Lưu ly / Đừng quên

Hoa lưu ly tên tiếng Anh là forget-me-not và tiếng Trung cũng là 'đừng quên tôi'.

• Tác giả:瑜洲恰似故人来
(Đã được tác giả cho phép chuyển ngữ)

• Thể loại: hắc đạo x gián điệp ngầm(?)

--------------

"Hứa Ngụy Châu, em chưa từng sợ phải không?" Hoàng Cảnh Du hứng thú sờ lên cằm cậu.

Mặc áo khoác oversize rộng lớn, lỏng lỏng lẻo lẻo lộ ra hơn phân nửa ngực.

Miệng còn bị dây da màu đen chắc chắn trói buộc.

Người đối diện kia thấp hơn hắn một chút, ngẩng đầu cùng Hoàng Cảnh Du đối mặt.

Trong ánh mắt đều là khinh thường kiệt ngạo.

Phải, đây mới là Hứa Ngụy Châu không phải sao?

Là cậu một tay đem tất cả mọi người chậm rãi dẫn vào cạm bẫy, là cậu khiến một người luôn tỉnh táo như hắn cũng phải váng đầu.

Ỷ vào gương mặt này, chắc hẳn nhất định không có gì bất lợi.

Hoàng Cảnh Du nắm cằm cậu lên, đột nhiên nở nụ cười, "Hứa Ngụy Châu, không nghĩ tới em cũng sẽ khóc?

Chúng ta thử một chút đi

Đêm còn rất dài." 

Bàn tay nam nhân từ gương mặt hướng xuống phía dưới vuốt ve, mười phần ý vị tình sắc không vén áo khoác cậu lên, cứ như vậy không chút kiêng kỵ đùa bỡn núm vú, hắn cúi đầu hôn tóc, trán cùng đôi mắt cậu, sau đó giật dây da đen ra, một chút cũng không hề ôn nhu hôn lên bờ môi nhìn qua liền biết rất ngọt.

Hồi lâu sau Hoàng Cảnh Du buông Hứa Ngụy Châu ra, ngón tay đùa bỡn vành tai đã đỏ lên một lúc lâu, ôm ngang cậu lên.

"Hoàng Cảnh Du, anh nhất định phải làm như vậy?" Bị ném lên giường, Hứa Ngụy Châu rốt cục mở miệng, vẫn một mực thanh lãnh.

Hoàng Cảnh Du buồn cười nhìn cậu, "Bảo bối, còn có sức lực phản bác sao, không tệ, cho em thuốc thế nhưng sẽ là gấp đôi."

________

Hắn gặp Hứa Ngụy Châu ở một tiệc rượu, cậu dùng tiếng phổ thông mềm mại nói, "Tiên sinh, muốn dùng champagne sao?"

Hoàng Cảnh Du cảm thấy thời khắc đó chính mình nghe thấy thanh âm một đóa hoa nở rộ.

Sinh viên làm việc ngoài giờ phụ giúp gia đình, nội tình trong sạch, bối cảnh này rất dễ dàng gây dựng hảo cảm với Hoàng Cảnh Du người đã trải qua hắc ám quá lâu.

Hoàng Cảnh Du những lúc rảnh rỗi coi như thật sự dùng ba phần tâm tư theo đuổi Hứa Ngụy Châu, không nghĩ tới, một lần hãm sâu, thật sự lại không ra được.

Hắn thừa nhận ngay từ đầu bất quá chỉ vì tâm thái đứa nhỏ này thực xinh đẹp, nhưng Hứa Ngụy Châu quả thực có lực hấp dẫn trí mạng.

Bọn họ đi trượt tuyết, Hứa Ngụy Châu được bọc kín ngã xiêu xiêu vẹo vẹo còn khúc khích cười, "Hoàng Cảnh Du, nhìn xem có giống người tuyết hay không!"

Giữa mùa đông bọn họ đi dạo phố xá, Hứa Ngụy Châu từ trong túi móc ra một xấp tiền lẻ mời Hoàng Cảnh Du ăn quán ven đường, thần bí cười, "Làm phiền anh mời em ăn cơm nhiều như vậy, lần này em mời, đừng có xem thường quán ven đường."

Tại nơi đu quay cao nhất, Hứa Ngụy Châu bịt kín mắt Hoàng Cảnh Du, trẻ con đến không chịu được, "Đoán xem em là ai?"

Hoàng Cảnh Du cũng không bật cười, nâng người hôn cậu một chút, "Người anh yêu."

Hắn mở to mắt trông thấy vành tai Hứa Ngụy Châu đỏ ửng, đem người ôm vào ngực, "Còn không đáp ứng anh?"

Hứa Ngụy Châu nhăn nhăn nhó nhó giả chết, "Vậy trước tiên phải có thời gian thử thách, không cho phép anh tùy tiện động thủ động cước a."

Hoàng Cảnh Du xoa xoa tóc mèo con trong ngực, cười đáp ứng, "Được."

Hắn đã vô cùng vô cùng chờ mong, ngày có thể thật sự ăn tiểu khả ái này.

Chỉ là không nghĩ tới, ngày hôm đó bị đánh lén, Hoàng Cảnh du tốn sức thiên tân vạn khổ mới mang được Hứa Ngụy Châu ra ngoài, vừa mới thở dốc một hơi, một họng súng liền kề vào đầu hắn.

"Mật mã, Hoàng Cảnh Du, đừng để tôi nói lại lần thứ hai."

________

Hoàng Cảnh Du không dừng lại, một bên khẽ cắn cần cổ Hứa Ngụy Châu, một bên hai tay trực tiếp hướng xuống hạ thân cậu tìm kiếm.

Đương nhiên, hắn đương nhiên biết Hứa Ngụy Châu ngoại trừ chiếc áo khoác kia, dưới thân không có đến một mảnh vải.

Hoàng Cảnh Du có chút thô bạo lột động của cậu, mà tính khí đã cực nóng của chính mình đè giữa hai chân Hứa Ngụy Châu.

"Hoàng Cảnh Du, anh hận tôi sao?" Mấy chữ này Hứa Ngụy Châu nói rất chậm, giống như để đè nén rên rỉ.

Phía trước rốt cục phun ra từng đợt bạch trọc, Hứa Ngụy Châu biểu lộ vẫn nhàn nhạt như cũ, tựa như người bắn ra lúc này không phải cậu.

Hoàng Cảnh Du không trả lời, hắn đem tay dính chất lỏng bôi lên trước ngực Hứa Ngụy Châu, quay người cầm dầu bôi trơn.

Khuếch trương cũng vẫn thô bạo như cũ, trực tiếp, giống như cố ý trừng phạt.

Hứa Ngụy Châu biểu lộ rốt cục có chút buông lỏng, lông mày xoắn lại, cắn chặt bờ môi.

Ba ngón tay tiến vào, đè nén nơi kia, tận lực đi lòng vòng xoay chuyển, sau đó lại rút ra ngoài.

Hoàng Cảnh Du đưa một bàn tay khác đẩy miệng Hứa Ngụy Châu ra, hôn lên, liếm sạch sẽ tơ máu trên môi bị cắn, bị đối phương hung hăng cắn đầu lưỡi, mùi máu tanh nháy mắt tràn ngập khoang miệng.

"Chậc." Hoàng Cảnh Du lui ra, giống như bị chọc giận, hắn trực tiếp lật người Hứa Ngụy Châu, đem áo khoác chướng mắt ném khỏi giường, "Quỳ lên."

Hắn vừa dùng lực vừa đem Hứa Ngụy Châu toàn bộ đặt ở đầu giường, một tay kềm hai tay Hứa Ngụy Châu, một tay át trên cổ cậu, "Hứa Ngụy Châu, em cố ý khích giận tôi." Hoàng Cảnh Du ghé vào lỗ tai cậu trầm thấp nói.

"Vậy liền như em mong muốn."

Xuyên qua, triệt để xuyên qua.

Hứa Ngụy Châu cơ hồ không cách có nào khống chế thở dốc thống khổ, tư thế bị át ở cổ cơ hồ khiến cậu sinh ra loại cảm giác ngạt thở sắp chết.

Không chút lưu tình, Hoàng Cảnh Du từng chút từng chút dùng sức đỉnh vào, ban đầu hắn chuẩn bị rất nhiều kỹ xảo, hắn khi đó một chút đều không muốn khiến tiểu bảo bối của mình chịu thống khổ.

Nhưng bây giờ hắn chỉ là đơn thuần hưởng thụ, tùy tâm sở dục đùa bỡn thân thể mỹ lệ lại thoải mái dễ chịu này.

Thậm chí so với tưởng tượng còn dễ chịu hơn, vách tràng gắt gao hấp thụ cự vật, thời điểm rút ra còn bị giữ lại, quả thực làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Hứa Ngụy Châu cơ hồ sắp không quỳ được nữa, chỉ có thể bị động dựa vào người phía sau, đơn phương hưởng thụ điều khiển của hắn.

Nhưng khoái cảm vẫn là một đợt lại một đợt đánh tới, thanh âm luôn luôn quạnh quẽ biến thành ngọt ngào, mềm mại giống như một viên kẹo đường.

Hoàng Cảnh Du buông cổ Hứa Ngụy Châu ra, bắt đầu nhào nặn cánh mông ngạo nghễ ưỡn lên cái, trên tay dùng chút lực, chỉ chốc lát đã nhìn thấy dấu tay đỏ đỏ.

Một tiếng 'ba' thanh thúy, Hoàng Cảnh Du đánh lên.

Hứa Ngụy Châu quay đầu như không thể tin được, rõ ràng đã mệt mỏi đến nói không ra lời, nhưng vẫn như cũ khàn giọng kêu, "Anh dám?!"

Hoàng Cảnh Du nhìn bộ dáng thẹn quá hoá giận này, khiêu khích nâng lông mày, thời điểm đâm sâu tận gốc liền hung ác đánh xuống.

Phát giác thân thể Hứa Ngụy Châu cứng đờ, Hoàng Cảnh Du đưa tay sờ sờ, câu lên một nụ cười, "Cảm giác bị thao bắn thế nào?"

Lại không cho cậu thời gian cãi lại, Hoàng Cảnh Du cơ hồ lập tức liền bắt đầu vòng đánh tiếp theo, "Trên giường, em không cần phát ra bất kỳ âm thanh nào khác ngoại trừ rên rỉ."

Hắn đổi tư thế, đem hai chân Hứa Ngụy Châu toàn bộ mở ra, nắm chặt eo cậu, tùy ý va chạm.

Nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, một lần lại một lần, toàn bộ hốc mắt đều đã đỏ, tiếp theo mũi cùng gương mặt đều đỏ ửng.

Hứa Ngụy Châu cuối cùng nhớ không rõ mình hô cái gì, có lẽ là Hoàng Cảnh Du tôi thao bát đại tổ tông nhà anh, đối phương vặn xoắn cánh mông cậu, "Nhưng bây giờ người bị thao là em."

Cậu kêu khóc, cậu bị dục vọng chi phối, cậu ôm chặt người kia, tựa như ôm chặt đấng cứu rỗi của mình.

Hứa Ngụy Châu khi đó thả Hoàng Cảnh Du đi, đây là sai lầm đầu tiên từ khi vào ngành. 

Là một trong số ít người làm việc đơn độc, Hứa Ngụy Châu từ trước đến nay vẫn luôn ưu tú nhất, cậu thường thường có thể làm ngư ông đắc lợi giữa hai bên quái vật khổng lồ, bởi vậy ngắn ngủi mấy năm thanh danh liền lan xa, trở thành thế lực thần bí lớn nhất không thể lường trước được.

Chỉ là thông thường đi bên bờ sông, chung quy vẫn là ướt giày, ngày đó ngửi thử hoa mà tiểu cô nương đưa cho, là sai lầm thứ hai cậu phạm phải.

Thời điểm cậu tỉnh lại lần nữa, toàn thân bất lực, tứ chi mềm mại.

"Hoàng Cảnh Du, thủ đoạn tốt a." Hứa Ngụy Châu cười. Lần này cậu thua tâm phục khẩu phục.

Phải, lý do ngày đó cậu nhận hoa, cả hai bọn họ đều biết rõ.

Hoàng Cảnh Du tặng hoa lần đầu cho Hứa Ngụy Châu, không phải hoa hồng, mà là hoa lưu ly ngày đó lấy ở bụi cỏ ven đường.

Hòa nhau. Hắn thắng một lần, cậu thua một trận. Thời điểm Hứa Ngụy Châu bị ném trong dục vọng đã nghĩ như vậy.

_________

Hứa Ngụy Châu bị đau nhức tra tấn làm tỉnh, toàn thân ngược lại còn nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn Hoàng Cảnh Du ăn mặc chỉnh tề bên giường, cậu tùy ý cười, chăn mền lại tuột xuống mấy phần, không che được cả người đầy dấu hôn.

Hoàng Cảnh Du híp mắt, đối diện với Hứa Ngụy Châu giơ súng lên.

"Muốn giết tôi sao?" Hứa Ngụy Châu cười, gẩy gẩy ngọn tóc bên tai.

Hoàng Cảnh Du không nói chuyện, bóp cò.

Thế nhưng thay vì đạn xuất hiện lại chính là —— Một chùm lưu ly còn vương hạt sương.

Chúng ta là bằng hữu kém cỏi nhất thế nhân

Chúng ta là kẻ thù đáng sợ nhất thế nhân

Chúng ta yêu nhau

Chính là vì dân trừ hại *

(*) Cải biên từ thơ Phùng Đường: "Chúng ta là thế nhân bằng hữu tốt nhất / Chúng ta là thế nhân kém cỏi nhất tình nhân / Chúng ta lẫn nhau yêu nhau / Chính là vì dân trừ hại."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro