Bất Dạ Thành

• Tác giả: 瑜洲恰似故人来
(Đã được cho phép chuyển ngữ)

-------------

Dã thú luôn yêu thích lộ ra răng nanh lúc nửa đêm, con ngươi biểu lộ quang mang tình thế bắt buộc, khóa chặt cừu non vô tội liếm láp da lông, sau đó, một kích liền trúng.

Răng cắn đứt yết hầu tiểu gia hỏa đáng thương, mùi máu tanh tràn ra ngay thời khắc đó, cốt nhục bị nuốt sạch sẽ, một ngụm nhấm nuốt cuối cùng, màn đêm lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh khinh người.

Kính Bất Dạ Thành. Dã thú không ngủ nâng ly.

01 .

Chủ quán rượu chú ý đến nam nhân trước mặt này rất lâu.

Nam nhân chỉ chọn một ly rượu, ngón tay thon dài cầm ly thưởng thức, thỉnh thoảng uống một ngụm.

Ống tay áo tinh xảo lộ ra một loại ám quang yếu ớt, mặt mày anh tuấn, mang chút khí tức người sống chớ lại gần.

"Tiên sinh đang chờ người?"

Một lát sau không được trả lời, chủ quán tự giác lui ra, thanh âm của nam nhân đã từ từ truyền tới.

"Người trên đài khiêu vũ kia là ai?"

Chủ quán sửng sốt một chút, nguyên lai tưởng rằng thanh âm vị tiên sinh này sẽ thuộc loại trầm thấp cực điểm, nhưng không nghĩ tới trong hoàn cảnh ồn ào lúc này lại hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.

"A, ngài nói Timmy sao?" Chủ quán trên mặt lập tức treo mấy phần cười, "Tâm phúc của chúng tôi, ngài xem, một đám người kia đều vì cậu ấy mà đến." Y chỉ vào dãy bàn đầy người ngồi phía trước.

Người trên vũ đài quần áo nửa mở, duỗi thân thể ra, loại hương vị đặc biệt xen giữa thiếu niên cùng thanh niên cơ hồ đem toàn bộ vũ đài nhuộm đầy hương vị hormone.

"Ngài có hứng thú với cậu ấy? Cậu ấy cũng không dễ hẹn gặp đâu. Tôi nhìn cậu ấy nhiều ngày trời như vậy, đều là một mình đi về."

Chủ quán nháy nháy mắt, bất quá ý tứ lại rõ ràng.

Người muốn cùng cậu ấy phát sinh chút gì đó đại khái có thể xếp đầy ba vòng quán bar. Bất quá --- Chủ quán liếc mắt nhìn nam nhân đang híp mắt bên cạnh, có lẽ vị này thật đúng là có thể.

Một loại trực giác, đến từ kinh nghiệm duyệt qua vô số người.

Người trên vũ đài thật sự giống như đột nhiên cảm nhận được cái gì, một màn kết thúc xinh đẹp, có chút thở gấp khẽ cúi mình chào tạm biệt.

Ánh mắt hững hờ quét qua đám người, cuối cùng thẳng tắp dừng trên nam nhân này.

Bốn mắt nhìn nhau.

02 .

Cửa phòng rửa tay bị phá mở thô bạo, lại cực nhanh đóng lại.

Hai người một đường ôm hôn, tiếng thở hổn hển tràn ngập gian phòng nho nhỏ. Nam nhân nắm vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia, tận lực cắn cắn môi dưới người nọ.

"Tê…" Người kia bất mãn nhíu mày, "Anh là chó a."

"Tôi là Hoàng Cảnh Du."

Thật sự là một tiểu thiếu gia, Hoàng Cảnh Du cười nói tên của mình.

Một bàn tay từ áo sơmi nửa mở của tiểu thiếu gia thẳng tắp hướng xuống phía dưới, làn da tinh tế căng cứng xúc cảm tốt cũng thật bất khả tư nghị.

Tiểu thiếu gia liếm liếm bờ môi chính mình bị cắn nát, híp mắt hưởng thụ được Hoàng Cảnh Du vuốt ve, "Timmy."

"Tên tiếng Trung." Hoàng Cảnh Du kéo khoá quần cậu, cách lớp vải dùng chút khí lực gõ gõ tiểu gia hoả có chút ngẩng đầu.

"Hứa Ngụy Châu." Tiểu thiếu gia nhếch miệng, biểu lộ vẻ mặt, anh mau nhanh lên.

Hoàng Cảnh Du hôn vành tai Hứa Ngụy Châu một cái, ngồi xổm xuống vui vẻ trút bỏ tất cả quần áo vướng víu, sau đó ngậm lấy.

"Ngô…" Khoái cảm đột nhiên xuất hiện khiến Hứa Ngụy Châu có chút không biết làm sao, hai tay níu lấy âu phục có giá trị không nhỏ của Hoàng Cảnh Du, hé mở bờ môi, nhắm chặt mắt lại.

"Nhanh lên... Ân ~" Mặt trước dễ chịu khiến cậu không để ý bàn tay Hoàng Cảnh Du vừa bóp vừa vặn mông cậu.

Thẳng đến thời điểm phía sau bị hai ngón tay thẳng tắp đi vào, Hứa Ngụy Châu mới uốn éo người tránh thoát, "Làm gì vậy!"

Hoàng Cảnh Du phun ra tính khí dính đầy nước bọt, "Làm em." Nói rồi nháy mắt ba ngón tay cũng chen vào.

Đằng sau dinh dính ẩm ướt, Hứa Ngụy Châu cảm thấy suy nghĩ cũng bị pha trộn thành một đoàn, cũng không biết Hoàng Cảnh Du chen bôi trơn vào lúc nào.

Đồng thời ngón tay hung hăng miết qua điểm kia, Hoàng Cảnh Du lại cầm phía trước trên dưới lột động, Hứa Ngụy Châu hai chân trong nháy mắt không có khí lực, một cỗ dịch thể đậm đặc phun ra ngoài.

"Dễ chịu không?" Hoàng Cảnh Du không khách khí đem dịch thể trong tay đều bôi trên ngực Hứa Ngụy Châu, đặc biệt là hai viên thịt còn đang rung động.

"Bẩn." Tiểu thiếu gia bình phục khí tức, trừng Hoàng Cảnh Du một chút.

Hoàng Cảnh Du tận lực lôi kéo cậu vào một nụ hôn sâu, lúc Hứa Ngụy Châu còn chưa kịp phản ứng liền nắm eo xoay người cậu.

Còn chưa có kịp kháng nghị đối với mùi tanh trong miệng, tiểu thiếu gia liền phát hiện đồ vật cực nóng đè vào giữa chân mình, chậm rãi cọ xát lối vào.

Tựa hồ một giây sau liền muốn xuyên qua cậu.

"Không được!!" Bị ép chống đỡ vách ngăn, Hứa Ngụy Châu quay đầu, "Nơi này quá không vệ sinh! Hoàn cảnh không tốt…
Có thể làm, nhưng phải chuyển sang nơi khác."

Hoàng Cảnh Du cau mày, một bộ biểu lộ muốn cười.

Tính khí trên mông Hứa Ngụy Châu chọc đến hai lần, "Em cảm thấy như thế này được không?"

"Ưm…" Hứa Ngụy Châu tự biết đuối lý, "Nếu không tôi giúp anh bắn trước." Đưa mắt nhìn biểu lộ của Hoàng Cảnh Du lúc này, trong lòng đột nhiên run lên, cậu cũng là nam nhân, cũng biết yêu cầu này không có nhiều nhân đạo, nhưng nhà vệ sinh quán bar thực sự không sạch sẽ! Lúc đầu chỉ nghĩ hôn hôn sờ sờ một chút coi như xong, không nghĩ tới người này làm việc dường như cũng không tệ, tẩu hỏa rồi.

"Thế này, đến khách sạn. Được không, những việc khác đều theo anh."

Thấy đối phương không trả lời, Hứa Ngụy Châu rụt rụt ra đằng trước, nịnh hót hô, "Hoàng Cảnh Du? Hoàng đại ca? Ca ca ~"

Tiếng ca ca cuối cùng kia thực chất phát ra từ trong xương tủy.

Hoàng Cảnh Du thở dài, "Phục em rồi."

Cuối cùng cánh tay Hứa Ngụy Châu đã muốn đứt đoạn mới giúp Hoàng Cảnh Du chơi đùa lấy ra, nhưng quần áo còn không mặc tử tế liền bị tây trang đen từ trên trời rơi xuống chặt chẽ bao lấy, Hoàng Cảnh Du đen mặt không chút lưu tình đem vị gia hoả này nhét vào trong xe.

Được, Hứa Ngụy Châu nghĩ, mình hoàn toàn không có quyền lên tiếng.

03 .

Hoàng Cảnh Du không mang Hứa Ngụy Châu đến khách sạn, mà là trực tiếp trở về nhà hắn.

Tiểu thiếu gia trên đường đi đều rất thành thật, ôm chặt quần áo sạch sẽ bị chính mình cởi ra.

"Muốn đi tắm rửa sao?"

Phát hiện mục tiêu của Hoàng Cảnh Du không phải phòng ngủ mà là phòng tắm, tiểu thiếu gia níu ống tay áo Hoàng Cảnh Du mà hỏi.

Hoàng Cảnh Du đem Hứa Ngụy Châu đặt trên bồn rửa tay rộng lớn, bắt đầu chậm rãi kéo ống tay áo lên, kéo khoá quần xuống.

"Không tắm rửa."

Hoàng Cảnh Du nắm chặt eo Hứa Ngụy Châu, hoàn toàn không lưu tình trực tiếp đỉnh vào.

"Bảo bối thật chặt."

Hoàng Cảnh Du lộ ra nụ cười thỏa mãn, hôn lên giọt lệ nơi khoé mắt Hứa Ngụy Châu.

"Hoàng Cảnh Du anh hỗn đản!" Hứa Ngụy Châu cắn một cái lên cổ Hoàng Cảnh Du, vừa mới bị xỏ xuyên làm cậu đau đến mức nháy mắt đã chảy ra nước mắt sinh lý, cho dù ở quán bar đã được khuếch trương, nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn là quá lớn, không khí cơ hồ như muốn trì hoãn.

Mùi máu tanh lập tức lan ra, Hoàng Cảnh Du sờ lên tóc Hứa Ngụy Châu, giống như an ủi tiểu động vật, "Ngoan, lập tức sẽ không đau."

Hắn chậm rãi co rút, rất có kỹ xảo từng hồi ép qua tuyến thể mẫn cảm, bàn tay đùa bỡn hai điểm trước ngực Hứa Ngụy Châu.

Một chút khoái cảm vượt lên cảm giác đau đớn, tay Hứa Ngụy Châu nắm lấy áo hắn dần dần nới lỏng, bắt đầu phát ra tiếng thở khó nhịn.

"Vòng lấy eo anh." Hoàng Cảnh Du nhẹ nói bên tai Hứa Ngụy Châu, cảm nhận tiểu thiếu gia vô thức phục tùng phân phó của mình, có chút thỏa mãn cho cậu một nụ hôn ban thưởng.

Tốc độ rút ra đút vào thoáng chốc tăng lên mấy lần, Hứa Ngụy Châu chìm nổi trong thủy triều khuây khoả, thanh âm cũng không khỏi bắt đầu biến lớn.

Cậu đưa tay dỗ dành phía trước của chính mình, cao trào cấp tốc đáp trả lúc Hoàng Cảnh Du đỉnh sâu một cái.

Hoàng Cảnh Du cúi đầu nhìn cảnh tượng hương diễm nơi tính khí cực đại không ngừng ra vào cửa huyệt, đột nhiên câu lên một nụ cười xấu xa.

"Bảo bối." Hắn vỗ vỗ mặt Hứa Ngụy Châu đang có chút thất thần, quay người cậu, tay chống trên bàn.

Hai chân đã nhũn ra, đứng trên mặt đất có chút phát run, thời điểm Hoàng Cảnh Du lần nữa tiến vào, Hứa Ngụy Châu bị đỉnh đến ngẩng đầu lên.

"Hoàng Cảnh Du con mẹ nó anh…" Hứa Ngụy Châu hữu khí vô lực mắng hắn, giờ mới hiểu được dụng tâm hiểm ác của người này.

Hai tay chống lên bồn rửa tay, đối diện chính là tấm gương chiếm hơn nửa bức tường, đèn mở sáng trưng, chiếu rõ bộ dáng của chính mình lúc này.

Trên thân đều là mồ hôi mỏng, sắc mặt ửng hồng, không mảnh vải che thân, bờ môi hé mở, phát ra tiếng rên rỉ khiến người xấu hổ.

Mà vị sau lưng này, cơ hồ toàn thân trên dưới đều quần áo hoàn chỉnh, chậm rãi cầm khăn mặt lau đi vết thương trên cổ bị cậu cắn phá.

"Thế nào?"

Hoàng Cảnh Du vứt khăn mặt, vặn núm vú Hứa Ngụy Châu, đồng thời từng chút từng chút dùng sức đỉnh vào, "Hửm? Chỗ này sạch sẽ không? Hoàn cảnh tốt không?"

Hứa Ngụy Châu bị điều khiển hoàn toàn không còn khí lực phản bác, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ gật đầu, phun ra đều là rên rỉ ngọt ngào.

Hoàng Cảnh Du thỉnh thoảng vuốt cái mông ngạo nghễ ưỡn lên của Hứa Ngụy Châu, lưu lại vết đỏ rõ ràng.

Ký ức sau cùng đều có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ làm một lần lại một lần tại từng góc phòng tắm, bị thao bắn một lần lại một lần, Hoàng Cảnh Du tới tới lui lui hỏi hoàn cảnh thế nào.

Nam nhân mang thù thật khủng bố, Hứa Ngụy Châu được tẩy rửa sạch sẽ ôm lên giường, mơ mơ màng màng nghĩ như vậy.

04 .

Tòa thị thành này chưa từng ngủ say, sắc trời phá vỡ, đều là những đêm không ngủ.

Dã thú không ngủ nâng chén, kính Bất Dạ Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro