Chương 1: Nghe nói đàn ông Âu Mỹ hàng to xài tốt (hơi H)

Editor: Tiểu Muội

Để chúc mừng trở về độc thân, sau khi tan tầm Thẩm Hân Ninh cùng bạn thân ăn lẩu xong rồi đến KTV.

Kết hôn hai năm với Phó Lâm Ngộ, Thẩm Hân Ninh chưa từng có ngày nào thư thái.

Mỗi ngày cô không phải lo lắng anh ở bên ngoài bị mấy đồ đê tiện câu dẫn, thì chính là lo lắng mình không làm vừa lòng anh, cô gái 24 tuổi thanh xuân, sống giống như một người vợ ai oán 42 tuổi, quá hèn mọn quá hèn nhát.

Đêm qua, cô rốt cuộc cũng tìm luật sư soạn đơn ly hôn đưa cho Phó Lâm Ngộ, mặc dù không biết khi anh mới rảnh để ký tên, nhưng Thẩm Hân Ninh cảm thấy ngày lành của mình sắp đến rồi.

"Để chúc mừng Ninh Ninh của chúng ta sắp có cuộc sống mới, đêm nay chúng ta không say không về!"

"Ninh Ninh, tới, làm!"

Mạc Tiêu, Cố Từ và Thẩm Hân Ninh từ hồi sơ trung đã ăn cùng một bát cơm mặc cùng một bộ quần áo, khi biết Thẩm Hân Ninh và tên cẩu nam nhân Phó Lâm Ngộ kia rốt cuộc cũng sắp ly hôn, hai người quả thực rất cao hứng.

Ninh Ninh của các cô không chỉ da trắng chân dài xinh đẹp, tính cách lại tốt, đàn ông theo đuổi cô không đến 100 thì cũng 80, Phó Lâm Ngộ không phải ỷ vào mình có chút địa vị xã hội sao, chưa từng có sắc mặt tốt với Ninh Ninh, hai cô đã sớm nhìn anh ta không vừa mắt, cẩu nam nhân!

"Hắt xì!"

Giờ phút này, cẩu nam nhân kia đang ở ghế lô bên cạnh thảo luận một dự án, không hiểu sao lại hắt xì, trợ lý cho rằng anh bị cảm, nhanh chóng tiến lên dò hỏi: "Phó tổng, có cần tôi đi mua thuốc cho ngài không?"

Phó Lâm Ngộ xua tay, ý bảo mình không có việc gì.

Trợ lý cung kính thối lui đến một bên, không quấy rầy nữa.

Vài phút sau, điện thoại của Phó Lâm Ngộ vang lên. Ghế lô quá ồn, anh chào hỏi qua vài vị cục trưởng ngồi đó, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ba anh gọi điện tới nói ông nội anh bị bệnh, yêu cầu anh vaf Thẩm Hân Ninh ngày mai trở về nhìn lão nhân gia một cái, thuận tiện ăn bữa cơm.

Phó Lâm Ngộ đồng ý.

Ở trong điện thoại ba anh luôn dặn dò, ba mẹ Ninh Ninh đều không còn nữa, anh lớn hơn tuổi vài, phải tốt với người ta.

Cúp điện thoại, Phó Lâm Ngộ xoay người muốn trở về ghế lô, lại thấy người phụ nữ ghé vào lan can hành lang bên kia nói chuyện điện thoại, rất giống Thẩm Hân Ninh, có vẻ say khướt.

Hai tay anh đút vào túi, đứng đó nhìn, xác định chính là cô, liền chậm rãi đi qua.

Người phụ nữ kia sợ là đã uống say rồi, cười cợt nhả, giọng nói lại lớn: "Ha ha, tớ đã ly hôn rồi, nhanh giới thiệu một người bạn trai mới cho tớ đi......"

Đứng phía sau cô, mặt Phó Lâm Ngộ đen kịt.

Sau lưng Thẩm Hân Ninh có người, cô không biết gì, còn đang nhiệt tình nói chuyện với bạn học người Mỹ của cô: "Lần trước cậu về nước có mang theo Charles, anh ấy có thêm WeChat của tớ...... Thật sự rất buồn bực, tại sao tớ lại kết hôn chứ, nếu không kết hôn, tớ đã có thể đồng ý với anh ấy rồi!"

Phó Lâm Ngộ: "......"

"Nghe nói đàn ông Âu Mỹ hàng to xài tốt, về sau tớ nhất định phải cảm nhận thử!"

Thẩm Hân Ninh ợ hơi một cái, vừa xoay người vừa tạm biệt với bạn học người Mỹ: "Không nói chuyện với cậu nữa, bạn thân của tớ còn đang chờ tớ ở bên trong...... A ——"

Thấy người đàn ông phía sau sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm mình, Thẩm Hân Ninh giống như gặp quỷ kêu to lên, sợ tới mức bạn học người Mỹ của cô cũng nhanh chóng hỏi cô có chuyện gì vậy.

"Không có gì, đụng phải chồng trước của tớ thôi."

Thẩm Hân Ninh nhanh chóng cúp điện thoại, nhíu mày hỏi Phó Lâm Ngộ: "Phó tổng hôm nay không phải đi công tác sao, sao lại ở chỗ này?"

"Tạm thời thay đổi lịch trình."

Phó Lâm Ngộ chưa từng nói lời vô nghĩa với cô, Thẩm Hân Ninh vẫn luôn cảm thấy, anh không thích nói chuyện với cô.

"Ồ, anh đang xã giao đi, vậy không quấy rầy anh nữa."

Thẩm Hân Ninh vẫy vẫy tay với anh, chuẩn bị chạy lấy người, lại bị Phó Lâm Ngộ giữ chặt lại: "Vừa rồi trong điện thoại em nói gì? Người Âu Mỹ hàng to xài tốt, ý của em là tôi không thoả mãn được em?"

Thẩm Hân Ninh sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, "Phó tổng, chúng ta đã ly hôn rồi, loại chuyện này không cần đề cập đến nữa, tạm biệt!"

Thẩm Hân Ninh lảo đảo muốn rời đi, lại bị anh kéo trở về: "Tôi còn chưa ký tên."

Ngữ khí của người đàn ông nhàn nhạt, cũng không có cảm xúc gì, nhưng Thẩm Hân Ninh nghe xong lại nén giận: "Khi nào anh rảnh thì có thể ký vào, dù sao anh chưa từng xem tôi là vợ của anh, nhìn tôi không vừa mắt như vậy, sớm ly sớm cũng tốt!"

Phó Lâm Ngộ cười một chút: "Muốn chơi trò nổi giận với tôi? Thẩm Hân Ninh, chiêu này vô dụng."

Thẩm Hân Ninh nghe anh nói như vậy, cái mũi đau xót, đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, hung hăng ném tay anh ra: "Anh cảm thấy tôi đang làm ra vẻ thì cứ cho là vậy đi, dù sao cũng sắp ly hôn rồi, anh muốn nghĩ tôi thế nào tôi cũng không quan tâm!"

Nói xong lại cảm thấy chưa hết giận, muốn vì mình giành lại thế cờ, cô ha hả cười nói: "Đúng vậy, anh chính là không thỏa mãn được tôi, lên giường với anh nhàm chán muốn chết!"

"Phải không?"

Phó Lâm Ngộ cũng không tức giận, chỉ cong khóe môi ý vị thâm trường mà nhìn Thẩm Hân Ninh.

Thẩm Hân Ninh thấy biểu tình này của anh liền thấy chột dạ, cô muốn chạy, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Cô gần như là bị Phó Lâm Ngộ kéo lên trên lầu thuê phòng.

Phó Lâm Ngộ là khách siêu VIP ở chỗ này, không cần căn cước để đăng ký, gọi điện liền có người mở phòng cho anh.

Trong phòng tổng thống xa hoa, Thẩm Hân Ninh bị Phó Lâm Ngộ ném lên trên giường, giãy giụa vài cái cô mới nhớ tới, người đàn ông đè trên người cô căn bản không cho cô cơ hội.

"Nhàm chán phải không?"

Phó Lâm Ngộ vừa cười lạnh, vừa kéo cà vạt xuống cột đôi tay Thẩm Hân Ninh vào đầu giường, "Em lại cảm nhận một chút, cái gì là nhàm chán."

"......"

Thẩm Hân Ninh không nói lên lời, dùng cẳng chân đá vài cái lên người anh: "Này này, tôi nói cho anh biết đây là cưỡng gian!"

Phó Lâm Ngộ không để ý đến cô, dọc đường đi người phụ nữ này thường xuyên cọ xát lên người anh, cọ đến hạ bụng anh đã bốc hoả.

Hôm nay Thẩm Hân Ninh mặc một chiếc quần jean bó sát, nếu cô không phối hợp sẽ rất khó cởi ra, Phó Lâm Ngộ bực bội kéo cả quần lót của cô đến đầu gối, cứ như vậy cắm vào.

"A......"

Thẩm Hân Ninh còn chưa hoàn toàn ướt át, nơi kia của anh lại lớn, bị anh lộng như vậy cô rất sợ hãi.

Cô sợ đau nhất.

Trước kia chỉ cần không khiến anh cao hứng, ở trên giường anh anh sẽ muốn theo thế nào liền thao, không lộng khóc cô làm đau cô anh sẽ không hài lòng, cho nên mỗi lần Thẩm Hân Ninh cũng không dám chọc anh ở trên giường.

Lúc này cô cũng không dám hung dữ với anh, đôi tay treo trên cổ anh xin tha, "Nhẹ chút, anh nhẹ chút......"

Phó Lâm Ngộ đè nặng cô, bàn tay to đầy vết chai mỏng duỗi đến phía dưới của cô xoa nắn hoa đế mẫn cảm của cô, "Còn nhàm chán không?"

Thẩm Hân Ninh bị anh khi dễ đến rơi nước mắt, lại liên tục lắc đầu, "Ư...... Không nhàm chán không nhàm chán...... Thật thoải mái......"

Thật là tên cẩu nam nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro