫn do tự anh thiết kế.. làm riêng cho cậu..
“Nói cho anh biết. Em có đồng ý làm vợ anh không?”
“NÓI CHO ANH BIẾT. EM CÓ ĐỒNG Ý LÀM VỢ ANH KHÔNG?”
Lời nói ở trên màn hình và của anh vang lên cùng một lúc..
Trong lúc đó, chiếc khí cầu cũng nổ tung ra..
<BÙM>
Từng mảnh bông giấy trắng văng ra ngoài tung toé, rơi xuống dưới mặt đất..
Hai nguời họ cứ như đứng trong một khung nền tuyết trắng..
Jiyong tim đập mỗi lúc một nhanh..
Cậu quỳ xuống bên anh ôm chặt lấy anh, nói trong nước mắt..
“Seunghyun.. là em không tốt.. sao anh vẫn còn yêu em”
“Đồ ngốc..chẳng phải anh nói rồi sao? em làm rất tốt một chuyện đó.” – Seunghyun nhẹ nhàng tách cậu ra, hôn lên những giọt nước mắt của cậu – “Em không phải vẫn còn yêu anh rất tốt sao?”
.
.
.
…………………………………….
.
.
“Jiyong, sao này em muốn gì cũng đuợc, những gì không thích cứ nói ra hết, anh sẽ làm biến mất hết những nổi buồn phiền cho em.. nếu đó là anh.. anh cũng sẽ tự làm chính mình biến mất..”
“Jiyong, sau này vẫn như thế này nhé, ở bên anh, em muốn loạn sao cũng đuợc, nháo gì cũng được, làm việc không tốt cũng không sao.. anh sẽ giúp em phía sau cẩn thận chăm sóc và sửa chửa tất cả..”
“Em chỉ cần biết, trên đời này.. không có ai có thể yêu em như anh..”
“Vì thế.. ở đây mãi nhé..”
.
.
………………………………………
“Ông nội, chú Jiyong phải cưới cha thật sao? Sao ông hứa sẽ gả chú cho con?”
“Con không chịu, ngay đám cuới họ con cũng muốn ngủ cùng..”
.
.
………………………………………….

[có nội dung nhại cảm, à mà cũng nhẹ lắm, vì Au viết H rất tệ nên cũng sẽ không nguy hiểm gì. Nhưng chống chỉ định với người già neo đơn, trẻ em đang học tiểu học, đàn ông đang mang thai và đàn bà đang cho con bú nhé]
.
.
.
Hoàng hôn dần buông xuống trong căn biệt thự to lớn của nhà họ Choi, khẽ nhẹ lay mí mắt, từ từ mở mắt ra, lọt vào tầm mắt lúc này là bóng dáng của người yêu đang đứng ở ban công nhìn ra.. Cậu bé đó mang trên người đôi mắt có vẻ lạnh lẽo khi đã trải qua nhiều song gió của sự đời, nhưng nụ cười trên môi lại hàm chứa những hạnh phúc vô biên khi tình cảm được đền đáp.
.
Seunghyun không thành thật mà ngắm nhìn cậu thật lâu, một lúc sau đó mới âm thầm từ trên giường bước xuống, nhẹ đến gần, tựa cằm mình lên vai cậu.
.
“Bà xã, em đang nghĩ cái gì? Có phải đang nghĩ ông xã em rất đẹp không?” – Lời nói có một chút ngáy ngủ, một chút cưng chiều và đáng yêu giành cho cậu.
.
“Haa.. anh lúc nào cũng tự tin nhỉ?” – Cậu bật cười, cậu chính mình cũng không biết đang suy nghĩ những gì, chẳng qua là vừa thức giấc ngủ trưa, nhìn ra lại thấy bầu trời rất đẹp nên muốn ra đây đứng nhìn.. Cảm giác được cùng người yêu dựa vào nhau đứng nhìn hoàng hôn như thế này thì thật là hạnh phúc, hương thơm từ trong vườn cây tản ra, mang theo mùi của gió nhẹ bay đến nơi hai người, một loại cảm giác yên bình và ấm áp, có tin tưởng và yêu thương.
.
“Jiyong này.” – Seunghyun khẽ gọi.
.
“Sao?”
.
“Em muốn chúng ta tổ chức hôn lễ như thế nào?” – Anh choàng tay sang ôm cái eo nhỏ nhắn, đầu nghiêng qua tai cậu thì thầm. Seunghyun đã suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều lần, anh rốt cuộc cũng không nghĩ ra được phải làm như thế nào là phù hợp với ý cậu nhất, làm thế nào là đẹp nhất, hoa lệ nhất.. Để có thể truyền tải được sự chân thành sâu sắc nhất của anh giành cho cậu.. Nhưng đợi mãi mà không thấy cậu bé trong lòng trả lời, Seunghyun khẽ lay nhẹ tay mình, Jiyong mới từ nơi nào đó đáp về, hơi nghiêng đầu nhìn sang anh, rồi mới thả đầu mình ngã về sau, song mới từng thanh âm đều đều phát ra..
.
“Không cần đâu. Chúng ta ở cạnh nhau là đủ rồi.” – Jiyong khẽ cười, điều quan trọng nhất của cậu là chỉ cần được dựa vào đây, dựa vào bờ ngực rắn chắc của anh là đủ rồi. Còn hôn lễ ư? Đám cưới ư? Chỉ là cái hình thức thôi, còn nói, chính là đám cưới hai thằng con trai? Cậu chẳng dám nghĩ tới, cậu không muốn tương lai của Seunghyun phải bị tai tiếng vì cưới một người cùng giới tính. Quãng đường anh vẫn còn rất dài, cậu không muốn mình trở thành gánh nặng của Seunghyun.. Vì chỉ cần quen biết anh, giống như có một chữ nợ từ kiếp trước.
.
Được yêu thương anh như một cái duyên kì diệu cho ông trời ban tặng.. Được anh yêu thương cưng chiều, chính là do tạo hoá của cậu quá may mắn.. Bấy nhiêu đó.. cũng chính là những điều hạnh phúc nhất của Kwon Jiyong ở kiếp này..
.
“Không được.” – Seunghyun bỗng nhiên nghiêm giọng, cắt ngang những suy nghĩ của cậu.. Siết mạnh vào eo của cậu, anh trầm giọng nhỏ nhẹ nói từng lời chậm rãi.. “Bà xã, em thật sự không hiểu sao?” – Đôi mắt như mang một mảnh mất mát uỷ khuất, nghe giọng nói ấy, người kia liền ngẩn đầu lên nhìn, hai ánh mắt chạm vào nhau như những vệt ánh sáng trong lành của viên pha lê. Hôn nhẹ lên chóp mũi nhỏ nhắn của cậu, anh thì thầm giải thích.. “Anh nhất định là muốn phải cho em một cái danh phận, để bù lại những tổn thương lúc trước đã gây ra cho em. Jiyong àh, anh mỗi lần nghĩ đến những chuyện lúc trước, khi chúng ta gặp nhau, lúc em vì anh mà bị bọn người kia đánh, lúc em vì anh mà ăn phải lưỡi lam, em vì anh mà bị bắt cóc, sau đó là bị mất trí nhớ, còn bị chính anh làm cho tự dày vò bản thân mình suốt bốn năm trời.. “
.
“Anh luôn tự mình ân hận, tự mình mắng nhiết chính mình, tự mình hành hạ mình..”
.
“Bảo bối ah, anh chính là thật tâm, em có hiểu không? Anh cho em cái quyền đánh anh, cai nghiệt anh, cho em dù có đánh anh chết đi sống lại anh cũng không oán không trách, thậm chí anh còn nghĩ nó không hề đủ..”
.
“Nhưng anh không cho em cái quyền tự ngược đãi bản thân mình, không cho em cái quyền chỉ biết nghĩ cho người khác, luôn sợ người khác sẽ vì mình mà như thế này thế kia, lại càng không cho em cái quyền rời xa anh, không tin tưởng anh, đau đớn nhất chính là không còn yêu anh..”
.
“Nhưng mà anh tin em sẽ không như thế.” Seunghyun xoay người cậu lại, hôn lên đôi má gầy gò đã ướt đẫm nước mắt của cậu – “Vì thế em cũng phải  tin anh chứ.”
.
“Kwon Jiyong..”
.
“Hãy cho anh cái quyền làm em hạnh phúc nhé” Sâu trong đôi mắt đối phương là sự chân thật hoàn toàn.. Là sự yêu thương không có bến dừng.. Không xong rồi.. tim cậu đập mỗi lúc mỗi nhanh, những lời nói của anh như đang rót mật vào trong lòng cậu, khiến Jiyong hoàn toàn không thể kiềm chế nỗi cảm xúc của mình, cứ để mặc những giọt nước mắt đang lăn dài xuống, cậu ôm lấy anh siết mạnh, từng lời từng lời nói trong tiếng nức nở..
.
“Em tin. Em tin..”
.
“Được rồi. Ngoan nào, em tin anh là đủ rồi. Đừng khóc.” – Seunghyun nhẹ nhàng xoa đầu cậu, thuận thế cũng ôm cậu vào lòng.. Hôn lên những giọt nước mắt long lanh đang rơi ra, hương vị không mặn, lại còn ngọt đến mất cả lí trí.. Nhẹ mỉm cười hài lòng.. Cái con người trước mặt này, vẫn là lúc nào cũng làm cho anh đau lòng không thôi.. Nhưng anh cũng biết, những thứ mà mình phải chịu đựng, cũng không bằng một phần một ngàn của cậu bé này.. Là cậu bé vì yêu mình mà quên cả bản thân.. “Jiyong à, em là cực phẩm, là vật quý giá nhất mà ông trời đã tặng cho anh.”
.
.
.
.
.
.
.……………………………………………………..
.
.
.
[Ba tuần sau]
.
.
.
.
[Ngày thành hôn]
“Choi tổng, thật chúc mừng, chúc mừng”
.
“Choi tổng, ngài thật may mắn, có một cậu con dâu thật xinh đẹp hiền lành”
.
“Ôi bà Kwon, bà có thể yên tâm cho con mình rồi ah”
.
“Seunghyun, cậu thật có số nhé, thằng bé đáng yêu vậy mà”
.
“Hai người này đùng một cái đám cưới, làm cho mấy đứa bạn học cũ này phải gấp rút không biết phải tặng cái gì ah.. nhưng dù sao cũng chúc hai người hạnh phúc, Seunghyun này, cậu phải yêu thương Jiyong thật nhiều ah”
.
.
.Những lời chúc mừng cùng những lời trò chuyện càng lúc càng ồn ào trong nhà hàng sang trọng này. Khách của dòng họ hai bên đều là những đối tác làm ăn và bà con xa của bọn họ, người nào cũng mặt mày vui tươi, trò chuyện rôm rả khắp kháng phòng.
.
Hết chuyện công ty sang chuyện nhà cửa, có một số người ở đây tìm cơ hội để tạo mối quan hệ làm ăn.. Còn nói đến cái nhà hàng năm sao giàu sang của đấng thượng lưu độc nhất vô nhị ở Seoul này thì khỏi phải bàn cãi. Từ ngoài cổng chính bước vào đã thấy những bức tranh, tượng gỗ điêu khắc những nhân vật biểu tượng cho tình yêu, được làm từ chính tay cái nghệ nhân nổi tiếng.
.
Cánh cửa to lớn như một toà lâu đài nguy nga, tráng lệ, hai bên còn có treo những chùm bong bóng đủ màu sắc, ở phía trên còn đề tấm biển. <<Lễ Thành Hôn của HyunJi>> Còn bước vào sảnh chính, nơi hôn lễ đang được tổ chức. Khán phòng to lớn như một cái hội trường, có bục cao giành cho nhân vật trọng tâm. Còn ở dưới là những bộ bàn ghế sang trọng được phũ bằng một lớp vải mát có màu café nhẹ nhàng như quý phái, tất cả đều được sắp ngay ngắn theo từng hàng, còn có những ly nước ngọt cùng những món đồ ăn trang nhã đang dần được dọn lên trong bộ ly chén đĩa cao sang xuyên thấu, ở bên cạnh là những đôi đũa còn nằm trong bao bọc màu trắng sạch sẽ.
.
Dàn âm thanh hiện đại nhất, còn có ở trọng tâm là tấm lụa có lồng hình Seunghyun và Jiyong mặc hanbok truyền thống, đang quỳ gối được design theo phong cách dễ thương nhưng nghiêm túc, ở phía dưới đất là tấm thảm lụa màu đỏ được trải ở giữa tạo thành một đường thẳng giành cho nhân vật chính bước đến chiếc bánh kem đang đặt ở phía trước, hai bên là màu vàng nhạt ôn nhu.
.
Ở phía trên thì là chòm đèn lớn, màu sắc trong sáng vô cùng thuần khiết, vì được làm bằng pha lê do nhà thiết kế riêng biệt tạo thành, xung quanh chòm đèn đó là những ánh đèn đủ màu nằm ở phía sau tấm la phông để làm giảm độ sáng, mang đến một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp.. Còn trên bục chính phía bên góc phải, có những người đang chơi những nhạc cụ dịu dàng vui tươi, bộ dạng họ như những thiên sứ đang đàn kéo say sưa, khiến những người đang nói chuyện cũng giảm âm thanh để có thể lắng nghe được bản nhạc dịu dàng, tiếng kéo đàn như làm mê hoặc người nghe..
.
Nói đến phục vụ thì toàn là những người lịch thiệp do chính ông Choi đặc biệt chọn, họ ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, quần áo tươm tất, trên tay còn đeo một găng tay trắng sáng không chút bụi bẩn, trên mặt lúc nào cũng có một nét cười nho nhã. .
Khẽ đảo mắt nhìn những thứ mình chuẩn bị, ông Choi đặc biệt rất hài lòng, còn phải hỏi.. hẳn là trong đây có rất nhiều người phải ganh tị với cái hôn lễ này..
.
“Xong chưa ranh con? Sắp đến giờ rồi đó. Con mau gọi Jiyong chuẩn bị nhanh đi.” – Ông trầm giọng mắng Seunghyun, sợ cậu sẽ làm trễ giờ tốt.
.
“Được rồi, con sẽ nói cậu ấy.. mà cha.. anh hai cùng anh ba.. có thể về kịp không?”
.
“Ta nghĩ chắc là không, vì công ty bên đó đang gặp những rắc rối, hai đứa nó đang lo sốt vó lên” – Nói rồi ông nhìn vẻ thất vọng của ah, rồi đập tay lên vai anh an ủi. – “Nhưng con cũng yên tâm đi, vừa rồi còn điện thoại ta gửi lời chúc mừng cùng xin lỗi mà..”
.
“Con biết rồi. Con gọi cho Jiyong đây.” .
.




…………………………………………
.
.
.
[Phòng chờ “cậu” dâu]
.
“Phải làm sao đây, làm sao đây..”– Jiyong lo lắng đến độ không thể ngồi yên, cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống, hêt đi qua rồi lại đi lại, cậu thật là rung sắp ngất đến nơi rồi. Giờ phút quan trọng này mà Seunghyun theo lệ lại không được phép ở đây. Ai nha, cậu phải làm sao bây giờ..
.
“Jiyong này, ngồi yên xem” – Dara cố gắng nè người cậu xuống để đánh lại lớp trang điểm vừa rồi bị mồ hôi của cậu trôi đi. Nhưng da của Jiyong vốn trắng sáng nên cũng không đáng lo ngại gì.
.
“Tớ.. tớ hồi hợp quá..” – Môi của Jiyong mím lại đến đỏ au lên – “Lỡ vừa ngoài bị té thì làm sao? lỡ tớ ăn nói bậy bạ gì đó thì sao? lỡ tớ rung quá nên ngất thì sao? Lỡ..”
.
“Được rồi, cậu đừng có lỡ nữa, toàn ăn nói linh tinh, cứ bình tĩnh là được chứ gì, có gì mà sợ hãi vậy? là cậu đi cưới chồng chứ có phải đi bán thân đâu ah” Dara cắt ngang lời nói của cậu, thật không hiểu là vì cái gì lúc trước mình lại đi thích con người này ah, giống y như con gái, nếu cưới cậu về thì thật không biết ai bảo vệ ai đây.
.
<Rengggggg Renggggggggg>
.
“Uy, Seunghyun, có chuyện gì?”
.
“Được.”
.
“Tôi biết rồi.” Nói rồi liền tắt máy, Dara đứng dậy chỉnh trang quần áo của mình xong rồi mới đem bộ côm lê từ trong tủ áo ra đưa cho Jiyong.
.
“Mau đi thay đi. Mười phút nữa cậu phải ra ngoài rồi đó.” – Cô nàng nói rồi liền đẩy cậu vào trong phòng thay đồ để cậu thay. .
.
3 phút sau.
.
“Ai nhaa.. Jiyong àh. Cậu thật đẹp đó.” Không thể tin vào mắt mình. Cô đem cậu xoay một vòng trước mặt, con người này là người hay thiên thần vậy ah, cả cái người thiết kế bộ đồ này nữa, thật sự nó được làm ra là cho riêng cậu mà. Từ trên xuống trên người cậu là một màu đen tuyền óng ánh, những nút áo và đường chỉ khâu cũng tỉ mỉ đến từng chút một, ngàn vạn lần vừa vặn với cậu. Cô đem ra một chiếc nơ cổ màu trắng cẩn thận đeo lên bâu cổ áo cho cậu.. “Thật sự rất hợp đó Jiyong. hắc hắc..”
.
“Thật không?” “Thật mà. À mà được rồi, mau ngồi xuống để tớ chảy đầu cậu gọn lại một chút.”
.
.


……

………………………………………………

.
.
Tấm màn được vén lên, MC bước lên bục chậm rãi nói trong gương mặt vui mừng.. “XIN MỜI NHÂN VẬT CHÍNH NGÀY HÔM NAY, CẬU ÚT CHOI SEUNGHYUN VÀ CẬU HAI KWON JIYONG”
.
Lời nói của MC vừa chấm dứt thì mọi người đều vỗ tay tứ phía, rồi từ hai phía, anh và cậu cùng nhau bước lên.. Khoảnh khắc khi hai người bước ra cùng một lúc làm cả kháng phòng như chết lặng.. đến cả ánh mắt của họ trao cho nhau cũng khiến tất cả trở nên choáng ngợp.. Mọi sáng như chiếu lên người họ, tất cả ngọn đèn sau đó bỗng dưng tắt phụt, chỉ còn lại những ánh đèn nhỏ hiu hắt màu xanh dương nhạt, Jiyong vì bất ngờ nên có phần lùi về phía sau một bước. Thật không ngờ vừa lui chân, tấm lưng đã chạm vào khuôn ngực rắn chắc của Seunghyun, cậu như lọt tởm vào một đại dương ấm áp..
.
“Seunghyun..”
.
“Suỵt, yên nào, để anh hát cho em nghe nhé..” Trao cho cậu một tia nhìn cầu xin tin tưởng mình. Rồi không đợi người ta có đồng ý hay không, Seunghyun liền thả người cậu ra, bước lên bục chính, cầm lấy micro, nhạc từ trong truyền ra khắp cả các dàn âm thanh ở đây. Ánh mắt vẫn không một giây rời đi người kia.. “Jiyong, anh thật không biết  và không thích hát, lại hát không hay, nhưng vì em, hôm nay và cả tương lai, anh sẽ hát.. hát cho em nghe đến suốt kiếp.. để em biết được mỗi phút giây anh lại càng yêu em hơn.. Còn hôm nay anh sẽ hát cho những giây tự do của cuộc đời em chính thức kết thúc.. . .
.
Phủi sạch bụi thời gian trên cuốn nhật ký cũ  Bất ngờ mở ra, mọi thứ bên trong như bừng sáng Em vẫn ở đó, như trước đây đã từng

Những bức ảnh tưởng như đã quên lãng bỗng hiện ra khiến toàn thân run rẩy  Buồn vì chẳng thể quay ngược thời gian để trở lại khi xưa

Anh sẽ đi tìm em, Tinker Bell  Những kỷ niệm gửi từ Neverland sẽ đi xuyên suốt cùng anh  Nơi đây hai chúng ta từng nhìn nhau cười hạnh phúc  Anh sẽ mãi là chàng Peter Pan của em  Chàng trai chặn đứng bánh xe thời gian để chẳng bao giờ lớn  Dù không hoàn hảo nhưng anh vẫn sẽ đến bên em  Người anh yêu say đắm

Ký ức khi đánh bại lũ ác ôn chọc phá em  Giờ vẫn như hiện ngay trước mắt  Từ giây phút ấy  Em trao trọn con tim và nụ hôn ngọt ngào cho anh  Trái tim anh bay nhảy, tâm hồn lơ lửng trên mây

Em còn đẹp hơn cả Wendy hay Cinderella  Chỉ mình em mới khiến con tim anh đập liên hồi, đôi mắt bừng sáng

Anh sẽ đi tìm em, Tinker Bell  Những kỷ niêm gửi từ Neverland sẽ đi xuyên suốt cùng anh  Nơi đây hai chúng ta từng nhìn nhau cười hạnh phúc  Anh sẽ mãi là chàng Peter Pan của em  Chàng trai chặn đứng bánh xe thời gian để chẳng bao giờ lớn  Dù không hoàn hảo nhưng anh vẫn sẽ đến bên em  Người anh yêu say đắm

Khuôn mặt ửng hồng  Tâm hồn lơ lửng như đang trên mây  Baby boo! Giống như bức tranh khiến tim anh run rẩy! Là em  (Dù muốn giữ chặt lấy)  Như ánh mắt cười dịu hiền của em khi đó  (Dù đưa bàn tay ra)  Liệu em có thể bay vào cánh cửa mở sẵn trong trái tim anh  (Em vẫn dần rời xa)

Trong câu chuyện cổ tích của mình anh, hình bóng em vẫn như ở đâu đây, sweet girl!  (Đừng bỏ lại anh)  Tim anh đau đớn khi em chẳng còn ở chốn hoang đảo này  (Chàng trai là anh khi đó)  Ký ức mang tên em sẽ chẳng bao giờ xóa bỏ, pretty girl  (Tại đây lúc này)  Tim anh vẫn đau đáu khi chẳng còn em nơi đây  (Em đang ở đâu thế)

Mối tình cũng như dây đồng hồ đã biết bao thay đổi  Dù lật đến trang sách ấy  Nhưng nó đã không còn đó nữa, những ký ức cuối cùng của anh về em  Liệu anh có đủ dũng khí để tiếp tục  Anh sẽ xóa đi những dòng ký ức buồn bã này  Câu chuyện của chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc  Vì một ngày nào đó anh sẽ gặp lại em “
.
.
.   .   Những nốt nhạc cuối cùng kết thúc trong sự ngẹn ngào của Jiyong. Sóng mũi cậu cay đi, hốc mắt đã thoáng đỏ lên, lời bài hát, thật sự đúng như những gì đã và đang trải qua cuộc đời cậu.. những tản đá trong lòng được gỡ xuống hoàn toàn.. Cậu yêu anh rất nhiều, nhiều đến độ chỉ cần mỗi lời nói của Seunghyun cũng làm cho cậu hạnh phúc đến mất đi lí trí..
.
.
……………………………………………. .
.
“Seunghyun, con có đồng ý nguyện cùng Jiyong sống chết có nhau, dù ốm đau bệnh tật cũng không chia lìa, mãi mãi ở bên cậu ấy và chăm sóc cậu ấy suốt đời không?”
.
“Con đồng ý. Jiyong chính là định mệnh của con.”
.
“Vậy còn Jiyong, con có đồng ý nguyện cùng Seunghyun sống chết có nhau, dù ốm đau bệnh tật cũng không chia lìa, mãi mãi bên cậu ấy và chăm sóc cậu ấy suốt đời không?”
.
“Con đồng ý.”
.
“Được. Ta tuyên bố, các con chính thức là vợ chồng hợp pháp của nhau. Từ đây đến suốt đời đều yêu và được yêu. Một long bên nhau, ở cạnh nhau vượt qua mọi chông gai, vượt qua mọi nguy hiểm. Sống hạnh phúc và cùng nhau báo đáp cha mẹ.” Những lời cha sứ nói như lời nguyền tốt đẹp đến truyền kiếp cho họ, những người có thể chết vì nhau.. Lá đơn kết hôn được đem từ bên Anh Quốc về, họ cẩn thận kí tên vào, cẩn thận đặt bút xuống..
.
Tiếng nhạc lại một lần nữa phát lên, họ nắm tay nhau nhẹ nhàng đi theo con đường trải tấm lụa đỏ dưới đất tiến lên chiếc bánh kem.. Cảm giác được đi cùng nhau ở một lễ đường, cảm giác nhận thấy được an toàn ấm áp ở bên nhau.. Những phút giây này chính là khoảnh khắt đẹp nhất, vui sướng nhất.
.
Hạnh phúc nối tiếp hạnh phúc, đến khi hai đôi bàn tay đan với nhau cầm lấy con dao, nhẹ nhàng cắt xuống một nhát vào chiếc bánh kem năm tầng.. Vào đúng khi con dao dừng lại, rượu mừng cùng bông tuyết một lượt bắn ra, bắn vào khắp người họ. Miệng vui cười, tim ấm áp. Giờ phút hân hoan như bắn những phát pháo hoa khoái hạt nhất là đây.
.
.
……………………………………
.
.
.
.
[Đêm tân hôn]
.
.
.
Seunghyun từ trong phòng tắm bước ra, hai tay cầm lấy chiếc khăn lau đầu cho mình, dưới thân quấn hờ một lớp vải khăn bông.. Thiết nghĩ đây là lần đầu tiên mình tắm lâu và kĩ càng nhất trong cuộc đời..
.
Trong khi mình đang lo lắng không biết đã chuẩn bị tốt cho phần quan trọng nhất đêm nay hay không thì vợ yêu lại đang nằm đọc sách ngon lành trên giường. Jiyong cũng đã sang phòng bên cạnh tắm cùng lúc với Seunghyun, nhưng cậu đã quay về đây từ buổi nào rồi, trên người đang mặc bộ pyjama màu xanh dương..
.
Nhìn cậu lại không kiềm lòng được, liền nhảy phốc lên giường, giật lấy cuốn sách trên tay Jiyong quăng đi trong ngạc nhiên của cậu, tiếp theo đó là bá đạo mở rộng tay ra ôm trọn lấy cậu.
.
“JiJi  này, hôm nay em có gì không hài lòng không?” – Hai người họ cứ như vậy nằm trên giường ôm lấy nhau. .
.
“Không có. Mọi thứ.. đều rất tốt..” – Jiyong nhẹ nhàng nói, giọng nói có phần thanh thoát mềm dẻo nghe rất đáng yêu. – “Cảm ơn anh nhiều lắm Seunghyun àh.”
.
“Vì cái gì?”
.
“Tất cả.”
.
Seunghyun say sưa nhìn lấy cậu, trong mắt thu vào không biết bao nhiêu là ý nguyện, nhiều nhất là sự yêu thương cưng chiều, chỉ hận không thể đem người kia ăn vào bụng để khỏi phải phập phồng lo sợ có ngày cậu chạy mất. “Đồ ngốc. Em vui là được rồi, anh chỉ sợ em không thích”
.
Seunghyun nâng đầu cậu dậy để lên vai của mình, nhẹ nhàng vuốt lấy những sợi tóc mềm mại. “Bà xã, thật kì lạ ah, đây là lần đầu tiên anh với em thân mật như vậy ah, nhưng anh có gì đó cảm giác là mình đã từng như vậy rồi ah.”
.
Jiyong ah, mỗi ngày đều có thể thấy được em, ngửi được mùi hương của em, cưng chiều em, yêu thương em thì anh cảm thấy tất cả đều đã hoàn hảo.. mặc cho sự đời ra sao.. Chúng ta bên nhau là đủ.. Ah.. Jiyong ah.. Mau gọi bác sĩ đi, anh sắp điên lên vì em rồi..
.
“Thật ra.. lúc trước..” – Cậu khẽ nói, nhưng rồi lại ngập ngừng dừng lại..
.
“Lúc trước làm sao?” – Seunghyun tò mò nhìn cậu hỏi.
.
“Anh.. hôm đó..”- Jiyong mím môi nói, gương mặt không biết là do giận hay là thẹn là đỏ bừng lên như đèn giao thông ah.
.
“Hôm đó? Hôm đó cái gì?” – Seunghyun chống tay lên nhìn cậu, rốt cuộc là hôm đó nào ah?
.
“Ba hôm trước khi.. anh đi.. anh.. em..” Jiyong càng nói lại càng rối, lại nhìn phải ánh mắt trơ trẽn của anh, cậu lại càng nổi giận..
.
“Anh làm sao?”
.
“Ahh.. thôi quên đi..”
.
“Không được, hôm đó anh đã làm gì em sao? Mau nói đi, không thì anh sẽ chết vì thống khổ ah..” Seunghyun nắm lấy vai cậu mà lắc đến lắc lui, rốt cuộc hôm đó anh đã làm chuyện rất có lỗi với em phải không? Chết tiệt ah, lại không nhớ cái gì hết. Lắc đến khi cậu chịu không nỗi nữa mà hét lớn lên.
.
“CHÍNH LÀ HÔM ĐÓ ANH CƯỠNG BỨC EM.. ah.. ách..cũng  không hẳn..”- Jiyong bỗng dưng mím môi, mặt đã hồng lên không còn gì để tả.
.
“CÁI GÌ? THẬT AH? Cơ mà.. không hẳn cái gì?” – Thật là tức chết mà, hẳn là hôm đó là lần đầu tiên của cậu đi, là vì cái gì ah? Vì cái gì mà lại không nhớ cái gì hết vầy này..
.
“Không biết”
.
“Tại sao không biết? Em mau nói đi..”
.
“Không nói.. đâu.. đừng ép em..”
.
“Anh không ép em ah, nhưng bây giờ anh đang rất đau đầu ah, em mau nói đi..” Lại tiếp tục lắc người cậu gặn hỏi cho bằng được,đôi mắt cậu như long lanh lên vì tức giận, rốt cuộc cậu cũng bỏ cuộc hét lên một lần nữa.
.
“LÀ DO EM TỰ NGUYỆN CHO ANH CƯỠNG BỨC AH, ANH NGHE CHƯA? HÀI LÒNG CHƯA? Ô.. ô.. anh.. anh nói sẽ không để em uỷ khuất ah.. anh.. là đồ chết tiệt.. con mẹ nó.. anh đi chết đi..”- Cậu  nức nở khóc lớn. Ngặm lấy tay của Seunghyun mà cắn quyết liệt, xong lại nhìn khuôn mặt nhịn cười của Seunghyun đang đỏ dần lên, cậu rung rẫy chỉ vào mặt anh.. – “ANH.. ANH.. MUỐN CƯỜI CHỨ GÌ.. CỨ CƯỜI ĐI.. ĐỪNG CÓ TRƯNG RA CÁI BỘ MẶT ĐÁNG GHÉT ĐÓ..”
.
“Hahahahahahaha..” – Seunghyun bỗng phá ra cười lớn, cười đến quặng cả ruột.. bà xã thật là đáng yêu ah, rất đáng yêu ah.. Cười đến mặt của Jiyong như con tắc kè chuyển từ màu này sang màu khác.. không đợi nữa, cậu leo lên người Seunghyun, cầm lấy gối mà đập tới tấp vào người anh, vừa đập lại vừa hét. “Anh đi chết đi.. chết đi.. chết đi..”
.
Bỗng dưng người dưới thân bật ngồi dậy, đè cậu xuống, lại mạnh mẽ giáng từng nụ hôn xuống khắp mặt cậu, hôn đến cậu không thể thở được.
.
“Em quá đáng quá nha, có ai đời mới vừa lấy chồng lại trù cho chồng chết không ah?”
.
“Anh đáng chết.”
.
“Ừ, ừ, anh chính là đáng chết, đáng chết, làm sao đây? Làm sao để Jiyong phu nhân hết giận đây?” – Seunghyun giả vờ mếu máo, bĩu môi suy nghĩ, xong rồi lại tiếp tục hôn xuống cậu – “Anh nghĩ ra rồi, hôm nay anh sẽ làm em vui, thật nhẹ nhàng.. nhé?”
.
“Không.” – Cậu kiên quyết nói.
.
“Tại sao?”- Seunghyun khó hiểu nhìn cậu.
.
“Lần trước rất đau..”
.
“Không.. lần này anh sẽ nhẹ nhàng mà.. thật nhẹ thật nhẹ.. em yên tâm đi, anh đã mua rất nhiều đồ bôi trơn ah.. sẽ không làm em đau..”
.
“Không chịu, em không muốn, em thật bị ám ảnh..”
.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Không lẽ đêm tân hôn lại nằm nhìn nhau thế này?” – Seunghyun thất vọng nói, mẹ nó, rốt cuộc là lúc hôm đó mày đã ăn ở làm sao mà bây giờ lại nhận được quả báo thế này ah.
.
“Không.. em muốn anh phải nếm thử được sự đau đớn của em..”
.
“Sao?” – Thấy người trong lòng đang động đậy rục rịt, Seunghyun liền ngồi dậy – “Này, sao mặt em gian vậy? Em muốn làm gì anh hả? không được đến đây nhé..”
.
Seunghyun vừa nói vừa lùi ra sau, đến khi tấm lưng đụng một cái “cạch” vào thành giường, mà cậu vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục trườn tới.
.
“Seunghyun, anh có yêu em không?”
.
“Có, tất nhiên.”
.
“Anh không muốn em đau có phải không?”
.
“Đúng vậy, anh rất đau lòng.”
.
“Anh có biết 4 năm kia em phải sống như thế nào không?”
.
“Biết, anh có hiểu được, nhưng mà.. em đừng trườn tới nữa..”’
.
“Seunghyun àh..” – Cậu choàng tay qua vai anh kéo lại gần mình – “Nằm dưới em nhé?”
.
Anh ngạc nhiên trừng to đôi mắt, mồ hôi sau đó tuôn ra như nước, rồi lâu sau đó mới lên tiếng..
.
“Được.”
.
“Gì? Em không nghe lầm chứ? Anh đồng ý thật ư?”
.
“Ừ. Em vui vẻ là được.”
.
“Vậy em sẽ nhẹ nhàng. hắc hắc..”
.
.
.
.
15 phút sau..
..
.
“YAHH.. CHOI SEUNGHYUN CHẾT TIỆT, ANH LỪA EM..!!!”
.
“Này, bảo bối, em nhỏ tiếng thôi, tập trung vào này, từ từ ngồi xuống đi, anh sẽ đỡ lấy eo em..”
.
“KHÔNG CẦN, BUÔNG EM RA, EM MUỐN ĐI NGỦ..”
.
“Không được, rõ ràng là em muốn ở trên anh mà, lúc nãy còn tự ý câu dẫn anh”
.
“Nhưng không phải ý này.. Ah.. ĐAU MÀ SEUNGHYUN.. THẢ EM RA..”
.
“Hôn anh đi.” – Seunghyun ra lệnh, lập tức người phía trên liền cúi xuống hôn tới tấp lên mặt anh. – “Nói yêu anh đi, nói ‘HyunHyun àh, ông xã àh, chồng yêu àh, em yêu anh’.. mau nói đi..”
.
“HyunHyun àh.. ah.. ông xã àh.. chồng yêu àh.. anh mau thả em ra, em chịu hết nổi rồi, em rất yêu anh mà..” Nói rồi liền cúi xuống hôn tiếp tục lên mặt anh. Nhìn thấy người phía trước liên tục mê hoặc mình, Seunghyun cũng sắp nhịn không nỗi, lật người cậu xuống, mạnh mẽ hôn lên cánh môi mỏng anh đào của cậu.
.
Đưa lưỡi vào sâu trong khoang miệng cậu mà lục lọi từng ngóc ngách một, Jiyong cũng yếu ớt hôn trả lại, hai người cùng hai chiếc lưỡi dây dưa với nhau đến khi kiệt sức. Seunghyun ngẩn đầu dậy, kéo theo một sợi dịch thuỷ mỏng tang gợi tình rơi xuống áo cậu.. mỉm cười ma mị Seunghyun trực tiếp nắm lấy cậu nhỏ của Jiyong mà nhẹ nhàng xoa nắn, hết trượt lên rồi lại trượt xuống, tìm đến đỉnh đầu mà chọc phá.
.
“Ahh~..” Cậu nhẹ rên lên, cảm giác mới lạ không có ở lần đầu tiên xâm lấy lí trí cậu.. Jiyong như đang lâng lâng trên những đám mây dục vọng.. Cậu ôm lấy cổ muốn hôn nhưng Seunghyun lại tránh ra, anh cười với cậu rồi mới rút cái đầu của mình vào cổ cậu.
.
Mút mạnh vào cổ cậu để lưu lại vô số dấu hôn ngân, như đánh dấu chủ quyền của mình, sau đó mới tìm xuống hai nhủ tiêm trên đôi ngực phập phồng.. Người cậu bây giờ như phũ một màu hồng phấn, gợi tình đến từng chút một.. Seunghyun nhẹ nhàng hôn lấy nhủ hoa của cậu, từng chút từng chút chậm rãi nếm hương vị này, đem nó khắc sâu vào lòng..
.
“Seunghyun ah..”
.
“Ngoan” Khẽ nhướn mắt lên nhìn cậu đang chìm đắm trong dục vọng của hai người, đôi mắt cậu huyền ảo nhắm hờ vào nhau, đôi môi đỏ mấp máy thở gấp.. Seunghyun lại đảo mắt lại, nhẹ cắn vào ngực cậu, song song tay ở đầu nhủ bên kia cũng ngắt nhéo lấy..
.
“Ahh..”
.
Đi cùng với tiếng rên của cậu là một cảm giác cuồn cuộn ở hạ thể, uốn người một cái, Jiyong đem toàn bộ số tinh hoa trong người mình bắn lên tay của Seunghyun.. xong đó cậu thở rất mạnh, gần như kiệt sức đến nơi..
.
“Bà xã, thật đẹp..”
.
Nói rồi liền chống tay lên giường, nhoài người ra lấy một chai dầu bôi trơn, mở nắp nó ra rồi khoa trương dùng mấy ngón tay khuyếch lấy một ngụm. Sau đó mới đặt nó lại trên tủ.
.
“Bảo bối, thả lỏng người..”
.
Hàng nóng cần phải ăn nhanh, không thể đợi lâu, Seunghyun đem một nửa thoa lên “thằng em” của mình, nửa kia thì lắp lên cửa huyệt của cậu, rồi xoa đều những ngón tay của mình. “Ah..” Bị vật lạ xâm nhập, cậu không thể kiềm chế được khẽ nhích lên.. Seunghyun vẫn là rất chú ý cậu, anh nắm lấy cậu nhỏ của cậu mà xoa nắn để đánh lừa đi cảm giác của cậu, song song đó cũng thêm một lượt hai ngón còn lại của mình. Khoấy động bên trong cậu, một cảm giác ấm áp lan toả khắp ba ngón tay của mình, Seunghyun bắt đầu di chuyển nó, hết thăm dò ở bên trái, rồi lại sag bên phải.
.
“Ahh..” Dường như trúng chổ nhại cảm của cậu, Jiyong nấc người lên một cái, khoái cảm chiếm lấy đại não của cậu.. Seunghyun dừng lại một chút, rồi mới cọ cọ tay mình vào sâu chổ đó, lập tức Jiyong như điên đảo, tâm trí mê loạn.. thấy được những điều đó như tuyệt mĩ thế gian, anh khẽ hôn lên người cậu xong rồi rút ngón tay mình ra.
.
Những ngón tay từ từ được thay vào bởi thành viên to lớn đang thống khổ của mình.. nhưng khách vừa đến cửa động thì chủ nhà lại khó chịu..
.
“Sao thế?”- Seunghyun mang theo một chút uỷ khuất hỏi cậu.. nếu bây giờ mà Jiyong không chịu làm nữa thì chắc chắn đêm nay anh sẽ phải đi ngăm nước lạnh đến sáng.
.
“Không sao.. em hơi hồi hợp thôi.. anh vào đi.”
.
Như đứa trẻ được quà, vừa nhận được dấu hiệu của bà xã đại nhân, Seunghyun mừng muốn nhảy cẩn, đem “chú em”của mình từ từ tiến vào trong..
.
Jiyong thì lại sợ làm Seunghyun mất hứng nên chỉ biết mím môi chịu đựng.. Để đến khi nó yên phận nằm trong người cậu thì dục vọng mới bắt đầu nổi dậy lần nữa, cảm giác bây giờ còn hơn lúc vừa rồi.. “Seunghyun àh, di chuyển ahh..”
.
“Được” Khố hạ bắt đầu đong đưa, từ nhỏ nhẹ đến mạnh mẽ, từ thấp đến cao trào, hai người như theo nhịp mà hoà cùng với nhau, đưa khoái cảm lên đến đỉnh cao..
.
Chiếc giường cũng nương theo tư thế thay đổi của hai người mà chịu đựng, những âm thanh cót két vang lên.. nhưng cũng rất may Seunghyun đã cố ý lựa chiếc giường rất tốt nên không sợ nó gãy giữa chừng.. Hai người đó bây giờ cũng không quan tâm đến gì khác cả, cả tâm hồn lẫn thể xác chỉ biết có nhau, hết tư thế này lại đến tư thế khác.
..
Mãi cho đến khi 3h sáng mới chấm dứt, thật không biết đã bao nhiêu lần họ cùng nhau xuất ra.. chỉ biết là Seunghyun phải bế cậu vào nhà tắm để tẩy rửa hạ thể cho sạch sẽ rồi mới đấp chăn cùng ôm lấy nhau ngủ.
.



…………………………
.
.
.
“Lần sau phải cho em ở trên”
.
“Em không sợ giống lần đó sao?”
.
“Không, anh mà còn vậy, em sẽ về nhà mẹ..”
.
“Được được, cho em ở trên anh..”
.
“Bé ngoan.”
.
.
……


……………………………
.
.
.
.
“Đồ chết tiệt, lần sau em nhất định sẽ hành hạ anh đến chết.”
.
“Dùng yêu thương của em hành hạ anh đi”
.
“Chết đi Choi Seunghyun.”
.
“Jiyong àh, anh muốn..”
.
“Con mẹ nó, anh rốt cuộc còn muốn đến khi nào hả?”
.
“Không khi nào anh không muốn”
.
“Dâm đãng..”
.
“Đúng đúng, dâm đãng..”
.
“Chết tiệt, xấu xa, lừa người, ác độc..”
.
“Đúng đúng.. lời nào của em cũng đúng cả..”
.
“Cái đồ mặt dày, ah, mẹ nó, anh mau tránh raaaa..”
.

……




…………………………………
.
.
“Chị xui àh, chị ở đây có thật là ngủ được không? để tôi đổi phòng cho chị cách xa phòng tụi nó một tí.”
.
“Được, tuỳ anh.. đổi càng xa càng tốt..” . . ………………………………


..
End extra.
Hoàn văn nha HE rồi đó

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro