[trác chu] hạ tử cổ

Dường như nhận ra sự nghi hoặc của y, Trác Dực Thần hiếm hoi giải thích một cách kiên nhẫn:

"Đây là bí bảo của Trác gia, được chia thành mẫu cổ và tử cổ. Người tộc Băng Di uống mẫu cổ có thể khống chế yêu thú đã uống tử cổ. Dù ngươi bất tử bất diệt, cũng không thể luyện hóa được nó."

Trác Dực Thần dừng một chút, thẳng thắn nói: "Dẫu cho Phạm đại nhân cho phép ngươi gia nhập Tập Yêu Ty, nhưng với tư cách đội trưởng đội săn yêu, ta phải có trách nhiệm với các đội viên khác. Vì vậy, ta cần đưa ngươi vào phạm vi khống chế của ta để ngăn ngươi làm điều ác, gây hại cho người khác."

Triệu Viễn Chu nghe xong liền giả vờ thở dài, không thể chấp nhận sự thật rằng bản thân rất không được hoan nghênh, giọng điệu đầy ai oán:

"Xem ra Trác đại nhân đây đúng là không tin tưởng ta, còn phải đề phòng ta đến mức này. Rõ ràng mạng ta, ngươi muốn lấy lúc nào chẳng được..."

Y đứng dậy, vẻ mặt lại chẳng có chút không cam lòng khi bị ràng buộc, liếc nhìn thanh kiếm Vân Quang phát sáng trong tay Trác Dực Thần:

"Chỉ cần, ngươi giết được ta." Nụ cười trên môi mang vài phần khiêu khích.

Trác Dực Thần không để ý đến sự châm chọc trong lời y, chỉ nhìn sâu vào y một cái rồi dời ánh mắt đi.

"Nếu ta không chỉ muốn mạng của ngươi thì sao-"

Triệu Viễn Chu nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không.

"Cái gì... !"

Triệu Viễn Chu sững người, vừa định nói gì đó thì bị cơn dị thường trong cơ thể bất ngờ cắt ngang. Một luồng nhiệt khí không rõ nguồn gốc bùng lên từ đan điền, nhanh chóng lan tỏa đến ngực rồi tràn khắp toàn thân.

Y không kịp đề phòng, thân thể mềm nhũn, hai chân mất lực lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã nhào nhưng may mắn vẫn miễn cưỡng đứng vững.

Triệu Viễn Chu kinh ngạc nhìn Trác Dực Thần: "Ngươi đã làm gì?"

Trác Dực Thần không trả lời, ánh mắt chỉ trầm tĩnh nhìn y, chậm rãi nói: "--Như vậy, ngươi có thấy đau khổ hơn không?"

Triệu Viễn Chu chợt nhận ra đôi mắt của Trác Dực Thần đen sâu hơn mắt người thường rất nhiều. Khi hắn chăm chú nhìn ngươi như thế, ánh mắt ấy tựa như một cơn xoáy có thể hút cả linh hồn vào trong.

Cảm giác nguy hiểm kích thích bản năng của yêu thú, Triệu Viễn Chu theo phản xạ muốn thi pháp để thoát ra, nhưng lập tức phát hiện rằng y không thể điều động yêu lực trong cơ thể.

À, đúng rồi, y vừa bị gieo cổ.

Cái thứ cổ chết tiệt này lại nghe lời Trác Dực Thần.

Thật là...

Hay lắm.

Triệu Viễn Chu tức đến cực điểm mà bật cười.

Hiện tại y cảm thấy rất tệ, cơ thể nóng ran, phần lớn yêu lực đã bị áp chế. Luồng nhiệt khí khó chịu ấy chỉ trong chốc lát đã lan khắp toàn thân. Hai tay y theo phản xạ kéo cổ áo ra, để lộ xương quai xanh trắng trẻo, đẹp mắt. Hơi thở nặng nề của y cũng không cách nào kìm nén được.

Cuối cùng, y không còn đủ sức chống đỡ bản thân, ngã phịch xuống bậc thang. Cú chấn động bất ngờ khi rơi xuống khiến y vô thức đưa tay ôm lấy bụng dưới. Cảm giác rã rời bên trong khiến y trống rỗng đến tột cùng, huyệt sau không ngừng co thắt, còn phía trước cũng run rẩy đứng thẳng lên.

Nếu Triệu Viễn Chu còn không nhận ra tình cảnh hiện tại của mình, thì e rằng ba vạn bốn ngàn năm của y cũng chỉ là sống uổng phí mà thôi.

"Trác Dực Thần?!" Triệu Viễn Chu khẽ gọi tên hắn, giọng điệu đầy sự kinh ngạc và không thể tin nổi.

Trác Dực Thần nhìn đại yêu trước mặt - kẻ từ lúc gặp gỡ đến nay luôn che giấu bản thân sau lớp mặt nạ thành thạo - giờ đây đã để lộ những vết nứt đầu tiên. Trong lòng hắn cuối cùng cũng dấy lên chút cảm giác trả thù khoái trá. Thế nhưng theo sau đó, chỉ còn lại khát vọng đã kìm nén suốt tám năm qua, khó có thể thốt thành lời.

Hắn ôm lấy Triệu Viễn Chu, đi đến bên giường.

Người trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, vì dục vọng của y được dẫn dắt bởi mẫu cổ, do đó không thể tự chủ mà lại gần Trác Dực Thần, nơi có mẫu cổ.

Triệu Viễn Chu tựa đầu vào cổ Trác Dực Thần, nhẹ nhàng cọ cọ. Hơi thở nóng bỏng trong miệng vô tình trêu chọc khiến tim Trác Dực Thần đập nhanh hơn.

Giống như sợ người trong lòng nghe thấy nhịp tim hỗn loạn của mình, Trác Dực Thần có chút thô bạo đặt Triệu Viễn Chu lên giường, cởi áo ngoài của y xuống, quấn chặt hai tay y, giơ cao qua đỉnh đầu. Một tay thuận lợi rút kiếm Vân Quang, hung hăng đâm một kiếm xuyên qua từng lớp quần áo.

Dù không gây tổn thương gì cho người dưới thân, nhưng kiếm vẫn vững vàng giữ chặt hai tay y ở trên, thân kiếm hoàn toàn cắm vào ván giường, chỉ để lại chuôi kiếm lộ ra ngoài.

Hai gò má của Triệu Viễn Chu ửng hồng, ánh mắt đen bóng bị một lớp sương mù bao phủ, môi bị chính mình cắn đến đỏ sẫm. Tình dục tra tấn khiến y toát mồ hôi nhẹ, mắt ngước nhìn đôi tay bị giam cầm chặt chẽ trên đỉnh đầu, rồi cười nhạo một tiếng: "Trác đại nhân, nếu các tiền bối của ngài biết ngài dùng kiếm Vân Quang như vậy, sợ là quan tài cũng không đậy nổi."

Trác Dực Thần nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, vừa như đang chế giễu Triệu Viễn Chu, lại như tự giễu chính mình. Đôi mắt đen kịt, chăm chú nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn Chu, trong lòng thầm nghĩ: Cũng không làm mất mặt gia tộc đã làm bao nhiêu chuyện, thế này tính là gì?

Song Sinh Cổ cần máu của Băng Di tộc để duy trì, hai bí bảo trong cơ thể bọn họ đã được truyền thừa qua trăm năm, qua nhiều đời để nuôi dưỡng huyết mạch gia tộc mới có được. Thế mà giờ đây lại dùng vào mục đích tư lợi, thật là vô cùng bất kính.

Huống hồ, hắn cũng không hề nói với Triệu Viễn Chu rằng Song Sinh Cổ không chỉ đơn thuần là sự khống chế một chiều, mà còn là sự liên kết sống chết, đồng sinh đồng tử.

Lúc ban đầu, tác dụng của Song Sinh Cổ là lấy mạng sống của người Băng Di tộc để kết thúc đại yêu không thể phản kháng, một mạng đổi một mạng, dùng biện pháp này để tru diệt yêu nghiệt.

Nhưng giờ đây, Băng Di tộc chỉ còn lại mỗi hắn, Trác Dực Thần, và gia tộc truyền thừa có lẽ sẽ kết thúc cùng với hắn.

Giết chết Triệu Viễn Chu, đó là trách nhiệm của hắn. Chết cùng y, đó là tham vọng riêng tư của hắn. Có lẽ sau khi hắn chết, cha huynh sẽ không thể tha thứ cho hắn, nhưng hắn cũng đã sẵn sàng tiếp nhận hình phạt trời tru đất diệt, hồn phi phách tán.

Nghĩ đến đây, Trác Dực Thần khẽ nở nụ cười.

Từ khi phụ mẫu qua đời, suốt tám năm dài, hắn chưa từng thật sự mỉm cười.

Triệu Viễn Chu nhìn nụ cười cô độc của Trác Dực Thần, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi chua xót, xen lẫn chút đau lòng.

Kẻ săn yêu lừng lẫy, danh tiếng vang xa, vậy mà giờ đây, cũng chỉ vừa bước qua tuổi thiếu niên.

Y vẫn nhớ rõ, tám năm trước, người thiếu niên trong bộ bạch y như tuyết, phong thái khiến người khác kinh diễm, ôn nhuận như ngọc-

Giữa biển oán khí cuồn cuộn, nỗi đau thấu tận xương tủy, hắn vẫn siết chặt Vân Quang Kiếm trong tay.

Thân thể gầy yếu là vậy, nhưng cột sống hắn tựa thép lạnh, không thể gập cong.

Sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt, nhưng hắn cứng cỏi không để rơi một giọt lệ.

Hận thù cuộn trào trong ánh nhìn, nhưng vẫn trong veo như dòng suối mùa xuân.

Khi Vân Quang Kiếm tỏa sáng, Triệu Viễn Chu cảm nhận được niềm vui không cách nào kìm nén trong lòng. Ngay khoảnh khắc ấy, y cũng đưa ra quyết định của mình.

Y chọn...

Kết thúc cuộc đời trong tay người đàn ông này.

Vì vậy, y chỉ nói một câu:

"Chờ ta.

Ta sẽ đem mạng này dâng cho ngươi."

Trác Dực Thần không còn muốn chờ đợi nữa, hắn cúi người xuống, vội vàng ngăn chặn môi đối phương, hung hăng liếm lấy, cướp đoạt tất cả hơi thở của Triệu Viễn Chu.

Thời gian như ngừng trôi.

Sau một hồi lâu.

Triệu Viễn Chu thở hổn hển, bất giác buông lỏng hàm răng.

Trác Dực Thần nhìn đúng thời điểm, không chút do dự dùng lưỡi đẩy nhẹ cánh môi mỏng manh đang chống cự, liếm mơn man, không bỏ qua từng chiếc răng hay góc cạnh mẫn cảm của hàm trên.

Cảm giác răng môi quấn quýt, từng chút một, tinh tế và mê hoặc.

Hơi thở của hai người giao hòa, nặng nề và cuồng nhiệt.

"Ưm.........." Triệu Viễn Chu bị hắn quấn lấy đến mức không thể chống cự, cả người mềm nhũn, không ngừng quay đầu tránh né, nhưng lại bị Trác Dực Thần ngậm lấy lưỡi, sâu kín và mạnh mẽ. Lực đạo giữa môi lưỡi như muốn nuốt trọn y, nước bọt không kìm được theo khóe miệng chảy ra, lại bị Trác Dực Thần đuổi theo, mút lấy đưa vào trong miệng.

Đôi tay Trác Dực Thần cũng không chịu yên, lướt khắp nơi, một tay xoa nắn vòng eo mềm mại, còn tay kia đã bắt đầu tìm cách tháo bỏ thắt lưng của y.

Thắt lưng bị vứt vội xuống đất, những lớp quần áo như dãy núi đổ xuống, để lộ ra làn da ngực trắng nõn mềm mại, quyến rũ. Hai tay vội vàng thò vào vạt áo, đầu tiên nhẹ nhàng an ủi, chậm rãi vuốt ve thắt lưng và bụng căng thẳng của Triệu Viễn Chu, đợi y thả lỏng một chút rồi từ từ di chuyển lên ngực, cảm nhận nhịp tim dồn dập như trống của y

Giống như lần đầu tiên chạm vào tình cảm chân thành của người này, Trác Dực Thần kích động đến mức suýt rơi lệ.

Hắn vội vàng hạ mi mắt, cố gắng đè nén sự chua xót trong lòng.

Hắn buông cánh môi Triệu Viễn Chu ra, từ từ hôn dọc theo khóe miệng, chầm chậm trượt đến bên tai mềm mại.

Rốt cuộc được giải thoát, Triệu Viễn Chu tham lam hít thở không khí trong lành, cảm giác dễ chịu mà khó khăn có được. Môi mỏng của y bị cắn đến sưng đỏ không chịu nổi, những vết thương nhỏ lộ ra sắc đỏ thẫm, rõ ràng là dấu ấn từ sự cắn nuốt mạnh mẽ của Trác Dực Thần.

Tuy vậy, một lớp thủy quang trong suốt lại bao phủ lên đó, làm mất đi phần nào sự thê lương, thêm vào đó vài phần tình sắc, khiến đôi môi càng trở nên mê người hơn.

Vành tai bỗng dưng bị ngậm lấy, hơi cắn nhẹ, Triệu Viễn Chu không kìm được mà co rúm lại, cả cơ thể mẫn cảm run rẩy. Trong chớp mắt, đầu óc y như bị tình dục xâm chiếm, tâm trí bị vây kín bởi một làn sóng kích động.

Lúc này, y nhận ra mình đến mức nào đã chật vật, không thể chịu nổi.

Hai tay của y bị trói cao trên đỉnh đầu, quần áo xốc xếch nằm dưới thân Trác Dực Thần, vạt áo trước bị kéo ra hai bên, cơ hồ lộ ra toàn bộ lồng ngực. Một tay Trác Dực Thần xoa nắn ngực y, tay kia lướt qua mép bụng dưới, từ từ đi xuống nơi nhạy cảm hơn...

"Trác... Dực Thần! Ngươi... a... ân..."

Cảm giác bị người khác chạm vào khiến da đầu Triệu Viễn Chu tê dại. Bàn tay kia đầu tiên nhẹ nhàng nắm lấy, xoa bóp vài cái, động tác hơi ngượng ngùng, như thể không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh liền nhận ra cách để khiến y cảm thấy sảng khoái.

Triệu Viễn Chu vốn không coi trọng dục vọng, ngày thường y cũng rất ít tự thỏa mãn.

Tuy nhiên, chính sự kiềm chế quá mức lại khiến cơ thể y trở nên mẫn cảm hơn, dễ dàng bị trêu chọc.

Chỉ với việc tăng nhanh tốc độ triệt động, khiến Triệu Viễn Chu không còn giữ được sự kiềm chế, tiếng thở dốc vang lên, khóe mắt y cũng đỏ ửng, ướt đẫm. Vết chai trên tay Trác Dực Thần do luyện kiếm mà có, không ngừng kích thích bộ vị yếu ớt của y. Triệu Viễn Chu cảm nhận được sự hưng phấn trào dâng, chất lỏng từ phía trước làm ướt tay Trác Dực Thần, thính lực nhạy bén càng làm cho y nghe thấy rõ ràng tiếng nước xấu hổ trong động tác.

Dù đã sống hơn ba vạn năm, y tự nhận mình có thể rèn luyện da mặt dày như tường thành, nhưng lúc này vẫn cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt nhắm chặt, chỉ ước có thể ngất đi để thoát khỏi cảm giác này.

Tuy nhiên, Trác Dực Thần lại thích nhìn y như vậy, thậm chí còn cảm thấy như thế vẫn chưa đủ.

Trác Dực Thần khẽ cắn vành tai y, giọng nói ôn nhu hỏi:

"Thoải mái không?"

Triệu Viễn Chu vẫn giữ sĩ diện, không muốn trả lời, nhưng chỉ trong chớp mắt, đôi tai y đỏ bừng, đã bán đứng y.

Không trả lời? Có thể.

Trác Dực Thần đột ngột gia tăng cường độ động tác trên tay, tiếng nước vang lên trong không gian trống trải của địa lao. Tay kia nắm lấy hạt sữa cứng rắn, mạnh mẽ vuốt ve. Nụ hôn bên tai y dần dần di chuyển xuống dưới, để lại những dấu đỏ trên cổ trắng nõn và xương quai xanh, cuối cùng ngậm lấy phần cơ thể lạnh nhạt bên kia.

"Ừm... ha..." Mặc dù Triệu Viễn Chu cắn chặt môi dưới, nhưng không thể ngăn cản được cơn sóng tình dâng trào, đôi lúc, y không kìm được, phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.

"Thoải mái... thoải mái... Phục rồi, được rồi." Tiểu thí hài này!"

Không cần nhìn lại, Triệu Viễn Chu cũng biết phía trước mình đã ướt đẫm, rối bời không thể tả. Nhưng điều khiến y khó mở miệng hơn cả chính là, phía sau huyệt vẫn trống rỗng, từng đợt co thắt, dần dần cũng mang theo một cảm giác ướt át.

Triệu Viễn Chu quả thật không thể tin nổi.

Quần áo nơi hạ thân đã bị cởi sạch, y lúng túng cố gắng kẹp chặt hai chân lại, nhưng lại bị Trác Dực Thần phát hiện. Hắn cứng rắn chen vào, khiến Triệu Viễn Chu không thể nào khép lại được.

Huyệt sau trong nháy mắt lộ ra dưới ánh mắt của Trác Dực Thần, nơi thịt hồng phấn không ngừng co rút, vách thịt bóng loáng rõ ràng có thể nhìn thấy. Không biết có phải vì bị nhìn chằm chằm hay không, huyệt nhỏ ấy lại khẩn trương, liên tục co thắt vài lần, rồi phun ra một ngụm dịch lỏng.

Tầm mắt của Trác Dực Thần nóng bỏng như thiêu đốt, khiến Triệu Viễn Chu không thể tránh được. Y mặt đỏ bừng, mở to mắt, bất lực nhìn ngón tay thon dài của Trác Dực Thần nhẹ nhàng xoa qua huyệt khẩu, rồi trực tiếp thăm dò đi vào.

... Đau quá.

Mềm mại, ướt át và nóng bỏng, chặt chẽ.

Trác Dực Thần có chút mê muội trước xúc cảm đầu ngón tay, nhưng không gian nhỏ hẹp thực sự khiến mỗi động tác đều khó khăn. Hắn nhẫn nại đến mức mày nhíu chặt, mồ hôi rịn ra, lăn dài qua cằm.

Quá chặt, vẫn chưa đủ.

Khẽ hôn lên môi Triệu Viễn Chu như một cách trấn an, Trác Dực Thần cố gắng không làm y bị thương. Một tay hắn dịu dàng an ủi phía trước, giúp y chuyển hướng chú ý, tay còn lại gian nan ấn mạnh, cố gắng mở rộng.

Ngón tay thô ráp, tỉ mỉ lần mò trong cơ thể, đột nhiên, không biết vô tình ấn đến chỗ nào, thân thể Triệu Viễn Chu bất ngờ run lên một chút, huyệt sau co rút mạnh mẽ hơn. Đầu ngón tay cảm nhận được sự ẩm ướt, Trác Dực Thần liền hiểu rằng mình đã tìm đúng chỗ.

Triệu Viễn Chu cả người ướt đẫm, há miệng thở hổn hển. Kể từ khi Trác Dực Thần phát hiện ra điểm mẫn cảm của y, ngón tay hắn gần như không rời khỏi đó, không ngừng xoa bóp. Cảm giác khoái cảm dâng trào khiến y gần như sụp đổ từng đợt, đến mức không nhận ra mình đã tiết ra hai lần. Hạ thân ướt đẫm, tiếp tục như thế này, Triệu Viễn Chu lo sợ rằng mình sẽ bị Trác Dực Thần "giết chết".

Dù y muốn chết,

Nhưng cách chết này quá đỗi nhục nhã!

Triệu Viễn Chu chỉ có thể tìm cách tự cứu mình.

Y khẽ run rẩy nâng chân phải lên, dưới ánh mắt nặng nề của Trác Dực Thần, y đặt chân lên giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng giật giật.

Trác Dực Thần lập tức đè mắt cá chân y lại, ánh mắt đầy nguy hiểm, không rời khỏi y.

Triệu Viễn Chu dịu dàng nói: "Tiểu Trác đại nhân, nhanh lên, xin ngài." Chân phải vẫn không ngừng tìm kiếm, một cách kiên nhẫn, phát hiện vật cứng dưới lòng bàn chân ngày càng lớn, càng cứng hơn.

Trác Dực Thần mặt đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi rõ, cắn răng nói: "... Chịu không nổi cũng đừng trách ta."

Hắn kiềm chế đến cực hạn, ánh mắt âm trầm khi cúi người xuống, ngăn chặn miệng người dưới thân. Hai tay hắn nâng hai chân y vòng quanh lưng mình.

Trong khoảnh khắc, Triệu Viễn Chu cảm nhận được một thứ nóng rực, cứng rắn đặt ở cửa huyệt. Chưa kịp nghĩ ngợi, ngay lập tức, nó tiến vào với tốc độ thần tốc, toàn bộ cắm sâu vào.

"A... Ân! Ân... Ha..."

Quá sâu.

Triệu Viễn Chu chỉ trong nháy mắt đã bị ép ra nước mắt, làm ướt đẫm lông mi rung động như tơ.

Vật này của Trác Dực Thần thật sự quá lớn, y không khỏi oán thầm trong lòng. Người này rốt cuộc ăn gì mà lại lớn như vậy, y suýt nữa không thể tiếp tục.

Tiếng kêu bị nghẹn lại trong cổ họng, người dưới thân chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Chưa kịp đợi Triệu Viễn Chu tỉnh táo lại, Trác Dực Thần đã bắt đầu động tác trước sau, eo nhỏ lập tức theo nhịp mà phập phồng, từng chút, từng chút một, mạnh mẽ cắm vào, lực đạo tàn bạo khiến thân thể y không ngừng rung động, đầu to liên tục nghiền qua điểm mẫn cảm của y

"A... A ân... Ha... A... Ha..."

Trác Dực Thần buông môi y ra, khẽ ngậm lấy hồng anh trên ngực y, dùng sức mút mát, mãi cho đến khi sưng đỏ, không chịu nổi, mới buông tha.

Một tay hắn đặt lên ngực bên kia, nhẹ nhàng xoa bóp, tay còn lại an ủi hạ thân đang căng thẳng của y.

Hai chân vốn đặt bên hông giờ đây vô lực trượt xuống, nhưng ngay lập tức lại bị Trác Dực Thần giữ chặt và đặt lên vai.

Khoái cảm như những đợt pháo hoa nở rộ, khiến Triệu Viễn Chu choáng váng, nước mắt tựa như vô thức tràn đầy trên gương mặt, từng giọt lại được Trác Dực Thần cẩn thận liếm đi, sạch sẽ.

Tầm nhìn của Triệu Viễn Chu càng lúc càng lắc lư, không ngừng dao động.

Yêu lực bị áp chế, đại yêu lúc này cũng không khác gì phàm nhân yếu đuối.

Không biết đã qua bao lâu, ý thức của Triệu Viễn Chu lúc gần lúc xa.

Có lúc, y nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung, tinh xảo của Trác Dực Thần, rồi bất chợt cảm nhận một nụ hôn dịu dàng đặt lên má, khiến y không thể không truy đuổi ký ức, cho đến khi đôi môi hai người chạm vào nhau.

Đôi khi, y nhận ra mình đã bị lật ngược và nằm trên giường, nâng eo chịu đựng những cú va chạm từ phía sau, một tư thế sâu hơn. Y nghe thấy tiếng rên rỉ phóng túng của chính mình.

Có lúc, y lại nghiêng người nằm, bị người siết chặt ôm vào trong ngực, chậm rãi di chuyển, khoái cảm cứ thế tràn ngập, khiến y nhanh chóng mất đi lý trí, không thể không cầu xin hắn nhanh hơn.

Có khi, y tỉnh lại trong nước, hơi nước nóng làm y buồn ngủ, nhưng lại bị những động tác dưới nước trêu chọc, ép y chìm nổi theo nhịp sóng.

Thậm chí, khi hai tay bị cởi trói, y cũng không còn rõ ràng lắm về những gì đang xảy ra.

Đôi khi, y nổi loạn, nhưng phần lớn thời gian, y lại cầu xin sự tha thứ.

.

.

.

(Tự nhiên lúc trước muốn đọc fic Thuỵ Hạo, mà lướt Lofter toàn trứng màu, bực quá nghỉ đọc luôn. Giờ thì có luôn h+ rồi lại không dám đăng, sợ bị gõ đầu boong boong. Má ơi, cười xỉu =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro