Chương 2: Nụ hôn vị thuốc lá sau bàn đàm phán (2)


Sảnh phụ không thuộc khu vực làm việc, do đó nhà vệ sinh nam ở đây trước nay luôn vắng người. Dụ Đường đứng một mình cạnh lỗ thông gió, kẹp một điếu thuốc trong tay. Móng tay đặt trên bệ cửa sổ vừa trắng sạch vừa nhẵn bóng, ánh lên sắc hồng nhạt, ở chân móng đính một vầng trăng lưỡi liềm mảnh.

Bên ngoài cửa sổ, phía dưới là sân sau của tòa nhà Chung Ý. Hai ba công nhân chăm sóc cây xanh đang cầm kéo lớn tỉa lá cây, xoẹt xoẹt, lá và cành non rơi lả tả đầy đất.

Eo đột nhiên bị người nào đó ôm chặt từ phía sau. Tay Dụ Đường đang gạt tàn thuốc khựng lại, rồi y nhanh chóng nở nụ cười, nghiêng đầu đón lấy ánh mắt triền miên tình tứ của người phía sau.

"Sao anh đi chẳng có tiếng động gì thế?" Giọng nói trầm thấp mang theo đôi chút oán trách.

"Bị dọa rồi hả?" Thích Chẩm Đàn khẽ bật cười, vùi đầu vào hõm cổ y, kề môi hôn một tiếng "chụt" rõ to. Chóp mũi hắn mờ ám cọ qua cọ lại bên gáy y, khẽ ngửi mùi hương của y.

... Là mùi nước hoa Amouage Honour Man. Dòng nước hoa hương nhang vốn đậm mùi cay nồng, nhưng ngửi lâu lại thoang thoảng chút dư vị ngọt ngào. Khóe môi Thích Chẩm Đàn cong lên, hắn cắn vành tai y nói: "Bé cưng hôm nay vừa cay vừa ngọt."

Một câu, hai nghĩa.

Thích Chẩm Đàn tâm ý tương thông với y, cười híp mắt sửa lại: "Là một câu ba nghĩa mới đúng. Một là nói nước hoa, hai là khen sự thể hiện của em lúc nãy, ba là khen chính con người em."

Dụ Đường không kìm được, khuôn mặt khẽ ửng đỏ: "... Dẻo miệng."

Từ hồi cấp ba quen biết đến nay, bao nhiêu năm trôi qua, Thích Chẩm Đàn chẳng thấy tiến bộ ở đâu, chỉ có cái miệng kia là ngày càng dễ thốt ra những lời khiến người ta xấu hổ.

Dụ Đường có thể ứng biến lanh lợi trên thương trường, gặp chiêu nào đỡ chiêu đó, thế mà cứ ở riêng đối mặt với người này là y luôn rơi vào thế yếu.

"Sao lại hút thuốc nữa rồi? Không phải anh mới bảo em cai sao?" Thích Chẩm Đàn nói rồi, tiện tay giật lấy điếu thuốc.

Dụ Đường vội vã giành lại, hệt như một đứa trẻ tranh kẹo, mặt hơi lúng túng: "Mới châm được một lúc thôi mà... Ít nhất cũng phải cho em hút một hơi chứ..."

"Lần này anh đi công tác nước ngoài mới có mấy ngày mà em đã làm anh lo thế này hả?" Thích Chẩm Đàn nhanh tay gạt đi tàn thuốc sắp rơi xuống tay Dụ Đường, đôi mắt sắc bén mang theo đôi chút bất đắc dĩ và nghiêm nghị: "Sớm muộn gì cũng phải tịch thu bật lửa của em."

"Đủ lâu rồi, gần một tuần rồi đấy." Dụ Đường vừa nói xong, tim lập tức đập thịch một cái, đột nhiên nhận ra mình đã trúng kế.

Ngẩng đầu lên thấy Thích Chẩm Đàn đang cười vừa gian xảo vừa ranh mãnh, nếu sau lưng hắn có một cái đuôi lớn xù lông thì giờ phút này chắc chắn đang vẫy tít như cánh quạt.

"... Đường Đường đang trách anh sao? Nhớ anh đến thế cơ à?" Thích Chẩm Đàn ghé sát mặt lại, nhất quyết phải vạch trần y. Dụ Đường liên tiếp thất thế, vội vàng che đi khuôn mặt nóng bừng như bị thiêu đốt, lùi lại một bước. Ngay lúc ấy, người kia thuận tay giật lấy điếu thuốc trong tay y, ngậm vào miệng rít một hơi sâu. Rồi hắn kéo tay y xuống, giữ lấy cằm y, cứ thế hôn tới.

Đầu lọc thuốc lá rơi xuống đất bị đế giày nghiền tắt ngúm. Làn khói cuồn cuộn tràn vào khoang miệng, mang theo vị cay nồng đầy kích thích. Đồng tử Dụ Đường hơi co lại, yết hầu khẽ động đậy. Giây tiếp theo, đầu lưỡi nóng rẫy nhớp nháp của Thích Chẩm Đàn như rắn luồn vào, linh hoạt khuấy đảo quấn lấy chiếc lưỡi đang ngượng ngùng rụt lại của y.

Trong dòng nước bọt trao đổi giữa hai người lẫn lộn hương vị thuốc lá vừa thanh nhẹ lại vừa nồng đậm.

"Bé cưng không phải muốn hút một hơi thuốc sao? Cách này thế nào?"

Dụ Đường bị hắn ngậm mút môi, thừa lúc lưỡi răng tách ra, y bật ra một tiếng rên khàn khàn. Ánh mắt y liếc về phía cửa buồng phía sau, đưa ngón tay vặn tay nắm cửa, ôm Thích Chẩm Đàn đi vào trong.

Cạch một tiếng khóa trái cửa, ngăn cách toàn bộ tiếng thở hổn hển và âm thanh nước bọt giao hòa ướt át.

"Con công nhỏ dâm đãng này, lúc nãy trên bàn đàm phán không phải còn đang khoe khoang bộ lông xinh đẹp của em với anh sao?" Thích Chẩm Đàn hôn y một lúc lâu mới buông y ra, ánh mắt hắn tối tăm như cất giấu cả đại dương sâu thẳm. Hắn giơ tay lau đi sợi nước bọt trong suốt vương trên khóe môi người đàn ông, giọng nói khàn khàn pha lẫn vẻ quyến rũ.

Lúc này, khóe mắt Dụ Đường đã ửng đỏ vì bị hôn, gương mặt vốn trắng nõn giờ lại càng thêm ẩm ướt, ánh nước long lanh tích tụ trong đáy mắt khiến y trút bỏ vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng thường ngày. Y chớp chớp hàng mi, trông hệt như sắp động dục đến nơi.

Y mềm oặt dựa vào lòng Thích Chẩm Đàn, rõ ràng hai người cao ngang nhau, nhưng khí thế của y giờ phút này lại yếu ớt như bị nuốt trọn. Dụ Đường ghé mũi lại gần cổ áo người yêu ngửi ngửi, vừa nãy còn chưa chú ý, giờ mới phát hiện - Thích Chẩm Đàn đã đổi nước hoa.

Trên người hắn là mùi Juicy Couture Dirty English. Hương thơm còn sót lại nhạt đi nhiều, đã chẳng còn vị cay nồng sộc lên như lúc mới xịt, thay vào đó là nốt hương gỗ quyến rũ.

"... Trước đây từng ngửi thấy mùi này trên người người khác, tại sao cảm giác lại khác biệt đến vậy?" Ý thức hơi quay về, Dụ Đường vừa nói vừa không nhịn được lại hít hà thêm mấy cái. Y hoàn toàn không biết động tác đó của mình trong mắt Thích Chẩm Đàn trông đáng yêu đến nhường nào.

Vị tổng giám đốc máu lạnh quyết đoán sát phạt lại để lộ ra dáng vẻ trẻ con chỉ riêng mình hắn được thấy, hỏi sao hắn không rung động cho được?

Mỗi một ngày ở nước ngoài, Thích Chẩm Đàn đều rất nhớ y, rất nhớ rất nhớ y.

Hắn bật cười khẽ: "Có phải em định nói mùi của người khác thì giống hương đốt trong nhà vệ sinh rẻ tiền, còn của anh... không nói cái khác, chỉ ngửi thôi đã đủ khiến em cứng lên rồi, đúng không?" Hắn cố tình co gối thúc nhẹ vào háng người trong lòng, quả nhiên, cái lều dựng lên ở chỗ đó lại càng cao hơn.

Dụ Đường nghe vậy thì ngượng đỏ bừng cả vành tai, nhưng vẫn không chịu yếu thế ghé vào tai hắn thầm thì: "Sao anh lại dâm thế hả?"

"Chẳng phải vì uống nước bọt của con công nhỏ lẳng lơ nhà anh sao."

Rầm—— Y đúng là hết cách với Thích Chẩm Đàn mà!

"Câm... câm miệng..." Giọng nói yếu ớt vì cả người nóng rực.

"Ngoan, để anh xem chiếc đuôi nhỏ của con công nhà anh có đang đói khát mà xòe rộng ra không, có đang dâm đãng chảy nước không?" Lúc này Thích Chẩm Đàn cười một cách xấu xa vô lại, vừa nói lời tục tĩu không chút kiêng dè, vừa đưa tay dò vào cạp quần Dụ Đường.

"Anh... Ưm..." Khe mông kín đáo bị ngón tay vuốt ve mơn trớn, khiến Dụ Đường lập tức rùng mình một cái, theo phản xạ khép chặt hai chân lại.

Thích Chẩm Đàn đè người kia lên tường hôn lưỡi, hơi mạnh bạo tách hai chân y ra: "Cưng ơi, thả lỏng nào." Vừa nói, hắn vừa luồn tay theo đường nét căng phồng, cách một lớp quần mà vuốt ve vật cứng nóng hổi của người yêu.

Chỉ là cách lớp vải mà chạm nhẹ thế thôi, Dụ Đường đã sắp sướng đến nỗi bắn ra rồi. Nỗi nhớ nhung suốt bao ngày qua càng thêm phình to sau khi rời khỏi bàn đàm phán, chút cao ngạo cố tỏ ra lúc trước hoàn toàn hóa thành tình yêu thương không hề che giấu.

Hàng mi dài của Thích Chẩm Đàn khẽ lướt qua gương mặt y, tựa như lông tơ mềm mại làm y tê rần.

"A... Chồng ơi..." Dụ Đường thở dốc, chủ động dâng môi lên, mời gọi một nụ hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro