Chương 9

Vừa mới cao trào thân thể cực kỳ nhạy cảm, Lệ Cương vừa mới chuyển động, Tuyết Ngưng lập tức không khống chế được kẹp gốc dương vật mang đến cho cậu khoái cảm vô hạn, thân thể thành thật, nhưng Tuyết Ngưng hiểu được hôm nay đã đạt đến cực hạn, ngày mai lại xuống dưới chắc chắn không thể lên giường, cho nên đôi tay kiên quyết đặt ở Lệ Cương trước ngực, nhẹ giọng nói: "Không được......"

"Kẹp chặt như vậy, làm sao tôi có thể rút ra." Lệ Cương trầm tư cúi đầu, hai ngón tay nhỏ nhắn của thiếu niên ấn ở trên cơ ngực săn chắc của hắn, không giống như kháng cự, giống như ăn ít đi.

"Có thể buông ra, mau đi ra ngoài, mệt mỏi."

Lệ Cương: "Nằm im cũng mệt mỏi sao?"

"...... Ngẩng."

"Rút ra đi."

Lệ Cương đè xuống eo Tuyết Ngưng, miễn cưỡng rút dương vật ra, dương vật trong ranh giới ấm áp đã chờ đợi rất lâu, đột nhiên vừa tiếp xúc với không khí lạnh băng vô cùng khó chịu, vì vậy dương vật rút ra chưa đầy hai giây, Lệ Cương lại chặn lại, không đợi Tuyết Ngưng phản kháng, lập tức bế Tuyết Ngưng từ trên giường xuống, chân trần đi về phía phòng tắm, "Trước tiên đi tắm đã."

Dương vật khổng lồ theo động tác đi lại của người đàn ông, qua lại trong lỗ nhỏ, Tuyết Ninh suýt nữa lại bị xuyên thủng lần nữa, tức giận: "Anh... Tắm thì tắm ,sao lại thích ôm tôi như vậy."

"Cậu sẽ bị lạnh."

"Tôi không lạnh!"

Lệ Cương cười: "Tôi nói cái phía dưới lạnh."

"......" Mẹ hắn.

*

Ngày hôm sau.

Tuyết Ngưng so với trước đây đã dậy muộn hơn hai tiếng mới xuống giường, cậu rửa mặt thật sạch rồi vội vã chạy đến công ty, khi đó Lệ Cương chỉ quấn mình trong chăn ngủ say.

Tuyết Ngưng nghiến răng, hôm qua nếu không phải Lệ Cương không biết thỏa mãn lại lê mình vào phòng tắm như vậy, sao cậu có thể vì mệt mà ngủ quên đến tận khuya! Hôm nay mông đau liên tục, đầu cũng choáng váng, ngay cả thân thể cũng khô nóng không hiểu sao.

Người khởi xướng ngủ thoải mái như vậy.

Khu vực hậu cần D.

Người máy ở phía trước giao hàng, Tuyết Ninh tựa trán vào vô lăng, đôi lông mày đẹp nhíu chặt, thở hổn hển theo thời gian trôi qua ngày càng nhanh.

Quá nóng......

Tuyết Ninh mở cửa sổ xe, để gió lạnh thổi vào người, nhưng cơ thể bên trong lại khô nóng không chút nào giảm bớt, cậu chỉ có thể mở cửa xe.

Một nam quản lý phụ trách kinh doanh nhìn thấy thiếu niên xuống xe, lập tức đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tuyết Ninh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tuyết Ngưng, cười nói: "Tiểu Ngưng, mặt em sao đỏ thế, sốt à?" Nói xong, hắn ta đưa tay sờ mặt Tuyết Ngưng.

Tuyết Ngưng nhẹ nhàng ngả người ra sau, tránh không để lại dấu vết, "Không có gì đâu giám đốc Trần, chỉ là không khí trong xe quá nóng, tôi hơi say xe."

"Sao em vẫn gọi tôi là giám đốc Trần, lần trước tôi không nói với em, tôi gọi em là chú." Giám đốc Trần cười nắm lấy cánh tay Tuyết Ngưng, kéo Tuyết Ngưng lên khỏi mặt đất, "Phòng làm việc của tôi có thuốc say tàu xe, em có muốn cùng tôi đến đấy không?"

"Không cần, trong xe tôi có." Tuyết Ngưng nhàn nhạt từ chối, giọng điệu lễ phép mà lạnh nhạt.

Cậu không để ý tới cảm giác nóng bừng vẫn âm ỉ trong người, hít sâu một hơi, nắm lấy khung cửa xe, sau đó không khách khí mà đóng cửa lại cái "rầm", như muốn cắt đứt đoạn trò chuyện đầy ẩn ý kia.

Gã giám đốc trung niên đứng ngoài cửa sổ xe, vẫn không từ bỏ, trên mặt treo nụ cười không rõ thiện ý, cứ thế nói với vào:

"Không cần khách khí như thế, tiểu Ngưng à, chuyện công việc còn dài mà..."

Gã Trần giám đốc này hơn 150 tuổi, năm tháng khắc rõ dấu vết trên gương mặt đầy nếp nhăn. Hắn ỷ lại việc bản thân có họ hàng với cấp trên trong hệ thống hậu cần, xưa nay thích dựa hơi mà hoành hành. Cắt xén lương, thiên vị nhân sự, bày trò ám muội... không việc gì thiếu mặt.

Trong đám công nhân, Tuyết Ngưng là người hiếm hoi chưa từng bị động đến nửa đồng tiền lương—chẳng vì chức vụ hay thế lực gì, chỉ vì cậu có gương mặt đẹp đến mức khiến Trần giám đốc cũng không nỡ ra tay.

Hắn tự nhận thâm tình, không nghĩ tới Tuyết Ngưng chỉ cảm thấy hắn ghê tởm.

Tuyết Ngưng đóng lại cửa sổ xe, đem giám đốc thanh âm ngăn cách ở cửa xe ở ngoài, mềm môi khẽ mở, thầm mắng một câu: "Đồ điên."

Cửa sổ xe đóng cửa sau, Tuyết Ngưng bỗng nhiên chóp mũi một ngứa, cậu ngửi được trong xe tản mát ra một cổ ngọt điều thương lan hương, hương vị không nùng không đạm.

Tuyết Ngưng ở trong xe không đặt hương luân, bởi vậy ngửi được hương vị này khiến cậu hơu sửng sốt một chút, ngược lại nghĩ đến mấy ngày hôm trước Lưu tỷ mượn xe cậu, có thể là khi đó Lưu tỷ đem nước hoa để quên trên xe......

Tuyết Ngưng đè thấp thân thể ở trong xe tìm kiếm lên.

Mải tìm,cảm giác đầu óc choáng vánh, cơ hồ tới rồi ngồi không được, cùng lúc đó, một loại cảm giác không tên cũng nảy lên thân thể, chuẩn xác mà nói... Là nơi hậu huyệt cậu.

Hậu huyệt trào ra một cổ dòng nước ấm, Tuyết Ngưng lập tức dừng lại động tác, ý thức được cái gì, dựa vào một chút ý thức quay đầu xe, lập tức dùng chỗ cho hậu cần, dừng ở ven đường không có người.

Hương vị là từ trên người cậu, không phải mùi thơm.

Cậu giống như... động dục.

Hình ảnh trước mắt dần dần mơ hồ, cậu run rẩy đi xuống dùng điện thoại nhập lại số của Lệ Cương, đối diện truyền đến nửa mê nửa tỉnh giọng nói của người đàn ông, "Sao thế, nay lại nhớ đến tôi sao."

"Đến đón tôi, tôi ở cầu vượt, nhanh lên."

Bên kia yên lặng hai giây, sau đó truyền đến giọng nói của nam nhân, "Sao thế, xảy ra chuyện gì."

"Tôi...... Anh đến rồi thì sẽ biết, nhanh lên."

"Điện thoại đừng cúp, tôi lập tức tới."

Giọng nói của Tuyết Ngưng thực sự không phù hợp rất mềm mại, nhưng tốc độ nói lại rất nhanh.

Lệ Cương không kịp mặc áo, thân thể trần trụi trong bộ đồ phòng lạnh, lập tức chạy ra khỏi cửa, dùng tốc độ nhanh nhất của sinh mệnh từ tầng tám lao xuống tầng một.

Năm phút sau, Lệ Cương tìm thấy xe của Tuyết Ngưng.

Thời tiết âm hai mươi độ, Lệ Cương chạy ra đầu đầy mồ hôi, ngực thở hổn hển, kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ sau đó lập tức đặt ghế xuống, nằm xuống mười giây rồi hoãn lại ở đây, "Nếu cậu cố ý chơi tôi, tôi sẽ đem cậu làm chết......"

Lệ Cương nói còn chưa dứt lời, Tuyết Ngưng lập tức bắt chéo chân lên, thân hình mảnh khảnh như nước mềm mại, gần như vội vàng kéo khóa bộ đồ phòng lạnh của Lệ Cương ra.

"Cho tôi......" Tuyết Ngưng hôn môi Lệ Cương, đầu lưỡi mềm mại vừa ngốc nghếch vừa say mê liếm môi Lệ Cương, viết chữ khát lên mặt.

"Chỉ vì thế này thôi sao?" Lệ Cương cười ha ha, nghĩ rằng Tuyết Ngưng tối qua đã được ăn một lần, mạnh mẽ xoay người đi lên, ôm eo Tuyết Ngưng, đè cậu ở dưới thân.

Ghế xe giao hàng rộng rãi, thích hợp nhất để chơi trò rung lắc xe.

Tay Lệ Cương đặt lên cổ áo Tuyết Ngưng, không đợi cởi nút thắt, ánh mắt lập tức bị vẻ ửng hồng bất thường trên mặt Tuyết Ngưng hấp dẫn, động tác cởi đồ lập tức dừng lại, "Cậu bị chuốc thuốc?"

"Không......" Tuyết Ngưng lắc đầu, mạnh mẽ chớp mắt hai cái, nhưng vẫn không nhìn rõ đồ vật trước mắt, "Hình như tôi bị phân hoá... Làm sao đây......"

"Cậu chắc chứ?"

Tuyết Ngưng cau mày lắc đầu: "Không biết, không hiểu."

"Cậu có ngửi thấy mùi gì đặc biệt không?"

"Có mùi hoa lan thương ."

Lệ Cương hừ một tiếng, quấn chặt quần áo, kéo khóa lên, ngồi vào ghế lái, "Câuh đợi đó đừng nhúc nhích, tôi đi mua thuốc ức chế cho cậu."

"Đừng đi, anh đừng đi."

"Không đi, tôi lái xe đến đó." Lệ Cương đưa tay đặt Tiết Ninh lên ghế rồi thắt dây an toàn, nắm lấy mặt Tuyết Ngưng, nhẹ giọng cảnh cáo: "Lúc tôi lái xe đừng làm loạn, hiểu chưa?"

"Tôi không thể...... Ân......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro