[thụy hạo]🐍🏮
Fic dịch lại, rps và ooc
Thiết lập: Điền (xà🐍) × Hạo (nhân loại)
Edit quài mà không ưng🙎
.
.
.
Bóng đêm yên tĩnh như làn nước lặng.
Chỉ nghe thấy tiếng điều hòa trong xe thổi vù vù bên tai, gió ấm dịu dàng lướt qua mái tóc vàng kim của anh, vuốt nhẹ dải ruy băng đen trên mắt, làm cho gò má anh thoáng ửng hồng.
Hay cho một bức tranh mỹ nhân như say.
Hầu Minh Hạo, tay bị trói trước ngực, thảnh thơi dựa lưng vào ghế da, đôi chân dài thon gọn khẽ nhấc, dù không gian phía sau có phần chật hẹp, nhưng đầu gối vẫn có thể đặt trên hàng ghế đầu.
Khi anh vừa bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, một luồng hàn khí bất ngờ xâm nhập vào không gian ấm áp.
Hầu Minh Hạo nhạy bén quay đầu lại, đột nhiên, anh ngửi thấy mùi biển cả.
Lạnh lẽo như băng, mặn mà và ẩm ướt.
Xuyên qua dải lụa đen, anh cảm nhận được ánh đèn mờ ảo trong hầm, đồng thời mơ hồ nhận ra một bóng hình đen tối, như đang bao phủ trước mặt anh.
Dường như nó đang chăm chú nhìn anh.
Ngay lập tức, một bàn tay lạnh lẽo như băng nhẹ nhàng chạm vào gương mặt anh. Hầu Minh Hạo hơi rụt cổ lại vì cảm giác lạnh buốt, nhưng cũng không tránh né.
Bàn tay ấy từ từ làm quen với nhiệt độ cơ thể anh, mang theo cảm giác mềm mại đặc trưng của con người. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt, mũi, khóe môi bị che khuất, rồi lại vuốt ve cằm bóng loáng, ôn tồn nâng lên.
Môi Hầu Minh Hạo đầu tiên là cảm nhận được một cơn lạnh thoảng qua, anh chợt nghĩ, không ngờ môi của nó lại lạnh đến vậy. Nhưng ngay sau đó, một làn hơi nóng rực rỡ bất ngờ ập đến, cuốn lấy anh. Nó dùng lưỡi nhẹ nhàng đẩy hàm răng anh, dò xét vào bên trong, lưỡi linh hoạt quấn quanh, không ngừng mút và liếm, tạo ra những tiếng nước dâm mỹ, quyến rũ. Tân dịch tràn ra, theo đường hàm dưới chảy xuống cổ, thấm ướt cả cổ áo sơ mi.
Tầm mắt của Hầu Minh Hạo bị che khuất, cảm giác khác dường như bị khuếch đại gấp bội. Anh cảm nhận được hai tay mình bị trói chặt trên đỉnh đầu, thắt lưng bị ép thẳng tắp. Bàn tay hơi lạnh của nó xốc áo khoác lên, nhẹ nhàng dò xét, di chuyển trên cơ thể anh, khắp nơi vuốt ve, đặc biệt là vùng eo nhạy cảm. Sau đó, tay nó dừng lại trên ngực anh, nơi trái tim đập mạnh mẽ, bàn tay to lớn tùy ý xoa nắn cơ ngực săn chắc, khiến anh không nhịn được phát ra một tiếng rên nhẹ: "Ân a..."
Ngón tay của nó bỗng nhiên dừng lại trên ngực anh, từ từ xoa bóp, không nhẹ không nặng, khiến anh không thể kiềm chế được mà phát ra một âm thanh ngọt ngào từ trong cổ họng, như thể đang vô thức cổ vũ nó tiếp tục.
Nó dường như đã bị mê hoặc, thay nhau đùa nghịch với hai đóa hoa nhạy cảm, chỉ đến khi Hầu Minh Hạo không thể chịu đựng được cảm giác vừa đau vừa ngứa ấy, cầu xin tha thứ, nó mới buông tay, nhẹ nhàng thả lỏng. Nếu như lúc này anh có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện đầu vú mình đã sưng đỏ, không chịu nổi, đáng thương đứng thẳng, núm vú phồng lên, gần như gấp đôi so với bình thường.
Cảm giác đau đớn trước ngực khiến hai má Hầu Minh Hạo đỏ bừng, nhưng nó vẫn không hề buông tha cho anh.
Một vật gì đó dài, nhỏ, lạnh lẽo và ướt át từ mắt cá chân nhanh chóng bò lên qua ống quần, anh có thể cảm nhận rõ ràng những hoa văn phức tạp trên bề mặt vật ấy, xúc cảm lạnh lẽo khiến anh nổi da gà. Tốc độ của nó rất nhanh, chỉ trong một chốc, nó đã lên đến giữa hai chân. Đến lúc này, Hầu Minh Hạo không thể kiềm chế được nữa, phát ra một tiếng kêu sợ hãi: "Cái, cái gì vậy...?"
Ngay sau đó, một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi anh, cắt đứt lời anh, "Suỵt, đừng sợ."
Hầu Minh Hạo mở to mắt, ánh sáng mờ ảo xuyên qua dải lụa, anh nhìn thấy nó như đang cười, nụ cười tràn ngập sự hứng thú, hàm răng trắng noãn lộ ra khiến anh càng thêm rùng mình, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nhưng điều kỳ lạ là, anh lại không muốn chạy trốn.
Trong thoáng chốc thứ kia đã chui vào quần lót quấn lấy tính khí đã ngẩng đầu của anh. Hầu Minh Hạo không kịp phản ứng, cơ thể lập tức run lên, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không muốn thừa nhận rằng từ lúc bị trêu đùa, đầu vú anh đã cứng rắn. Theo phản xạ, Hầu Minh Hạo cố gắng kẹp chặt hai chân lại, nhưng ngay lập tức bị đẩy ngã xuống ghế. Thân thể của đối phương nhân cơ hội chen vào giữa hai chân anh.
Anh nằm ngửa giữa một không gian tối đen, đôi tay bị trói buộc bởi sợi dây đen, vươn lên cao qua đỉnh đầu. Đôi mắt trong suốt vẫn giữ vẻ trầm lặng, chìm trong bóng tối - tất cả những chi tiết ấy chỉ càng làm nổi bật làn da trắng nõn và sợi tóc vàng óng ánh, sáng rực trong không gian. Khi áo khoác ngoài rơi xuống đất, chiếc áo sơ mi mỏng manh không thể che giấu gì, để lộ ra lồng ngực trắng nõn cùng vòng eo thon gọn. Làn da của anh bóng loáng, mồ hôi lấp lánh như phủ lên một lớp tinh tế, trong suốt. Cơ thể anh đầy rẫy dấu vết mập mờ, mùi nước hoa nam từ sau gáy còn phảng phất trong không khí, tạo ra một cảm giác quyến rũ khó tả. Cà vạt đen lỏng lẻo trên cổ anh, càng khiến vẻ ngoài của anh thêm phần mê hoặc.
Nó nhìn chằm chằm vào anh, trong đôi mắt đen kịt ẩn chứa ngọn lửa âm ỉ cháy. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ đặt một nụ hôn lên môi anh, tay hắn bắt đầu tháo thắt lưng, từ từ kéo quần tây và quần lót xuống, để lộ thân thể anh một cách hoàn toàn.
Cùng lúc đó, thứ quấn quanh ở trên tính khí cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh đèn, đó là một chiếc đầu nhỏ màu xanh, kích thước giống ngón tay, giống như con rắn nhỏ đang cuộn lại.
Ánh mắt hắn chớp chớp, con rắn nhỏ như thể nhận được mệnh lệnh nào đó, bắt đầu di chuyển từng vòng, vảy nhỏ lướt qua niêm mạc nhạy cảm, tạo ra cảm giác ma sát nhẹ. Đuôi rắn linh hoạt lướt qua đầu ô thô, rồi ngay lập tức chui vào miệng chuông. Niệu đạo mẫn cảm không thể chịu đựng được sự kích thích mãnh liệt này. Chỉ trong chốc lát, cơ thể Hầu Minh Hạo vừa cảm nhận được khoái cảm vừa là nỗi đau sắc bén, khiến anh gần như không thể kiểm soát, bật ra một tiếng thét nghẹn ngào.
"Ân a! A...... Không... ha.."
Khoái cảm mãnh liệt tấn công vào tâm trí, gần như khiến Hầu Minh Hạo đạt đến cao trào ngay lập tức. Hạ thân đau đớn vì cứng rắn, lại bị chặn lại, không thể phát tiết. Tiếng nức nở nhỏ nhẹ vang lên từ cổ họng anh, cơ thể không tự chủ xoay eo, không rõ là muốn xua đuổi hay tìm cách đáp lại sự kích thích.
Hầu Minh Hạo vừa sợ hãi vừa cảm thấy uất ức, nước mắt đã sớm thấm ướt dải lụa đen, anh mở to đôi mắt, cố gắng nhìn rõ nam nhân đang ở trên người mình, muốn biết hắn rốt cuộc là ai.
Nhưng trong lòng, anh đã rõ.
"Ca, em ở đây."
Điền Gia Thụy nhẹ nhàng cởi bỏ dây ruy băng trên mắt Hầu Minh Hạo, hôn lên đuôi mắt ướt đẫm, hơi ửng đỏ. Tay hắn tháo bỏ con rắn nhỏ nơi hạ thân anh, rồi khẽ khép bàn tay lại quanh cột thịt cứng rắn, nhanh chóng xoa nắn triệt động, rất nhanh đã đưa Hầu Minh Hạo đạt đến cao trào.
Hầu Minh Hạo run rẩy, cơ thể giật lên rồi bắn ra, sống lưng căng cứng, gần như cong lại như một cây cung. Ngay sau đó, anh đột ngột mất hết sức lực, ngã trở lại ghế ngồi, thở dốc không ngừng, đôi mắt mơ màng, như chìm trong một làn sương mờ.
Tinh dịch trắng đục vương đầy lòng bàn tay Điền Gia Thụy, hắn cúi xuống nhìn một chút, rồi liếm nhẹ chất lỏng đó, hơi cau mày oán giận: "Thật đắng mà."
Điền Gia Thụy mặc một chiếc trường bào màu xanh đen, hoa văn phức tạp điểm xuyết trên vải, dáng người thon dài, cao ngất, tỏa ra vẻ cao quý và lạnh lùng. Mái tóc đen dài buông lơi trên vai, những sợi tóc đỏ xen lẫn trong đó như màu máu tươi, tóc mái hơi dài và ẩm ướt, nhẹ nhàng cuộn lại, che khuất đôi mắt xanh thẳm, càng làm tăng thêm vẻ huyền bí.
Vẻ đẹp của hắn thật mê hoặc, tràn đầy sự quyến rũ tà ác.
Biết rõ nguy hiểm, nhưng vẫn khiến người ta không thể ngừng khao khát muốn tiến lại gần.
Hầu Minh Hạo chống đỡ thân mình, ngồi trên người hắn, như thể bị mê hoặc. Đầu ngón tay vuốt ve những vảy mới sinh trước ngực Điền Gia Thụy, cảm nhận được từng cử động tinh tế, sự run rẩy trong cơ thể hắn.
Ánh mắt Hầu Minh Hạo đỏ hoe, có chút đau lòng nhìn Điền Gia Thụy, thanh âm nhẹ nhàng như sợ sẽ làm hắn cảm thấy không yên: "Có đau không?"
Điền Gia Thụy chậm rãi lắc đầu, trán áp lên chóp mũi Hầu Minh Hạo, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng khàn khàn nói: "Chỉ cần anh ở đây, sẽ không đau."
Ngón tay lạnh lẽo lướt nhẹ dọc theo cột sống Hầu Minh Hạo, hướng xuống dưới, khẽ vuốt ve, đến một điểm khiến làn da anh run lên vì cảm giác tê dại. Cơ thể Hầu Minh Hạo nhẹ nhàng run rẩy, không tự chủ được mà thở dốc. Ngón tay thon dài cuối cùng chạm đến một khe hở bí ẩn, hơi nóng từ bàn tay như xoa dịu làn da mềm mại, đặc biệt là hậu huyệt mẫn cảm, nơi đó bắt đầu tự nhiên co lại.
Ngón tay Điền Gia Thụy nhẹ nhàng xoa vòng quanh, cảm nhận cơ thể trong ngực mình run rẩy, ngay lập tức không chút do dự, hắn đẩy hai ngón tay vào. Vách ruột nhạy cảm phản ứng mãnh liệt, quấn lấy ngón tay hắn, như thể muốn đón nhận sâu hơn, từng sợi ướt át bắt đầu chảy ra, khiến động tác của hắn thêm trơn tru và không bị cản trở.
Hầu Minh Hạo hoàn toàn mềm nhũn, hai tay bị trói buộc quấn quanh cổ Điền Gia Thụy, ngả vào trong ngực hắn. Anh đặt đầu lên vai hắn, hơi thở ấm áp phả vào làn da nhạy cảm trước ngực, khiến lồng ngực trước mắt phập phồng mạnh mẽ, tiếng thở hổn hển từ đỉnh đầu vang lên trầm thấp. Cảm giác cổ vũ dường như khiến anh tiến gần đến nơi đó, làn da mềm mại nơi đó ửng đỏ, anh vươn lưỡi, nhẹ nhàng liếm từng chút một, cảm nhận sự siết chặt từ cánh tay Điền Gia Thụy. Đúng lúc đó, hạ thân của anh như cũng có sự thay đổi...
Hầu Minh Hạo khó hiểu ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thức hướng về đôi mắt xanh thẫm của Điền Gia Thụy - không rõ từ khi nào, đôi mắt ấy đã biến thành mắt rắn dựng đứng.
Trong ánh mắt Điền Gia Thụy thoáng hiện lên một tia hoảng hốt, nhưng chưa kịp để Hầu Minh Hạo phản ứng, hắn đã nhắm mắt lại và vội vã ngăn chặn môi anh, kịch liệt hôn anh. Cảm giác lạnh lẽo và trơn nhẵn bất ngờ quấn lấy phần eo anh, như một sợi dây ràng buộc chặt chẽ, trong khi cánh mông dưới thân anh bị kéo ra một cách mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, Hầu Minh Hạo cắn vào môi của Điền Gia Thụy, mùi máu tươi lập tức lan tỏa trong không gian giữa hai người, nhưng vẫn không thể kiềm chế một tiếng rên rỉ đứt quãng bật ra từ họ.
Tính khí cứng rắn, nóng bỏng tiến quân thần tốc cắm vào.
Tiếp theo là những đợt tấn công hung bạo, đầy hỗn loạn.
Trong khoảnh khắc đó, Hầu Minh Hạo bỗng nhớ đến cảm giác tương tự khi có thứ gì đó quấn chặt bên hông. Đó là con rắn nhỏ kia. Chỉ có điều, thứ quấn quanh eo anh hôm nay thô và dài hơn rất nhiều, lại mang theo một khí tức mà anh đã quen thuộc.
Hóa ra, Điền Gia Thụy cũng là rắn.
Nhưng điều khiến anh kinh ngạc chính là, mặc dù đã biết Điền Gia Thụy không phải là nhân loại, nhưng trong lòng anh vẫn không hề cảm thấy mâu thuẫn, dường như anh đã tự hiểu, Điền Gia Thụy chính là Điền Gia Thụy, một tồn tại duy nhất, không thể thay thế.
Những điểm mẫn cảm trong hành lang nhiều lần bị tính khí nghiền ép, mỗi lần đều phát ra âm thanh rì rầm. Hầu Minh Hạo không thể kiềm chế, khóc nức nở, theo bản năng lắc đầu từ chối, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cảm giác vui sướng khó tả này.
"Ân... A... Mau nhanh lên chút nữa!"
Chỉ trong chớp mắt, thắt lưng anh bị đuôi rắn siết chặt, hai đầu vú trước ngực cũng không ngừng bị vuốt ve, thao tác dưới thân ngày càng mãnh liệt. Anh không thể nói nên lời, chỉ biết vô thức lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, ướt đẫm hai má, khổ sở không thể tả.
Hầu Minh Hạo nhận ra sự hối hận đã quá muộn, khi ý thức của anh kịp nhận ra mình vừa nói sai, nhưng lại không thể thu lại lời đã thốt ra, đành chỉ biết phát ra những tiếng thở dốc nặng nề..
"Không... chậm lại... cầu xin... ân a..."
Tuy nhiên, những lời cầu xin của anh lại chỉ khiến Điền Gia Thụy càng thêm hưng phấn, càng nghiêm túc thao những điểm mẫn cảm của anh, lắng nghe tiếng rên rỉ ngày một cao vút của anh.
Không gian bên trong chiếc xe quá chật hẹp, không thể chịu nổi những chuyển động kịch liệt như vậy. Từ bên ngoài nhìn vào, thân xe rung lên dữ dội, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan. Thân thể Hầu Minh Hạo bị đẩy đến nhoáng lên một cái, đầu thỉnh thoảng chạm vào nóc xe, phát ra những tiếng rên rỉ đầy ủy khuất.
Điền Gia Thụy vừa nhẹ nhàng xoa mái tóc vàng ướt đẫm mồ hôi của anh, vừa dùng đuôi rắn siết chặt eo anh, xoay người đi, nhưng cự vật trong cơ thể anh vẫn không có dấu hiệu rút lui. Đầu ô thô ráp áp sát huyệt sau mẫn cảm, xoay mạnh một vòng khiến Hầu Minh Hạo không kìm được, ngừng thở trong giây lát, cơ thể mềm nhũn, hai tay bị trói chặt tựa vào lưng ghế phía trước. Thắt lưng anh uốn cong, hông nâng lên cao, hai cánh mông giống như mật đào nhẹ nhàng rung động.
Cảnh tượng dâm mỹ hỗn độn của huyệt đạo lộ ra.
Điền Gia Thụy mở đôi đồng tử sáng ngời, ánh mắt sâu thẳm đượm nét hối hận, chăm chú nhìn vào đôi chân lầy lội của anh. Chiếc đuôi rắn từ từ buông lỏng phần eo đang bị giam cầm, trong khi đôi tay vẫn dịu dàng siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của anh. Một lần nữa, Điền Gia Thụy hung hăng tiến vào, không chút do dự.
Tư thế tiến vào từ phía sau khiến cự vật trong cơ thể càng thâm nhập sâu hơn, khiến Hầu Minh Hạo hoảng sợ như thể bản thân sắp bị xuyên thủng. Anh vặn vẹo thân thể, cố gắng thoát khỏi thứ hung khí đáng sợ này, nhưng chưa kịp di chuyển được bao xa đã bị một bàn tay trêu ngươi giữ chặt lấy thắt lưng, mạnh mẽ ép anh trở lại. Không dừng lại ở đó, người kia còn cố tình nghiền ép nặng nề vài lần, khiến lớp lông thô cứng ma sát vào huyệt thịt mỏng manh đã sưng đỏ, kích thích đến mức vách ruột kịch liệt co thắt, không cách nào chống cự.
Thân thể Hầu Minh Hạo cuối cùng cũng chạm đến giới hạn, tiếng rên rỉ của anh hòa lẫn với những âm thanh nức nở nghẹn ngào..
"Ưm... Ân A...!"
Trong khoảnh khắc cao trào, anh ngửa đầu thật cao, cơ bắp căng cứng lấp lánh mồ hôi, toàn thân run rẩy dữ dội. Dòng nước bọt trong suốt trượt khỏi khóe môi, đôi mắt mơ màng vô hồn dừng lại ở ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ xe, như lạc vào một thế giới khác.
Khi cao trào đạt đến đỉnh điểm, huyệt thịt co thắt mạnh mẽ, một dòng chất lỏng ấm áp từ sâu bên trong phun ra, tưới lên gậy thịt đang cắm sâu trong cơ thể anh. Điền Gia Thụy khẽ nhắm mắt, thoải mái hít sâu một hơi, cảm nhận sự ấm nóng bao quanh. Cuối cùng, hắn cắn răng, dồn lực thúc vào hơn mười lần nữa trước khi buông lỏng, để dòng tinh dinh nóng bỏng phun tràn sâu bên trong...
Bên trong xe ngập tràn mùi tanh nồng nặc, hệ thống thông gió chậm rãi hoạt động, như muốn xua tan không khí ngột ngạt.
Khoái cảm cực hạn tan biến, thân thể Điền Gia Thụy dần trở lại hình người. Khi hắn rút tính khí ra, một âm thanh nhẹ vang lên, chất lỏng vẩn đục không ngừng trào ra, nhanh chóng làm bẩn quần áo và ghế ngồi.
Hắn ôm lấy Hầu Minh Hạo, cơ thể mềm nhũn như không còn chút sức lực nào, nằm gọn trong vòng tay hắn, thỉnh thoảng còn run rẩy nhẹ. Cả người phủ đầy dấu vết của khoái lạc, phảng phất sự kiệt sức xen lẫn mỏi mệt. Nhìn những vết hằn màu đỏ thẫm trên cổ tay trắng nõn của Hầu Minh Hạo, Điền Gia Thụy có chút đau lòng. Hắn cẩn thận tháo dây lụa ra, dù được làm từ chất liệu mềm mại nhất, nhưng vẫn để lại dấu vết rõ ràng.
Hắn khẽ xoa dịu vết hằn, rồi nhẹ nhàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó. Trong đôi mắt ngăm đen thường ngày, giờ đây ánh lên tia sáng dịu dàng, như muốn bảo vệ tất cả những gì trước mắt.
Hầu Minh Hạo yếu ớt mỉm cười, dù hai tay đã bị trói quá lâu, máu vừa lưu thông lại khiến cơn tê dại và đau đớn lan khắp cánh tay, đến mức không thể vận động. Thế nhưng, không muốn để lộ vẻ yếu đuối, anh chỉ nhẹ giọng nói:
"Anh không sao, không đau."
Nói xong, anh khẽ cầm lấy tay Điền Gia Thụy, mười ngón đan chặt vào nhau, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay kia. Trong lòng khẽ thở dài một tiếng: Thật tốt, tay hắn bây giờ không còn lạnh.
Điền Gia Thụy bất mãn trách nhẹ: "Lại nói dối em." Sao có thể không đau được.
Hầu Minh Hạo nhìn lớp vảy trước ngực Điền Gia Thụy, cười trêu: "Cũng vậy thôi."
Điền Gia Thụy không thể phản bác, chỉ đành thở dài cam chịu. Được rồi, dù sao hắn vẫn luôn là người nói không lại ca ca mình.
Hắn cúi xuống nhặt chiếc áo khoác trên sàn, cẩn thận bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn của Hầu Minh Hạo, rồi bế ngang người anh, bước ra khỏi xe. May mắn đây là địa khố riêng của nhà mình, không cần lo lắng bị ai bắt gặp.
"Ca, chúng ta về nhà đi."
"Được."
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro