Ba ngày bốn mươi lần
Tác giả: Bulannur (Đã được cho phép chuyển ngữ)
-----------------
"Bởi vì tình hình bệnh dịch, trong thời gian không được ra khỏi cửa, ba ngày bị bạn trai thao bốn mươi lần."
Hứa Ngụy Châu chụp màn hình bài viết trên mạng trong vòng bạn bè gửi cho Hoàng Cảnh Du xem, Hoàng Cảnh Du nhếch một bên lông mày, "Cho nên?"
"Anh có thể không?"
"Em muốn thử xem?"
"Em chính là muốn hỏi một chút anh có thể không?"
"Anh chính là muốn hỏi một chút em muốn thử không?"
Hoàng Cảnh Du tiến đến trước mặt cậu, hơi hơi híp mắt nhìn Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu đột nhiên dựa vào người anh, hai người cứ như vậy vội vàng hôn nhau
9:26p.m.---10:10p.m.
Hứa Ngụy Châu thở hồng hộc, Hoàng Cảnh Du không ngừng thở dốc, đột nhiên cự vật còn lưu trong cơ thể lại bắt đầu chuyển động, Hứa Ngụy Châu còn mạnh miệng nói, "Biểu hiện cũng không tệ lắm..."
Hoàng Cảnh Du cười khẽ một tiếng, tiếp tục tăng thêm tốc độ ra vào.
10:10p.m.---11:49p.m.
Một lần cuối cùng đâm đến quá mạnh, Hứa Ngụy Châu cảm thấy cả người đều bị nảy lên, nắm chắc lưng Hoàng Cảnh Du, nương theo một tiếng rên rỉ buồn bực của cậu, cuối cùng cũng kết thúc.
Hứa Ngụy Châu cả người đầy mồ hôi, thực buồn ngủ, đột nhiên Hoàng Cảnh Du ôm cậu, hai chân lơ lửng chỉ có thể vòng lấy eo của anh, Hoàng Cảnh Du đem cậu chống đỡ ở trên tường, lại đỉnh vào.
Hứa Ngụy Châu nhìn đôi mắt Hoàng Cảnh Du, trong đôi mắt anh mang theo khiêu khích, Hứa Ngụy Châu mặc dù đã mệt mỏi gần chết, nhưng cũng chỉ có thể dùng biểu lộ "tiếp tục đi" đáp lại anh.
11:49p.m.---00:31a.m.
Hai người đã đến phòng bếp, Hứa Ngụy Châu cảm giác ý thức của mình đục ngầu, cuống họng cũng rõ ràng khàn, nương theo Hoàng Cảnh Du trùng điệp đỉnh lộng, Hứa Ngụy Châu không có khí lực phản ứng.
Hoàng Cảnh Du rút ra, qua thật lâu cũng không có động tĩnh, Hứa Ngụy Châu ráng chống đỡ nói, "Chỉ có như vậy?"
Đột nhiên cự vật lại đỉnh vào, nguyên lai Hoàng Cảnh Du chỉ đang xé mở BCS một chút, nội tâm Hứa Ngụy Châu đã hỏng mất, bình thường hai người bọn họ ban đêm đều là tần suất như vậy, đến đây hẳn là có thể đi ngủ, thế nhưng Hoàng Cảnh Du liền giống như bị kích thích, so với trước đây thì càng thêm điên cuồng.
00:31a.m.---1:16a.m.
Trong phòng tắm, Hứa Ngụy Châu đã nhắm mắt lại, nhưng hạ thân truyền đến từng đợt đâm kích khiến cậu không cách nào coi nhẹ chính mình còn đang làm cùng Hoàng Cảnh Du. Hoàng Cảnh Du nằm trong bồn tắm, Hứa Ngụy Châu ngồi ở trên người anh, hai tay bị chế trụ.
Không biết qua bao lâu, Hứa Ngụy Châu cảm thấy bản thân đã không cảm nhận được mông mình tồn tại nữa, Hoàng Cảnh Du còn chưa bắn, rốt cục từng đợt nhiệt lưu phun ra trong cơ thể, nghĩ thầm: Rốt cục xong việc, nhanh đi ngủ...
Kết quả vật kia căn bản không có mềm xuống, lại bắt đầu va đập trong cơ thể cậu.
Hứa Ngụy Châu thật muốn khóc.
1:16a.m---1:58a.m.
Hứa Ngụy Châu nằm trên ghế salon, một chân bị ép trước ngực, mồ hôi của Hoàng Cảnh Du thuận theo tóc nhỏ xuống mặt cậu, Hứa Ngụy Châu đã mệt mỏi đến mức mắt đều không mở ra được, Hoàng Cảnh Du còn hết lần này tới lần khác kích thích cậu, "Thế này mà đã mệt?"
Hứa Ngụy Châu chỉ có thể mở to mắt, Hoàng Cảnh Du thật không khoan nhượng lại bắn ra, Hứa Ngụy Châu nghĩ thầm lần này khẳng định là cực hạn đi, không nghĩ tới Hoàng Cảnh Du ôm cậu đến thư phòng, để cậu trên bàn sách, lại bắt đầu một vòng thế công mới, Hứa Ngụy Châu cầu xin tha thứ, nếu không thì mông cậu liền sắp bỏ nhà ra đi, "Đủ rồi..."
"Anh muốn thử xem anh hết thảy có thể bắn mấy lần, có thể hay không ba ngày làm em bốn mươi lần."
1:58a.m.---2:41a.m.
Sách trên bàn đều bị rơi xuống, Hứa Ngụy Châu ánh mắt tan rã, toàn thân bất lực, tùy ý đối phương bài bố.
Rốt cục nghe thấy âm thanh Hoàng Cảnh Du tê gầm, Hứa Ngụy Châu bây giờ không phải là mông mà căn bản là không cảm giác được eo còn tồn tại.
Hoàng Cảnh Du cùng cậu lăn đến mặt thảm trong thư phòng, lại bắt đầu luật động.
"Em sai rồi... Xin anh..."
Hứa Ngụy Châu đã mang theo tiếng khóc nức nở, Hoàng Cảnh Du nghe tiếng cậu, lại mềm lòng, "Được, vậy liền một lần cuối cùng đi."
4:26p.m.
Hứa Ngụy Châu dần dần tỉnh lại, trên thân đau không động được, vẫn như cũ không cảm giác được nửa người dưới tồn tại.
Hoàng Cảnh Du thấy cậu tỉnh, ghé vào lỗ tai nói, "Lúc này mới sáu lần, còn ba mươi tư lần nữa, khi nào đến?"
"Em sai rồi!!!"
-----------------
Đây là câu chuyện buồn (cười) của bé Châu, các chị ko được cười bé 🤣🤣🤣
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro