Chương 6

Tuyết Ngưng vặn nắp lọ povidone, cẩn thận nhúng một que tăm bông lớn vào trong, đợi đến khi đầu tăm bông thấm đẫm thuốc sát trùng mới rút ra.

Lệ Cương ngồi dựa lưng vào sofa, nghiêng người lộ ra phần vết thương cho cậu xử lý.

Đèn trong nhà đã cũ, ánh sáng lờ mờ không đủ để nhìn rõ miệng vết thương. Tuyết Ngưng đành phải cúi sát xuống. Lông mi cậu dài và cong, dưới ánh đèn mờ như phủ một tầng bóng mờ nhạt. Biểu cảm lúc ấy nghiêm túc đến cực điểm, giống như đang thực hiện một nhiệm vụ tinh vi đến nỗi không cho phép xảy ra sai sót. Khi đầu tăm bông vừa chạm đến vết thương, môi cậu cũng bất giác mím lại căng thẳng.

Lệ Cương bị cậu làm cho tim ngứa ngáy, cứ như có một móng vuốt mèo đang cào nhẹ trong lồng ngực. Hắn hận không thể kéo người thẳng vào lòng, ôm chặt mà hôn đến trời đất đảo điên.

Tuyết Ngưng xử lý xong một vết thương, hơi lùi lại, lo lắng hỏi:

"Anh có đau không?"

"Không đau, chỉ hơi ngứa." Hắn nhếch môi bổ sung, "Tôi sức chịu đựng cao lắm."

"......"

Tâm thần.

Đêm đó, là lần đầu tiên Lệ Cương và Tuyết Ngưng nằm ngủ cùng giường.

Tuyết Ngưng đặt một chiếc gối ngăn giữa hai người, nhưng Lệ Cương lại ôm lấy cái gối đó, tay còn không an phận đặt lên eo cậu.

Là đàn ông với nhau, Tuyết Ngưng hiểu rất rõ dụng ý của hắn.

Trong thời đại mà tuổi thọ trung bình có thể lên đến hai trăm tuổi, việc nhìn mặt đoán tuổi trở nên hết sức khó khăn. Nhưng vì nghề nghiệp, mỗi ngày đều tiếp xúc với đủ hạng người, nên Tuyết Ngưng cũng tự đúc kết được vài công thức phân biệt tuổi tác. Cậu đoán Lệ Cương chắc chỉ vừa ngoài hai mươi, nhiều lắm cũng không quá hai lăm. Mà cái tuổi đó, chính là độ tuổi ham muốn mãnh liệt nhất – sáng cũng nghĩ, tối cũng nghĩ, đến uống nước thôi cũng có thể "đứng nghiêm chỉnh". Gặp người hợp mắt, đừng nói là một tia lửa, dù là đống củi ướt sũng cũng có thể châm thành lửa lớn.

Nhưng mà... Tuyết Ngưng không muốn mình trở thành công cụ để hạ hoả cho người khác.

"Anh lại sờ loạn, lăn xuống giường ngủ đi." Tuyết Ngưng không khách khí bắt lấy bàn tay đang đặt trên eo mình của hắn, ném ngược trở về bên gối.

Lệ Cương trở tay nắm lấy cổ tay cậu, mặt dày nói:

"Tôi chỉ sờ một chút thôi mà, có làm gì khác đâu. Cậu keo kiệt vậy hả?"

"Không được."

"Tại sao không? Cậu không thích tôi sao? Không thích mà còn lo lắng cho tôi, hơn nửa đêm không ngủ được, ngồi ba ba trên sofa đợi tôi về nhà?"

"Anh nói nhiều quá." Tuyết Ngưng nằm trên giường, nghe hắn lảm nhảm mà trợn trắng mắt, "Với lại ai chờ anh? Tôi tan tầm muộn, tuổi già rồi nên chưa muốn ngủ sớm thôi."

Lệ Cương nhớ lại lúc mình vào cửa, cậu sốt ruột kéo hắn vào nhà, ánh mắt vẫn còn vương cảnh giác. Hắn cong môi cười ngọt ngào, lật mặt không chớp mắt:

"Miệng cứng."

Hoàn toàn quên vừa rồi Tuyết Ngưng còn nghiêm túc như bắt gián điệp khi nghe hắn từ khu ngầm trở về.

Lệ Cương túm lấy cái gối đầu trong chăn, tiện tay ném sang một bên, rồi vòng tay ôm lấy eo cậu, kéo người vào lòng mình, siết lại:

"Cậu suy nghĩ thử xem, làm bạn trai tôi có được không?"

Tuyết Ngưng không giãy dụa, chỉ an tĩnh nằm trong lòng hắn. Đến khi Lệ Cương định tiến thêm một bước, cậu lại đột ngột mở miệng:

"Anh là một người mất trí nhớ, thất nghiệp, còn lang thang... Tôi quen anh có lợi gì không?"

Lệ Cương nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, rồi mở miệng:

"Tôi rất lớn. Cái đó... tính là ưu điểm không?"

Tuyết Ngưng nhướng mày, giọng đều đều:

"Quá lớn cũng không thoải mái. Với người phải chịu đựng thì chỉ là một loại gánh nặng."

"Nhưng mà... tổng thể vẫn tốt hơn là nhỏ chứ?" Lệ Cương ngập ngừng nói.

Tuyết Ngưng: "..."

A.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng, đủ để chiếu rõ khuôn mặt của Tuyết Ngưng. Cậu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kia như băng mỏng mùa đông, khiến Lệ Cương chớp mắt mấy cái mới chậm rì rì nhận ra mình vừa nói cái gì.

Hắn bật cười, cong môi lười biếng:

"Không sao, cậu kích cỡ thế nào không quan trọng... cậu đâu có dùng đến."

Lời này thật sự quá thiếu đòn.

Tuyết Ngưng không nhịn được, giơ tay trong chăn nhéo một phát thật mạnh lên eo hắn, vốn định cho một bài học. Không ngờ động tác ấy lại khiến Lệ Cương càng khoái chí hơn.

"Chúng ta như này giống tình lữ nhỏ ghê... Cậu nhéo tôi thêm cái nữa đi?"

Tuyết Ngưng hoàn toàn tạc mao:

"Lệ Cương!"

"Có tôi ~" Hắn cố tình kéo dài giọng, trông vô lại đến đòn tay.

Tuyết Ngưng thật sự bó tay trước độ dày da mặt của hắn, cuối cùng tự buông xuôi nhắm mắt, không muốn nói thêm câu nào nữa.

Lồng ngực Lệ Cương rộng rãi và nóng ấm. Tuyết Ngưng vừa nhắm mắt lại liền phát hiện, bị ôm trong lòng hắn kỳ thực... rất thoải mái. Một loại cảm giác an toàn không cách nào nói rõ, len lỏi vào từng nhịp thở.

Lệ Cương thấy cậu nhắm mắt, tưởng Tuyết Ngưng sắp ngủ thật, lập tức không an phận, vươn tay gãi nhẹ bụng cậu một cái:

"Không được ngủ! Còn chưa ôm đủ."

Hắn còn chưa chính thức "ăn đường", sao có thể dễ dàng để Tuyết Ngưng ngủ yên?

"Hôn tôi một cái rồi ngủ tiếp." Lệ Cương nói.

Tuyết Ngưng vẫn không nhúc nhích, như thể cậu không nghe thấy Lệ Cương nói vậy, Lệ Cương cũng không để ý, hắn đích thân tiến lên hôn môi thiếu niên.

Môi dính chặt, trong lòng Lệ Cương nổi lên gợn sóng, màu hồng bồng bềnh tràn ngập trái tim. Tiểu tử này nói năng hùng hồn, môi nhưng thực ra rất mềm, giống như một khối đậu phụ mềm.

Tuyết Ngưng cảm thấy môi mình ấm áp và mềm mại, lập tức mở to mắt, lật người ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Lệ Cương.

"Anh! Anh anh anh !!!"

Lý Cương: "Tôi tôi tôi đây ~"

Tên này thật sự quá đáng ghét, hai bên mặt Tuyết Ngưng đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, "Anh, người này thật sự... Anh thật sự là hạng thấp hèn!"

Lệ Cương sờ sờ môi mình, dư vị nói: "Biết vậy thì đã hôn sớm hơn, mềm quá."

"Anh còn nói!"

Lệ Cương kéo Tuyết Ngưng vào trong chăn, bàn tay to nắm lấy cổ tay thon dài của Tuyết Ngưng, xoay người đi lên, đè lên người Tuyết Ngưng, "Cậu thật sự không muốn , thật sự không muốn thử xem là cảm giác gì sao."

Hai chân Tuyết Ngưng tách ra, dương vật cương cứng của Lệ Cương đỉnh ở quần lót, nhô lên ở mông cậu.

Lệ Cương di chuyển môi đến bên tai cậu, há miệng cắn vào dái tai trái của cậu. Tai Tuyết Ngưng thực sự trắng, dái tai đầy thịt, vừa mút vừa cắn thật sự rất ngon.

Biểu cảm của Tuyết Ngưng hoảng hốt, theo bản năng muốn chạy trốn.

Nhưng Lệ Cương lại gắt gao giam giữ cậu, "Đừng sợ, tôi sẽ xoa bóp."

"Đồ khốn nạn, anh... Anh mau thả tôi ra."

"Không buông được. Đừng giãy dụa, cậu càng giãy dụa, tôi càng......" Nói xong, Lệ Cương dùng quần lót đẩy cậu một chút.

Tuyết Ngưng lập tức không dám động đậy.

Lệ Cương thỏa mãn nói: "Đúng vậy, cậu phối hợp làm cho tôi thân mật một hồi, tôi liền không làm gì quá mức."

"Thật vậy sao."

Lệ Cương vùi mặt vào cổ Tiết Ninh, "Đương nhiên, tôi làm sao có thể lừa cậu."

Tuyết Ngưng tin tưởng lời nói ma quỷ của Lệ Cương, thành thật không nhúc nhích, nhưng mỗi lần Lệ Cương hôn cậu, cậu đều theo bản năng nhắm mắt lại.

Dưới những nụ hôn thân mật liên tiếp, hơi thở mơ hồ lan tỏa trong không khí.

Lệ Cương không có kỹ thuật hôn, theo như lòng hắn đối với cơ thể Tuyết Ngưng, sự dịu dàng mang theo chút thô bạo vội vã, thân thể Tuyết Ngưng nhạy cảm, chỉ một lát sau đã hơi run rẩy, dâng lên đến tận cổ.

"Đủ rồi... Đủ rồi......" Âm thanh cuối cùng của Tuyết Ngưng hơi run rẩy, giống như một chú mèo con bị bắt nạt quá nhiều, đặc biệt là cảm thấy đau đớn.

"Không đủ." Lệ Cương mím môi, "Ngưng Ngưng, cậu có cảm giác sao."

Tuyết Ngưng cắn môi, không nói gì.

"Có phải không." Lệ Cương buông tay Tuyết Ngưng ra, bàn tay to của hắn chui vào chăn, xuyên qua lớp quần lót ấn lên quy đầu nhỏ của cậu, chạm vào độ cứng trên bề mặt sau đó, giọng nói càng khàn hơn, "Cậu cũng cứng."

Tuyết Ngưng hiểu rằng mình đã rơi vào bẫy, nhưng đã quá muộn.

Có một giây như vậy, Tuyết Ngưng thật sự muốn chiều theo dục vọng của mình, đưa tay ôm eo Lệ Cương nói anh muốn tôi đi, nhưng câuh không có can đảm làm loại chuyện này sau này nhất định sẽ hối hận.

Hắn chỉ dám hôn Lệ Cương lần thứ hai, rất nhẹ rất nhẹ di chuyển môi dưới, hé mở hàm răng đang khép chặt, như một biểu hiện thái độ.

Lệ Cương sửng sốt, đồng tử lập tức đỏ bừng, muốn dục vọng của Tuyết Ngưng tăng lên theo cấp số nhân.

Người đàn ông tiến lên với tốc độ nhanh như chớp, nụ hôn nồng nhiệt sâu hơn, đồng thời, đôi bàn tay thô ráp của hắn ta xé toạc lớp vải dệt trên mông thiếu niên.

"Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi." Lệ Cương hung hăng nói.

Tuyết Ngưng nhẹ nhàng nói, "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro