Rơi xuống
• Tác giả:瑜洲恰似故人来 (Đã được tác giả cho phép chuyển ngữ)
• Thể loại: người thường x thiên sứ bị đày xuống trần gian
----------------
𝘝𝘰𝘺 𝘢 𝘥𝘢𝘳 𝘶𝘴𝘵𝘦𝘥 𝘴𝘦 𝘪𝘯𝘤𝘭𝘪𝘯𝘢 𝘧𝘶𝘦𝘳𝘢 𝘥𝘦 𝘭𝘢𝘴 𝘤𝘢𝘭𝘭𝘦𝘴, 𝘰𝘤𝘢𝘴𝘰𝘴 𝘥𝘦𝘴𝘦𝘴𝘱𝘦𝘳𝘢𝘥𝘰𝘴, 𝘭𝘢 𝘭𝘶𝘯𝘢 𝘥𝘦𝘭 𝘥𝘦𝘴𝘪𝘦𝘳𝘵𝘰.
𝘛𝘦 𝘷𝘰𝘺 𝘢 𝘥𝘢𝘳 𝘮𝘪 𝘴𝘰𝘭𝘦𝘥𝘢𝘥, 𝘮𝘪 𝘰𝘴𝘤𝘶𝘳𝘪𝘥𝘢𝘥, 𝘮𝘪 𝘤𝘰𝘳𝘢𝘻ó𝘯 𝘦𝘴𝘵á 𝘤𝘰𝘯 𝘩𝘢𝘮𝘣𝘳𝘦;
Tôi dùng cái gì giữ em lại?
Tôi cho em vùng đất khô cằn, mặt trời tuyệt vọng lặn, mặt trăng nơi hoang vu.
Tôi cho em tịch mịch của tôi, hắc ám của tôi, trái tim đói khát của tôi.
----- Jorge Luis Borges
01.
Hắn ngay từ đầu chú ý tới đứa nhỏ kia, là bởi vì ánh mắt của cậu, thật sự quá sáng, đôi mắt lộ ra nghi hoặc cùng tò mò, thậm chí mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng tràn đầy phấn khởi.
Hắn không che giấu việc mình thích, đến gần quan sát tiểu gia hỏa này, sau đó trái tim lại một lần trùng điệp đánh tới.
Đó là hài tử phi thường xinh đẹp, ánh nắng chiều rải qua cửa sổ, nháy mắt hắn thậm chí cho là mình nhìn thấy thiên sứ, nhưng hắn lập tức lại cười, thiên sứ cái gì, bất quá chỉ là đồ chơi dùng để lấy lòng người khác.
"Giữ cậu ấy lại." Hoàng Cảnh Du chỉ chỉ đứa bé trước mặt này.
Quản gia cung kính gật đầu một cái, mang những thiếu niên khác ra khỏi phòng.
Lấy thân phận của nam nhân, mỗi ngày hài tử xinh đẹp đưa đến cho hắn nhiều vô số kể, mà chân chính có cơ hội được hắn nhìn một chút bất quá cũng chỉ trong trăm có một, mà được giữ lại trong nhà thì càng phượng mao lân giác (*) Nam nhân kén cá chọn canh là chuyện thường.
(*) Phượng mao lân giác (lông phượng sừng kỳ lân): vô cùng hiếm và quý giá
Bất quá... quản gia giả bộ như lơ đãng liếc qua thiếu niên được giữ lại, nhưng lần này lại không bất ngờ chút nào.
Hài tử này tướng mạo như vậy, xem như chủ nhân cũng sẽ tâm động a.
02.
"Timmy!! Ngươi lại làm gì rồi! Lão thiên a, Father mà biết rừng cây thường xanh người yêu nhất bị thiêu hủy sẽ tức điên!!"
Thập dực thiên sứ quạt cánh, bởi vì kinh hoảng nên lông vũ trên cánh đều đang điên cuồng run rẩy.
"Ta cũng không phải cố ý…" Thiếu niên gây đại họa lè lưỡi, lắc lắc đôi cánh, thân hình thoắt một cái liền vọt sang một bên.
"Ta lúc đầu chỉ nghĩ là đốt một gốc chơi thôi... Ai biết về sau càng đốt càng lớn....Tina, ngươi đừng khẩn trương như vậy mà, nhiều nhất không phải sẽ chỉ lại bị giam cấm trăm năm thôi sao…"
Tina run rẩy ôm đầu nói không nên lời, nghĩ thầm có phải cây sinh mệnh xảy ra vấn đề sau đó đem người này từ địa ngục giáng sinh tại vườn địa đàng không.
Mấy ngàn năm nay, vườn địa đàng luôn luôn yên tĩnh tường hòa, các thiên sứ sinh ra từ cây sinh mệnh bọn họ không có tình cảm, chỉ có trang nghiêm sùng kính với Thượng Đế.
Nhưng thẳng đến khi Timmy giáng sinh, toàn bộ vườn địa đàng bắt đầu gà bay chó sủa, hắn ngang bướng giống như hài tử nhân gian, luôn luôn thích đùa ác một chút, nhưng bởi vì hắn đáng yêu lại có tướng mạo rất mê hoặc, mọi người kiểu gì cũng sẽ mở một mặt lưới cho hắn, ngay cả Thượng Đế đối với hắn cũng không thể làm gì.
Nhưng lần này thật sự gây ra đại họa, rừng cây thường xanh do Thượng Đế một tay bồi dưỡng, càng là hạch tâm của vườn địa đàng. Thượng Đế lần đầu tiên tức giận, đối với hài tử xưa nay sủng ái cũng không lưu tình chút nào, trực tiếp phong bế tất cả thần lực, đoạt đi đôi cánh của cậu, đày xuống thế gian, lúc nào thành tâm hối cải nhận lỗi, lúc ấy mới có thể một lần nữa mọc ra cánh, trở lại vườn địa đàng.
03.
"Tên?"
"Timmy, tiếng Trung là Hứa Ngụy Châu." Thiếu niên hỏi lại, "Vậy còn anh?"
"Hoàng Cảnh Du."
"Biết cần phải làm gì không?"
Hoàng Cảnh Du tựa bên cạnh bàn xoay xoay chiếc nhẫn, tâm tình rất tốt như có như không tra hỏi.
"A?" Thiếu niên đang cầm mấy đồ trang trí trên bàn đùa bỡn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, "Không phải nói tới chơi sao?"
Hửm? Hoàng Cảnh Du chân mày cau lại, đối với những kẻ đi dâng tặng, hắn luôn luôn ngầm đồng ý, nhưng người được đưa tới ngoại trừ sạch sẽ, cũng nên là tự nguyện, tối thiểu phải biết đến để làm cái gì, lần này đến cùng là ai mà to gan như vậy, đem người trực tiếp lừa gạt đến đây?
"Không phải chỉ phạm lỗi một chút thôi sao…" Thiếu niên nhếch miệng, nhìn vô cùng khả ái, "Lão đầu tử kia liền đem tôi ra khỏi vườn địa đàng... Là đuổi khỏi nhà, còn nói để cho tôi tỉnh lại. Biến, tôi mới không nhận sai đâu."
"Tôi đến một nơi gọi là… cái gì mà một đêm xuân say, liền có người lôi kéo đi vào, về sau liền mơ mơ hồ hồ đưa tới nơi này. Tôi ngay từ đầu không muốn tới, bất quá bọn họ nói tới đây chơi rất vui, vì vậy liền đến đây."
Đôi mắt thiếu niên chớp động, trong trẻo giống nai con, "Cho nên chỗ anh có cái gì vui?"
Trời. Cho dù thiếu niên không có mấy logic, nhưng Hoàng Cảnh Du rất nhanh hiểu được đại khái tình huống.
Phạm sai lầm bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó không biết làm sao lưu lạc đến cái thanh lâu hang ổ mua bán da thịt kia, xem chừng trông bộ dáng cậu thực sự xuất sắc, tên kia liền nghĩ cách đem cậu dâng cho mình.
Hoàng Cảnh Du nghĩ đến chuyện cười đơn thuần quá dễ bị lừa này, may là bởi vì muốn tặng cho mình, nếu không thiếu niên này đã bị ăn đến xương cốt đều không chừa lại.
"Bọn họ không ra tay với em sao?" Hoàng Cảnh Du xụ mặt xuống, ngữ khí cũng biến thành không vui.
Hứa Ngụy Châu chớp mắt mấy cái, lắc đầu.
Mặc dù Thượng Đế lão già kia đem mình vứt xuống nhân gian, cậu không thể tùy ý sử dụng năng lực, nhưng coi như ông có lương tâm, tăng thêm cho cậu một lá bùa hộ thân, phàm là hành vi ác ý đối với cậu sẽ đều bị phản kích.
Hoàng Cảnh Du nhẹ thở ra một hơi, tiến lên phía trước sờ tóc Hứa Ngụy Châu.
Đứa nhỏ này cái gì cũng không hiểu.
"Vậy bây giờ tôi dạy em một chút chuyện mới được không?" Hoàng Cảnh Du một tay nâng cằm Hứa Ngụy Châu, một tay vòng qua người cậu.
Mèo con nghi ngờ một chút, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Đầu tiên, mở miệng."
Đầu lưỡi trượt vào khoang miệng, ôn nhu đảo qua mỗi một tấc lãnh địa, lưu lại ấn ký thuộc về mình.
Đôi mắt mèo con trừng thật to, lộ ra vẻ mặt không biết làm sao, chưa hề trải qua cảm giác khiến cậu muốn chạy trốn như vậy, nhưng phía sau chính là bàn sách rộng lớn, thế là hai tay chỉ có thể không tự giác nắm chặt góc áo Hoàng Cảnh Du, ý đồ làm dịu cảm giác thoải mái kỳ dị này.
"Chơi vui không?" Hoàng Cảnh Du nhìn từng chút từng chút đỏ ửng nổi trên khuôn mặt cậu, lại nhịn không được nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi đỏ lên.
Hứa Ngụy Châu nửa ngày mới lấy lại tinh thần, "Chơi vui…"
"Lần đầu tiên hôn?" Hoàng Cảnh Du nhíu nhíu mày, thật sự nhặt được bảo vật, tiểu hài này cũng quá đáng yêu đi.
Hứa Ngụy Châu gật gật đầu, cảm thấy dáng vẻ chính mình thực sự quá ngốc, lại cực nhanh lắc đầu.
Hoàng Cảnh Du không để ý trò vặt của cậu, "Vậy chúng ta tiếp tục?" Nói xong lại trực tiếp hôn xuống, lần này hắn không cho thời gian thích ứng, hôn vừa nặng nề vừa bá đạo, xâm lược mười phần, thẳng đến khi Hứa Ngụy Châu nhịn không được nện trên lưng Hoàng Cảnh Du, đối phương mới buông ra.
"Quá... quá nhiều rồi…"
Hoàng Cảnh Du cười, đột nhiên ôm lấy Hứa Ngụy Châu, đẩy cánh cửa ngầm, đem cậu nhẹ nhàng đặt trên giường.
Hắn cởi áo mình xuống, đồng thời giải khai cúc áo trên người Hứa Ngụy Châu, vuốt ve làn da tinh tế trắng nõn.
Người dưới thân cực trắng, giờ phút này cơ hồ muốn cùng ga giường màu trắng hòa làm một thể, thân thể của cậu rất lạnh, nhưng rất mềm mại tinh tế, xúc cảm giống như tơ lụa thượng hạng.
Hoàng Cảnh Du xấu xa hôn xuống, gieo xuống từng đoá hoa tiêm diễm trên giấy vẽ trắng, hắn nhẹ nhàng gặm cắn hoặc là tinh tế mút vào, cơ hồ mỗi lần đều đổi lấy tiếng hừ nhẹ thở dốc trêu chọc lòng người.
Mèo con của hắn thành thật cực kỳ, dường như không biết làm sao để che giấu dục vọng, dùng ánh mắt ướt sũng nhìn hắn, đem tay Hoàng Cảnh Du đưa đến hạ thân chính mình, kèm theo nghi hoặc đặt câu hỏi, "Tôi nơi này khó chịu…"
Nếu như không phải vững tin tiểu gia hỏa này thật sự cái gì cũng không hiểu, hắn thực nghi hoặc đây có phải hay không tận lực dẫn dụ.
Hoàng Cảnh Du thỏa mãn nguyện vọng của cậu, mấy lần liền đem Hứa Ngụy Châu lột sạch sẽ, cầm tính khí của cậu lột động.
"Thực kỳ quái…" Hứa Ngụy Châu cắn môi dưới, "Nhưng mà... lại rất dễ chịu…"
Nhìn Hứa Ngụy Châu nằm trong tay mình, Hoàng Cảnh Du cười vỗ vỗ cái mông của tiểu gia hỏa, "Xoay người, nằm sấp trên giường."
Đầu não ngang bướng mê man của tiểu thiên sứ lúc này cũng chỉ còn lại phần nghe lời, khéo léo ghé vào trên giường, chỉ là lúc nơi nào đó ở phía sau bị tiến vào liền kêu ra tiếng, "Nơi đó?..."
"Không sao." Hoàng Cảnh Du lại đổ một chút bôi trơn, tiểu gia hỏa quá gấp gáp, một ngón tay liền dùng sức hút như thế, nếu thật sự tiến vào... Hoàng Cảnh Du thở dài một hơi, tận lực không quản đến nửa thân dưới đã cứng rắn thấy đau.
Hắn từ phía sau hôn lưng Hứa Ngụy Châu, khuếch trương rất cẩn thận.
Lễ vật phải cẩn thận cởi lớp đóng gói, sau đó chậm rãi nhấm nháp từng ngụm.
Mạnh mẽ đâm tới sẽ chỉ làm hỏng hương vị.
"Có thể sẽ đau một chút." Hoàng Cảnh Du kéo tay Hứa Ngụy Châu chế trụ, "Đau thì nắm lấy tay tôi."
Hắn chậm rãi thẳng lưng, từng chút từng chút tiến vào.
"Khó chịu…" Mèo con mềm nhũn, trong thanh âm đều là ủy khuất, nghe cực kỳ đáng thương.
Hoàng Cảnh Du sờ lên tóc Hứa Ngụy Châu, "Lập tức sẽ ổn." Cùng lúc hắn bỗng nhiên phát lực, ngay ngắn vào tận gốc.
Đại khái dạo đầu đã làm đủ cẩn thận, không đến mức như đột nhiên đau đớn tê liệt, nhưng chưa từng nhận loại ủy khuất như vây, Hứa Ngụy Châu vẫn lập tức phát ra thanh âm nghẹn ngào, "Đau…"
Hoàng Cảnh Du không nhẹ dạ cả tin, đâm vào điểm mẫn cảm vừa mới tìm được lúc khuếch trương, chỉ hai lần, mèo con khóc thút thít hô đau liền đổi giọng, hòa với rên rỉ nửa dễ chịu nửa thống khổ.
Cảm giác được chặt chẽ bao khỏa so với tưởng tượng còn thư sướng hơn, Hoàng Cảnh Du không còn khắc chế chính mình, trừu sáp đều mang theo lực đạo, tiếng nước dần dần vang lên, tiếng nhục thể va đập quanh quẩn trong phòng, tình dục tựa hồ làm không khí ấm lên.
Khoái cảm liên tiếp khiến Hứa Ngụy Châu gần như chống đỡ không được, mãnh liệt không ngừng nghỉ, tốc độ so với ôn nhu lúc trước lại hoàn toàn khác biệt, cậu tuân theo bản năng rên rỉ, gắt gao nắm chặt ga giường.
"Nhanh quá.. ân... Hoàng Cảnh Du, chậm một chút…"
Mồ hôi dính ướt tóc trán, Hoàng Cảnh Du đưa tay nâng Hứa Ngụy Châu lên, đem tiểu gia hỏa ôm vào trong ngực, thẳng tắp hướng lên đỉnh lộng.
Tư thế tiến vào rất sâu, mỗi một cái đều giống như đi vào nơi sâu nhất, Hứa Ngụy Châu lắc đầu, lần nữa sau khi cao triều cầu xin tha thứ lấy lòng,
"Van cầu anh… không muốn… ô ô ô... Ân…"
Hoàng Cảnh Du tựa đầu lên vai Hứa Ngụy Châu, thỉnh thoảng liếm cắn vành tai đã đỏ thấu, mà hai điểm đã sưng trước ngực Hứa Ngụy Châu cũng không được thả, tiếp tục bị ác ý nhào nặn cùng đùa bỡn.
"Ngoan... Chờ một chút…"
Hoàng Cảnh Du ôn nhu trấn an, nhưng động tác lại càng không lưu tình, quyết tâm tuỳ tiện điều khiển.
Hoàng Cảnh Du nắm vuốt cằm Hứa Ngụy Châu khiến cậu quay đầu hôn hắn, người kia khóe mắt đỏ lên đong đầy nước mắt, dáng vẻ như bé con dễ vỡ trong tủ kính pha lê, Hoàng Cảnh Du dùng chút lực đạo cắn nát môi Hứa Ngụy Châu, bắn vọt đỉnh lộng, cuối cùng phóng thích.
Hắn ôm Hứa Ngụy Châu nửa bất tỉnh, liếm đi tơ máu trên môi cậu, hương vị rỉ sắt nhàn nhạt khiến hắn dâng lên một tia thỏa mãn khó hiểu, giống như đã đánh dấu ấn ký trên người cậu.
Đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về hắn.
04.
"Hoàng Cảnh Du anh chừng nào định thả tôi đi?"
Mèo con ánh mắt băng lãnh, bên trong không chút nào che giấu chán ghét.
Hoàng Cảnh Du nở nụ cười, "Trò chơi lần trước không dễ chơi sao? Lần này đổi một cái khác."
Hắn ấn xuống một cái chốt mở trong tay, đổi lấy Hứa Ngụy Châu hạ giọng thở dốc.
Hứa Ngụy Châu hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Cảnh Du, gắt gao cắn môi dưới, lần nữa im lặng đạt đến cao trào.
Hoàng Cảnh Du ôm thật chặt bảo bối của mình, rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng dự cảm kiểu gì cũng sẽ mất đi lại ngày càng mãnh liệt.
Hắn điều tra tất cả tư liệu, nhưng không tìm thấy chút gì về Hứa Ngụy Châu, người này tựa như xuất hiện trong hư không, không hề có vết tích nào.
Bất an cơ hồ muốn đem Hoàng Cảnh Du bao phủ —— Thế là hắn cậy mạnh, chiếm hữu lễ vật thuộc về mình, chỉ thuộc về một mình hắn.
Ngay từ đầu Hứa Ngụy Châu vẫn chỉ tùy theo Hoàng Cảnh Du, bọn họ ân ái không quản thời gian, ở trên thảm, trên đàn gỗ rộng lớn trước bàn sách của Hoàng Cảnh Du.
Bọn họ đều sa vào ân ái.
Nhưng thời gian dần trôi qua, Hứa Ngụy Châu cũng phát hiện điều không đúng, Hoàng Cảnh Du đang biến tướng giam lỏng cậu.
Nhưng hài tử ngang bướng nhất vườn địa đàng sao có thể chịu đựng loại trói buộc này.
Cậu nổi giận, chất vấn, kháng cự hết thảy trấn an của hắn.
Nhưng Hoàng Cảnh Du không có đáp trả, vẫn như cũ không đầu không đuôi chiếu cố cậu.
Bọn họ vẫn ở trên giường trải qua phần lớn thời gian, chỉ là Hứa Ngụy Châu cũng không tiếp tục phối hợp, đem bờ môi của mình cắn ra máu cũng nhịn xuống không rên rỉ.
Cậu ngay từ đầu chỉ coi nhân gian như sân chơi, chưa hề cho rằng đây là một trận trừng phạt, bởi vì hết thảy hành vi gây tổn hại của cậu đều sẽ được miễn trừ vô điều kiện.
Nhưng cậu không biết, nguyên lai yêu cũng có thể trở thành gông xiềng.
Hoàng Cảnh Du chưa hề biểu lộ ác ý đối với cậu, cho nên cậu chỉ có thể bị động trở thành dê đợi làm thịt.
Nhưng bây giờ cậu thấy hối hận, bắt đầu sám hối với Thượng Đế, lần đầu tiên thành tâm cầu nguyện, cúi đầu nhận sai.
Một ngày rồi một ngày, tựa hồ cầu nguyện rốt cục bắt đầu có tác dụng, Hứa Ngụy Châu phát hiện thân thể phàm nhân nặng nề đã nhẹ hơn một chút, sau lưng của cậu dần dần ngứa, tựa hồ có thứ gì muốn một lần nữa sinh trưởng.
Cửa sổ mở một nửa, ánh nắng chiếu đến.
Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu thẳng tắp nhìn mặt trời, tựa như hồ điệp phá kén ra ngoài, sinh ra đôi cánh.
Hoàng Cảnh Du mở cửa, nhìn thấy chính là Hứa Ngụy Châu đang đưa tay chạm đến ánh nắng, kim quang vạn trượng thông qua cậu trút xuống, giống như bắt lấy ánh sáng của toàn thế giới.
Hoàng Cảnh Du sững sờ đứng nguyên tại chỗ, bất khả tư nghị nhìn thiên sứ trước mắt cười phất tay với mình, thân thể càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng trong suốt.
Nỗi sợ vĩnh viễn mất đi đã chiến thắng tín ngưỡng vô thần, Hoàng Cảnh Du nháy mắt từ trong ngực móc ra súng ngắn, họng súng không nhắm ngay phía trước, mà là nhắm vào trái tim chính mình.
"Đừng đi." Hắn nói.
"Tôi mặc kệ em là cái gì, nhưng em đừng đi có được không." Ngữ khí nam nhân có thể tính là cầu khẩn, nhưng trong mắt đều là tuyệt vọng cùng điên cuồng.
"Dùng tính mạng của tôi đổi lấy em."
Hài tử của Thượng Đế do dự.
Cậu chỉ có một cơ hội này.
Thiên sứ một khi lựa chọn nhân gian, cổng vườn địa đàng sẽ vĩnh viễn đóng lại.
Cho nên, cậu muốn lựa chọn thế nào.
05.
Rơi xuống, rơi xuống, thiên sứ lựa chọn.
Vườn địa đàng, vườn địa đàng, cổng chính khóa gấp.
Nhân gian, nhân gian, quả táo dụ hoặc.
06.
Thiên sứ lựa chọn từ vườn địa đàng rơi vào nhân gian,
Là bởi vì cậu biết cho dù sắp rơi xuống vũng bùn sâu thẳm, cũng có người sẽ một mực đón được cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro