Chương 5

Tống Triều đời trước chắc hẳn là một con cá, phía dưới còn có thể phun bong bóng.

Phun phun ra một cái lại một cái, không dừng lại được.

Anh trai, Triều Triều thật vui vẻ.

Nếu Tống Mộ biết được suy nghĩ bây giờ của cô gái nhỏ,  nhất định sẽ nói, em là mỹ nhân ngư của anh, vẫn là mỹ nhân ngư ở nơi sâu nhất sẽ phun một cái bong bóng. Em lại phun phun, có thể đem tâm anh khóa lại, giấu ở biển sâu, không thấy nhật nguyệt, chỉ thấy em.

Bàn tay Tống Mộ tiến vào vạt váy cô, sờ đến quần lót ướt át, thanh âm thở dốc thêm thô nặng. Ngón tay đẩy ra tấm vải dệt kia, chạm được một nơi ướt mềm.

Thân mình Tống Triều bởi vì tình dục trở nên nóng lên thấu phấn, giống thủy mật đào, cầu anh hái, tinh tế nhấm nháp.

Ngón tay anh hướng phía trong đi vào, kích thích đến nơi đó ướt dầm dề. Tìm được một cái âm đế nho nhỏ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nghiền cọ. Tống Triều tao lãng kêu lên một tiếng còn chưa truyền tới âm thanh ái muội trong không khí, đã bị anh dùng miệng ngậm lấy.

Lòng bàn tay không ngừng khiêu khích thịt non phía dưới, ôn nhu lại hữu lực.

"Triều Triều thoải mái sao?"

"Ha thoải mái thật thích"

Thích anh, thích anh hôn, thích ngón tay anh, thích tất cả của anh.

Mồ hôi anh nhỏ giọt, dừng ở trên xương quai xanh tinh xảo của Tống Triều, vẽ ra vệt nước sáng trong.

Anh cũng rất thích em, Triều Triều.

Tống Triều ghé vào trên người anh, sợi tóc hỗn độn mà dính vào trên mặt. Bọn họ hô hấp nóng bỏng, hơi thở giao hòa lẫn nhau, lúc sau lại tản ra trong không khí ái muội ấm áp.

Ngón tay anh đang thâm nhập huyệt khẩu, thân mình Tống Triều theo động tác ngón tay dưới thân của Tống Mộ mà run rẩy.

"Anh ơi"

"Anh dùng ngón tay đi vào chào hỏi một cái."

Ngón tay rút khỏi huyệt thịt ướt mềm một chút, bên trong nước ào ạt chảy ra. Rồi lại nhẹ cắm, huyệt khẩu bị cắm vào lại rút ra, phát ra tiếng nước nhóp nhép.

"Nước của Triều Triều thật nhiều, tay anh đều đã ướt đẫm."

Tống Triều dưới thân bị anh cắm đến phát tao, ngực cũng phát ngứa, huyệt đạo run run mà co rút lại.

"A anh trai mau làm em"

Tống Mộ nghe vậy hô hấp gấp gáp, hạ thể nóng rực lại cứng rắn. Tốc độ ngón tay anh cắm huyệt nhanh hơn, tiếng nước nhóp nhép càng lúc càng mãnh liệt.

Tống Triều đột nhiên cảm thấy một cảm giác xưa nay chưa từng có, khoái cảm mãnh liệt dâng lên, cô thét chói tai cắn bả vai anh, dưới thân nước phun trào, thấm ướt quần áo, thẩm thấu sô pha.

Lúc này phim đã kết thúc, Tống Triều nằm ở trong lòng ngực anh, vẻ mặt mê ly.

Tống Mộ hôn hôn đầu tóc đã mướt mồ hôi của cô, ôm cô đi vào phòng tắm, lưu lại hương vị dâm mĩ của cô gái nhỏ di loạn ở trong không khí, thật lâu không tiêu tan.

Một đêm yên giấc.

Tống Triều lúc trước đã trộm mua nội y tình thú.

Là màu đen, mặt trên là viền ren.

Tống Mộ ban ngày đi phòng làm việc.

Phòng làm việc là anh cùng mấy anh em đại học chuẩn bị mở sáng tạo, làm trò chơi nội dung khai phá, trước mắt chủ yếu trọng tâm là manga anime.

Một tháng trước bởi vì Tống Triều chuẩn bị cho kỳ thi, Tống Mộ bận rất nhiều việc, sinh hoạt gần nhất có thể nói là chong đèn thâu đêm, cả ngày lẫn đêm.

"A Mộ, hôm nay không tăng ca à?"

Lý Tư đặt tay lên vai Tống Mộ, kinh ngạc phát hiện người anh em liên tục tăng ca đẩy nhanh tốc độ nửa tháng hôm nay thế nhưng tan tầm đúng giờ.

"Phía trước kéo đồ vật gần nhất đều không sai biệt lắm chuẩn bị cho tốt, mặt sau lại thu cái đuôi ưu hoá một chút là được."

"Tối nay có cùng mọi người tụ tập ăn cơm không?"

Tống Mộ đẩy tay Đổng Thừa ra,  cười nhẹ, "Không được rồi, em gái còn ở nhà chờ tôi."

"Mang theo em gái đi cùng nhau đi, chúng ta cùng nhau mang em gái ra ngoài!"

"Cậu cũng thật đại gia."

Thời điểm Tống Mộ về đến nhà, Tống Triều đưa lưng về phía anh nửa ngồi xổm đang chọc chọc người máy quét rác. Nguyên nhân là lúc người máy đang hoạt động gần cửa sổ sát đất thì bị rèm cửa quấn lấy.

Anh đến gần từ sau lưng ôm lấy cô, "Triều Triều anh đã trở về."

Tống Triều bĩu môi, xoay người ôm lấy anh.

"Anh ơi, tiểu bạch khi dễ em."

Tiểu bạch chính là người máy quét rác.

"Vậy em lại khi dễ nó."

Tống Triều dúi đầu vào hõm vai anh, dùng sức cọ. "Tiểu bạch sẽ không nói cũng sẽ không xin tha, không thú vị."

Tống Mộ ôm eo cô, cằm cọ cọ vào mái tóc nhu nhuận của Tống Triều.

"Anh có thể nói xin tha, Triều Triều khi dễ anh được không?"

Tống Triều ngẩng đầu, đôi mắt long lanh.

Cô nhón mũi chân, ngậm lấy cánh môi dưới của anh.

Môi anh trai thật mềm.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng trượt đi vào, anh có mùi hương cà phê.

Tống Mộ để đầu lưỡi cô tùy ý trong miệng anh càn quét, vỗ về eo cô, trong mắt chứa đựng đầy tia ấm áp.

Tống Triều nhón chân mệt mỏi, nắm lấy cổ tay áo anh, đem anh hướng vào phòng ngủ.

"A Mộ thật ngoan, không khi dễ anh, em phải khen thưởng anh."

Cô duỗi tay đem Tống Mộ đẩy ngã trên giường. Tống Mộ thuận theo mà nằm ở trên giường lớn màu tím nhạt của cô, từ trên chăn có thể ngửi được mấy phần hương vị thanh thiển trên người Tống Triều.

Là vị ngọt nhợt nhạt.

Là mùi hương nhàn nhạt.

Là hương vị trước đây làm anh ở lớp học đại học thất thần khi nghĩ đến mà phía dưới phát đau.

Là hương vị đã từng làm anh ban đêm hồn khiên mộng nhiễu mất mát thất vọng như thế nào cũng không chiếm được.

(*) Hồn khiên mộng nhiễu: việc làm cho người ta ngày đêm không yên

Tống Mộ đột nhiên có chút say, có chút cảm giác mơ hồ trôi nổi.

Là mộng hay là hiện thực?

Trong lúc mất tập trung, anh giống như thấy Tống Triều cởi ra váy rộng thùng thình, bên trong là ...

Tống Mộ đột nhiên thanh tỉnh lại.

Em gái của anh, giờ phút này cực kỳ giống một yêu tinh.

Vải dệt màu đen tôn lên da thịt trắng hồng nộn nộn.

Cổ thon dài, xương quai xanh thâm lõm.

Vú mềm mại anh đã xoa nắn qua được cất giấu sau lớp vải ren xinh đẹp.

Vòng eo tinh tế, cái mông mượt mà.

Phía dưới hai sợi dây được tết thành nơ con bướm theo động tác của cô mà rung động.

Tống Triều bò lên trên giường, mỗi cái động tác tựa như chậm rãi phóng đại trước mắt anh.

Cô tách ra chân, quỳ ngồi xổm trên mặt anh.

Anh thấy, phía dưới vải dệt của cô, thấm đẫm một tầng nước.

Tiểu phùng đỏ thắm, ánh nước lóng lánh.

Em gái khi nào bắt đầu nước chảy?

Là thời điểm cùng anh hôn môi sao?

Là thời điểm cởi quần áo?

Hay là thời điểm vừa mới tách chân lộ ra tiểu bức?

"Khen thưởng anh ăn huyệt em, được không?"

Được, cảm ơn Triều Triều.

"Anh chính mình bẻ nó ra, bên trong có phải hay không thật xinh đẹp?"  Cực kỳ xinh đẹp, bảo bối của anh.

Thịt mềm hồng nộn ngượng ngùng cực kỳ, chính mình run run rẩy rẩy mà cùng anh chào hỏi.

Hương vị tao ngọt câu lấy nội tâm anh, làm phía dưới ngo ngoe rục rịch. Tống Mộ vươn đầu lưỡi, liếm láp tiểu hoa hạch.

Tống Triều bị kích thích đến ngửa cổ lên, đuôi mắt ướt át, ngón tay khẩn trương mà vói vào tóc anh nắm chặt.

Tống Mộ đột nhiên nặng nề mà mút một ngụm tiểu hạch, "A, ha, anh ... không cần", cô trong miệng không khỏi nhỏ giọng nức nở, trong tiểu huyệt không chịu khống chế chảy ra một cỗ mật dịch.

A, tiểu huyệt thật trống vắng thật ngứa, thật muốn bị hoàn toàn mà nhét đầy.

"Anh, anh, ... phía dưới ngứa a, anh mau sờ"

Một sờ liếm một liếm nha

Trên cằm, trên mặt Tống Mộ tất cả đều là nước của cô, dâm thủy tao ngọt, khiến người ta nghiện.

Anh ngậm lấy hai cánh tao huyệt rồi đến huyệt thịt đầy nước, đầu lưỡi đẩy vào tận cùng bên trong, một chút một chút hướng trong đâm rút.

"Ha a", Tống Triều hai chân nhịn không được kẹp chặt đầu anh, trong lòng kỳ vọng đầu lưỡi của anh có thể thăm đến càng sâu một chút.

Tống Mộ dùng đầu lưỡi ở trong tao huyệt của cô cắm đưa qua lại, làm cho huyệt thịt Tống Triều không ngừng run run.

"Anh ơi, anh ơi"

Chỉ chốc lát sau cô đã bị đầu lưỡi anh đưa lên cao trào, một cỗ chất lỏng trong suốt phun đến miệng anh.

Tống Mộ nuốt xuống dâm thủy tao ngọt của cô.

Đứng dậy đem Tống Triều ôm vào trong ngực, hôn môi cô vui sướng đến đuôi mắt đỏ lên.

"Triều Triều thật sướng."

"Anh có thích không?"

Tống Triều ở trong lòng ngực anh, trong mắt chứa mãn xuân ý.

Vừa mới một phen "khen thưởng", quần áo Tống Mộ đã mướt mồ hôi, hạ thân phình phình mà khởi động.

Tống Triều tay nhỏ chậm rì rì mà cởi bỏ từng nút thắt quần áo, ở ngực anh cọ xát.

Đầu ngón tay từ hầu kết di chuyển đến trước ngực, lại dọc theo cơ bụng xoay quanh, dần dần đi xuống, mắt thấy liền duỗi tay đến phía dưới, lại xoay chuyển một cái, nghịch ngợm đầu vú màu nâu của anh.

Tống Mộ bị trêu chọc đến thể xác và tinh thần đều khô nóng, anh cởi bỏ dây lưng, cầm lấy một tay khác của cô đụng vào dưới thân cứng rắn. Tống Triều tay chạm được một cây gậy thô dài nóng bỏng, lòng bàn tay ở phần đầu cọ xát, có thể sờ thấy một chút chất lỏng sền sệt.

"Bảo bối mau đem nó lấy ra."

Tống Mộ cảm nhận được cô xoa xoa quy đầu, tâm lý cùng thân thể đồng thời sướng đến muốn điên.

"Nó là ai? Anh phải nói rõ ràng nha"

Tống Triều thần sắc giảo hoạt mà nắm lấy "nó", dùng sức căng thẳng.

Tống Mộ dúi đầu vào hõm vai cô, ngửi trên người cô thơm ngọt, "Ngoan nào, là em trai của anh"

Tống Triều nghiêng đầu hôn môi lỗ tai anh, anh thở dốc âm thanh thật gợi cảm, lỗ tai anh thật mềm, hô hấp thật mạnh mẽ.

"Em trai của anh, thật đáng ghét, tuổi so với em vẫn lớn hơn, kêu hắn là anh trai nhỏ được không?"

"Được."

Tống Triều kéo ra khóa quần anh, đem vật cứng nóng bỏng bật ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro