🐶 Chương 6 🐶
Chương 6. Giúp vợ người khác tháo vòng âm vật, lại đâm sâu vào tử cung, cưỡi ngựa tiến vào tận cùng
Đó là âm thanh của dục vọng tăng vọt, nhưng... Nhưng ở đây là sân thượng mà, dù chẳng có mấy người.
Tịch Nhiên ngồi đờ ra như trời trồng, lúc này tuyệt đối không thể để Vương Kiến Quốc phát hiện ra hắn, nếu không cả hai sẽ mất mặt suốt cuộc đời này.
Từ chỗ của hắn có thể nhìn rõ Vương Kiến Quốc, ban đầu Tịch Nhiên không định nhìn trộm đâu, hắn quay mặt hướng về những toà cao ốc xa xăm, nhưng những âm thanh dâm đãng vẫn không ngừng vọng đến, thậm chí chỉ cần Tịch Nhiên hơi nghiêng đầu, là có thể dễ dàng nhìn Vương Kiến Quốc rõ mồn một.
Bản năng bẩm sinh và đạo đức đấu tranh dữ dội, Tịch Nhiên đứng phắt dậy, lý trí đã chiến thắng cảm xúc, ngay khi hắn định lên tiếng nhắc nhở Vương Kiến Quốc còn có người khác ở đây, thì Tịch Nhiên chợt nghe thấy tiếng hét đau đớn chói tai vang lên.
"A a a! A a... A a a!"
Bầu không khí ướt át dâm đãng vừa rồi bỗng chốc bị xé toạc, như có lưỡi dao đâm thẳng vào tim Vương Kiến Quốc, đau đến mức anh lăn lộn trên mặt đất, hai tay không kiềm chế được mà xé rách quần mình.
Tịch Nhiên lao ra theo bản năng, quỳ một chân bên cạnh Vương Kiến Quốc, hỏi: "Cậu sao vậy? Đau ở đây? Tim à?"
Hắn vẫn mặc nguyên bộ vest phẳng phiu, càng tôn lên dáng vẻ cao lớn sắc lạnh của Tịch Nhiên, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh chăm chú, tay chân luống cuống định bế anh xuống lầu.
Vương Kiến Quốc đau đến nỗi gương mặt đẫm mồ hôi, làn da tái nhợt như tờ giấy trắng, đôi môi vốn hồng hào giờ không còn tí máu nào, thậm chí còn nhạt hơn cả da mặt.
Vương Kiến Quốc run rẩy dùng tay phải gạt bàn tay to lớn của Tịch Nhiên đang đặt trên vai mình, run rẩy kéo xuống dưới: "Chỗ này... Giúp tôi gỡ ra..."
Tịch Nhiên vẫn đang mù mờ không hiểu, theo lực kéo của anh mà sờ đến chiếc quần bên dưới, kết quả là tay dính đầy nước dâm.
Dưới đũng của chiếc quần tây đen đã ướt sũng, do vải màu tối nên Tịch Nhiên không thể phát hiện ra được, bàn tay to mới chạm vào quần đã dính đầy nước, Tịch Nhiên vô thức nghĩ, Vương Kiến Quốc này... Sắp mất nước đến chết sao?
Nhưng ngay sau đó hắn nhận ra điều bất thường, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trở nên khó coi khủng khiếp, không đợi thong thả kéo khoá quần xuống, hắn trực tiếp dùng lực xé toạc chiếc quần của Vương Kiến Quốc, biến chiếc quần tây đẹp đẽ thành cái quần rách đũng, vén chiếc quần lót tam giác màu trắng tinh sang một bên, thứ hiện ra trước mắt khiến Tịch Nhiên choáng váng.
Sắc mặt Tịch Nhiên lập tức sa sầm như muốn giết người, hắn không kiềm được cơn giận, rống lên với Vương Kiến Quốc: "Cậu bị điên à?! Đeo thứ này đi làm? Cậu... Cậu..."
Trước mắt hắn, giữa hai chân Vương Kiến Quốc là một cảnh tượng hỗn loạn, âm hộ phình to ra như chiếc bánh bao trắng nõn, môi âm hộ mở toang hoác, không bảo vệ nổi lỗ lồn cả hột le bên trong, may thay trong âm đạo không bị nhét gì cả, nhưng một chiếc vòng âm vật không rõ làm từ vật liệu gì đang siết chặt lấy hột le sưng phồng.
Hột le phình to đến mức ngang ngửa ngón tay cái của Tịch Nhiên, nó to gấp đôi so với lần làm tình đợt trước, thoạt nhìn không chú ý còn nhầm tưởng thành một quả nho tím sẫm bị kẹp trong âm hộ.
Đây tuyệt đối không phải là trạng thái bình thường, hơn nữa Vương Kiến Quốc cứ co giật toàn thân và gào thét đau đớn, Tịch Nhiên nghi ngờ chiếc vòng âm vật kia đang phóng điện.
Thứ nhạy cảm bé xíu ấy sắp bị hủy hoại rồi.
Vương Kiến Quốc yếu ớt nói: "Khoan hãy mắng tôi... Nhanh, tháo nó ra nhanh đi."
Tịch Nhiên hừ lạnh một tiếng, ghì chặt hai chân anh ép sang hai bên hông mình. Tư thế hai người lúc này chẳng khác gì bà đỡ đỡ đẻ cho sản phụ, mặt Tịch Nhiên lạnh như tiền, hắn thô bạo bóp chặt hột le to bằng hạt nho, ép nó thành miếng thịt mỏng dánh giữa ngón trỏ và ngón cái của mình.
Vương Kiến Quốc hét lên đau đớn, hai chân vốn đặt hai bên hông Tịch Nhiên chợt giãy giụa loạn xạ, nhưng không cách nào thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Vừa đau vừa sướng, nhưng nỗi đau áp đảo khoái cảm, thậm chí lấn át cả cảm giác thăng hoa.
Bởi vì giữa hai chân quá đau đớn nên dương vật cũng mềm oặt, đầu khấc sưng tấy ứa ra chút tinh dịch loãng, phần đỉnh đỏ bừng, sau khi phóng tinh thì càng yếu ớt nằm bẹp xuống bụng dưới của Vương Kiến Quốc, dương vật vốn chỉ nhỏ bằng ngón tay út của Tịch Nhiên, giờ lại còn co rúm thành một cục, run rẩy bần bật.
Tịch Nhiên giật mình trước phản ứng của hắn, trong lòng cũng hơi run, vừa làm vừa lẩm bẩm: "Đã bảo đừng nhúc nhích rồi, nằm yên."
Hắn tức tối kéo phăng chiếc quần lót trắng tinh của Vương Kiến Quốc xuống dưới mông, vạch ra hai mép lồn ướt nhẹp, tay quệt lớp nước dâm trong veo chảy ra từ lỗ đít, nhỏ giọng càu nhàu: "Chảy nhiều thế, dâm chết đi được, lồn đĩ."
Dù miệng thì chửi nhưng động tác của Tịch Nhiên vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhưng dù Tịch Nhiên có nhẹ nhàng đến đâu thì Vương Kiến Quốc vẫn có phản ứng, ngay cả một làn gió thoảng qua cũng khiến anh giật mình thốt lên: "Gió! Gió kìa, có gió."
Tịch Nhiên vừa cạn lời vừa bất lực, chỉ có thể nín thở cẩn thận tháo cái vòng âm vật chết tiệt này ra, tay trái hắn bóp chặt hột le của Vương Kiến Quốc, thỉnh thoảng còn phải xoa nắn hột le để an ủi, phân tán sự chú ý của Vương Kiến Quốc, cứ vậy mà lỗ lồn chảy nước dâm ròng rã, chảy dọc theo khe mông xuống tận lỗ đít hồng nhạt, lấp lánh dưới ánh đèn trông càng thêm khiêu gợi.
Tịch Nhiên cố làm lơ, nhưng ngay khoảnh khắc tháo chiếc vòng ra, ánh mắt hắn vô tình lướt xuống dưới, lỗ hậu màu hồng nhạt của Vương Kiến Quốc trông thật ngây thơ và sạch sẽ.
Nó nhỏ xíu đến mức ngón tay cái có thể che lấp đi được, màu hồng phấn tương phản rõ rệt với làn da trắng tuyết xung quanh, chỉ liếc nhìn một cái thôi, mà mũi Tịch Nhiên đã nóng ran, hắn đưa tay lên sờ mũi.
Hên... Không có chảy máu cam.
Vương Kiến Quốc vẫn ngửa đầu, cằm căng cứng, môi dưới bị cắn nhẹ cũng không ngăn được tiếng rên rỉ nghẹn ngào từ cổ họng. Yết hầu nhô lên trên cần cổ thon dài, trượt lên trượt xuống trong nhịp thở gấp gáp.
Phía dưới đã chảy thành vũng nước, quần tây của Tịch Nhiên bị ướt sũng một mảng, dù là quần tối màu, người ngoài không thể nhìn ra được, nhưng bản thân Tịch Nhiên vẫn vô cùng khó chịu, hắn kéo vạt quần ẩm ướt trong bực bội.
Dĩ nhiên, không ai biết được nỗi bực này có bao nhiêu phần vì quần ướt, bao nhiêu phần vì thấy mà không ăn được.
Đến nước này rồi, nhưng Tịch Nhiên vẫn kiên trì tuân theo nguyên tắc, sai lầm do rượu chè gây ra lần trước không được tái diễn.
Tịch Nhiên nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa là Vương Kiến Quốc sẽ bỏ qua cho hắn.
Vương Kiến Quốc cầm chiếc vòng âm vật trơn nhớt vì dính nước dâm, vung tay ném xuống sân thượng.
Tịch Nhiên lo thứ đó rơi trúng người ta, nhưng Vương Kiến Quốc bảo: "Rơi xuống hồ nhân tạo rồi."
Nói rồi anh tạm dừng một chút, cúi đầu nhìn cái quần đã bị xé rách, cùng chiếc quần lót trắng tinh bị tuột khỏi mông, rồi nói tiếp: "Sếp, anh bị bệnh liệt dương hả? Đến mức này mà vẫn không rung rinh gì."
Nhưng khi chân anh mò lên háng Tịch Nhiên, mới phát hiện ra giữa hai chân hắn đã căng phồng một cục, nhô lên cứng ngắc như lều trại.
Phòng tuyến mà Tịch Nhiên cố gắng giữ gìn đã bị sứt sẹo, bị một cú dẫm chân này phá cho tan tành.
Vương Kiến Quốc bị Tịch Nhiên đè xuống nền đất, giọng khàn đặc chất vấn: "Vương Kiến Quốc, là cậu gây ra chuyện này, cậu phải chịu trách nhiệm."
Anh nằm ngửa trên nền bê tông cứng đơ, gối đầu lên mặt đất lạnh lẽo ngơ ngác ngước nhìn người đàn ông bên trên, lẩm bẩm: "Tôi chịu trách nhiệm?"
Tịch Nhiên phô ra cặc thịt màu đỏ tía của mình, đung đưa trước mắt anh, chẳng cần phải dùng tay kích thích, nó đã cứng đơ như trụ sắt từ lúc nào.
Dương vật phơi ra trong không khí trông hung tợn đến rợn người, thân cặc toàn là những mạch máu màu xanh lồi lên, phía dưới là đám lông mu thô cứng đen xì mọc loạn xạ, lông mu lan dọc bụng Tịch Nhiên lên tận rốn, trông nó rậm rạp như đám rừng.
Phía trên là quy đầu đỏ au bóng nhẫy, đầu khấc tròn trịa lấp lánh, lỗ niệu đạo hơi phồng lên, rỉ ra chất dịch nhờn đặc sệt.
Dương vật cứng ngắc áp sát vào đùi trong mềm mại của Vương Kiến Quốc, Vương Kiến Quốc có thể cảm nhận rõ từng nhịp giật giật của nó, kéo theo nhịp tim của anh cũng đập nhanh hơn, cứ thình thịch thình thịch, làm anh xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
"Ưm hưm... Tôi chịu trách nhiệm, tôi chịu trách nhiệm, nên anh vào đi... Sướng quá."
Vương Kiến Quốc lộ ra vẻ mặt đắm đuối khát khao, đầu lưỡi vô thức liếm môi, đôi môi thô ráp được nước bọt dưỡng ẩm, trông lấp lánh lạ thường. Đôi mắt xinh đẹp cứ bám riết lấy Tịch Nhiên, không chịu dời mắt đi đâu hết, như thể... Như thể Tịch Nhiên chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà anh bám víu được.
Tịch Nhiên rất thích ánh mắt này, bèn cố ý đẩy hông uốn eo, dùng con cặc cứng ngắc của mình cà sát lỗ lồn mũm mỉm của anh, rồi như ban ân mà đâm mạnh vào hột le to như trái nho.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi, đã khiến Vương Kiến Quốc không kiềm được tiếng rên rỉ dâm đãng, như thể cặc kia đã thọc vào trong lồn anh rồi vậy.
Lỗ nhỏ nhớp nháp co thắt liên hồi, nước dâm chảy không ngừng, có thế nào cũng cản không nổi.
Tịch Nhiên còn tưởng có khi nào trong người Vương Kiến Quốc có lắp một cái vòi nước đã bị hỏng rồi hay không.
Tất nhiên là chẳng có vòi nước nào cả, lại một lần nữa trong lòng hắn phải cảm thán quả là của quý trời ban, đồ đĩ thoả bẩm sinh.
Hắn nhìn chằm chằm người đàn ông nằm dưới thân mình, đôi má ửng hồng vì khát khao không thể kiềm nén, vết đỏ gợi cảm lan dần xuống cần cổ thon cùng xương quai xanh rõ ràng.
Anh nhấc cao mông đối diện với dương vật cuồng nhiệt của Tịch Nhiên, đôi chân thon dài khó nhọc quấn lấy eo hắn, hé mở hoàn toàn chỗ kín đáo nhất của bản thân, phô bày trần trụi cho Tịch Nhiên ngắm nghía.
Cặc nhỏ cương cứng phía trước... Trông thật xinh xắn đáng yêu, người lưỡng tính đều có đặc điểm chung, bộ phận sinh dục nam thường kém phát triển, thậm chí có người không thể xuất tinh, chỉ như vật trang trí vô dụng.
Cặc nhỏ run rẩy áp vào bụng dưới Vương Kiến Quốc, lỗ niệu đạo trên phần đỉnh rỉ ra chút dịch trong vắt lấp lánh, hoà lẫn với tinh dịch đọng lại trên bụng. Tịch Nhiên không mấy ngạc nhiên khi ngửi thấy một mùi tanh nồng, không khó chịu, mà còn khiến hắn hơi thích thú.
Bên dưới cặc nhỏ là hột le dễ thương nhưng to lớn bất thường, lấp lánh ánh nước lộ ra ngoài không khí, dáng vẻ đáng thương này khiến Tịch Nhiên đột nhiên nảy sinh dục vọng ngược đãi, hắn rất muốn bóp nhéo hột le này, rồi kéo hai cái mép lồn sưng tấy ra, đâm mạnh cặc vào trong lỗ nhỏ.
Kéo căng cửa lồn bé tí đó ra hết cỡ, để không còn một chỗ trống nào, kéo cửa lồn đến khi biến thành màu trắng bệch, run rẩy ngậm liếm dương vật cho hắn.
Hình ảnh dâm đãng gợi tình này lướt qua tâm trí Tịch Nhiên, kích thích đôi mắt hắn đỏ ngầu lên, rốt cuộc hắn chẳng thèm bận tâm đĩ dâm nằm bên dưới trêu đùa mình nữa, ánh mắt hắn dần trở nên sa sầm, đôi mắt sâu thẳm của hắn giống như một con thú.
Vương Kiến Quốc không hề sợ hãi, thậm chí trong lòng còn trào dâng sự mong đợi. Toàn bộ cơ thể của anh đều tập trung vào khoảnh khắc này, cảm nhận rõ ràng quy đầu nóng bỏng áp sát vào cửa hang nhạy cảm, rồi không chút do dự mà xông thẳng vào trong, đâm sâu vào đoá hoa mềm mại.
Hắn lấp đầy lỗ nhỏ cô đơn trống trải từng chút một, dương vật thô dài dễ dàng chà xát lên từng tấc thịt non.
Cho đến khi đám lông mu cứng ngắc cọ xát vào cửa lồn căng mọng cùng hột le, cho đến khi cơ bụng săn chắc của Tịch Nhiên ép chặt vào bờ mông nảy nở của Vương Kiến Quốc, bấy giờ hắn mới chịu dừng lại, bởi vì đã vào sâu tận cùng.
Nước dâm ướt át lấp lánh trào ra từ chỗ giao hợp, bắn lên đùi Tịch Nhiên và mông Vương Kiến Quốc, rồi lặng lẽ chảy xuống khe mông.
"A a... Sếp ơi... Hưm a... Di chuyển đi..."
Háng anh ép chặt vào bụng dưới của Tịch Nhiên, chỉ cần hơi cử động là khiến vật thể to lớn bên trong dịch chuyển theo, quy đầu tròn vo ngựa quen đường cũ men theo cổ tử cung muốn chui vào trong, muốn tận hưởng sự ấm áp, ẩm ướt và chật chội của buồng tử cung.
Vương Kiến Quốc cũng muốn Tịch Nhiên đi sâu vào tận cùng, anh đã nghiện cái cảm giác sung sướng khi tử cung bị mở ra, bị xâm phạm.
Cảm giác ấy sung sướng đến mức sau này, khi dùng dương vật giả tự sướng, anh luôn thấy nhạt nhẽo vô vị.
Đáng tiếc Vương Kiến Quốc không có đủ can đảm tự chạm vào cổ tử cung, chỉ có thể không ngừng nhớ lại cuộc làm tình đẫm mùi rượu nồng cùng những động tác thô bạo ngày hôm ấy, chỉ cần nghĩ đến, lỗ nhỏ của anh đã ướt nhẹp vì phấn khích.
Tịch Nhiên cũng nhớ tử cung nhỏ bé ấy, nên ngay từ đầu đã hướng thẳng vào đó, động tác thô lỗ mãnh liệt của dương vật cứ làm xằng làm bậy trong lỗ nhỏ, đâm thẳng tới mà không nể nang gì.
Mỗi một cú húc đều nhắm thẳng vào cổ tử cung mềm mại nhạy cảm, mỗi lần rút ra đều kéo theo chút thịt non lộn ra khỏi cửa lồn.
Hai người ôm chặt lấy nhau, như cặp tình nhân mới yêu, quấn quýt không rời, người đàn ông cao lớn lực lưỡng bao trùm lên thân hình nhỏ nhắn của người song tính bên dưới, một tay ôm eo, tay kia thô bạo ấn xuống, ép anh đón nhận những cú đâm càng lúc càng nhanh.
Ngón tay Tịch Nhiên luồn vào mái tóc đen hơi dài của Vương Kiến Quốc, hắn bất ngờ nhận ra tóc anh mềm mại đến lạ, tựa như lông mèo, ngay cả đôi mắt của anh cũng hệt như mắt mèo.
Lúc này đôi mắt của Vương Kiến Quốc đã ướt át mờ nhoè, đẫm dục vọng, theo bản năng ngước mắt lên nhìn Tịch Nhiên, gương mặt ửng hồng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, khuôn miệng nhỏ hé mở không ngăn được tiếng rên rỉ tràn ra từ cổ họng, để lộ hàm răng trắng đều đặn.
Anh hơi nghiêng đầu, áp gò má đỏ ửng vào lòng bàn tay to rộng của Tịch Nhiên.
Như một con mèo cái động dục đang làm nũng, kêu meo meo khều vào cánh tay của mèo đực.
Làm sao Tịch Nhiên chống cự nổi kiểu công kích này, đột nhiên hắn mất kiểm soát, quy đầu tròn trịa thô bạo đẩy mở cổ tử cung, nhân cơ hội này lao thẳng vào buồng tử cung. Vương Kiến Quốc trợn mắt hét lên, khoái cảm bị đâm vào tử cung quá mãnh liệt, cả người anh run rẩy ưỡn ngực lên, giần giật đập vào Tịch Nhiên.
Tịch Nhiên tận dụng cơ hội thọc ngón tay vào miệng Vương Kiến Quốc, móc lấy chiếc lưỡi mềm mại trơn nhẫy kéo ra ngoài, tiếng hét chói tai lập tức biến thành tiếng nghẹn ngào, ư ức giãy giụa vặn vẹo, nhưng bị Tịch Nhiên trấn áp một cách dễ dàng.
"Đồ đĩ thoả, lồn còn khít thế này, phải nện cho nó rộng ra mới được, kẻo suốt ngày cứ nổi cơn nứng dâm đãng không yên."
Tịch Nhiên nói là làm, tuyệt đối không phải nói suông. Dương vật chôn sâu trong tử cung, quy đầu cọ xát vào vách tử cung mỏng manh nhạy cảm, tạo ra khoái cảm dữ dội không thể diễn tả bằng lời.
Từ khoảnh khắc bị xé rách cổ tử cung, đầu óc của Vương Kiến Quốc đã trở nên trống rỗng. Chỉ cần cặc nằm yên trong đó không nhúc nhích, là anh cũng đã không chịu nổi.
Mà khi dương vật bắt đầu đưa đẩy, Vương Kiến Quốc lại hoảng sợ, anh sợ thứ khổng lồ này sẽ xuyên thủng mình, sợ phần dưới cơ thể sẽ hỏng mất.
Sợ hãi là bản năng, nhưng trong lòng lại tràn đầy mong đợi.
Vương Kiến Quốc cảm nhận rõ ràng quy đầu áp sát vào thành tử cung, đâm sâu vào buồng tử cung nhỏ hẹp, khép kín, không chừa ra một kẽ hở, xâm nhập một cách toàn diện và sâu nhất vào cơ thể anh.
Dương vật thô dài nhét đầy trong đường hầm chật hẹp, từ lỗ nhỏ chật chội cho đến tận sâu bên trong tử cung, đều bị que thịt khổng lồ này mở rộng và lấp đầy hoàn toàn, cổ tử cung nhỏ xíu bị thân cặc xé toạc thành một lỗ tròn nhỏ, mà cái lỗ tròn ấy như có sinh mệnh, nó siết chặt lấy thân cặc không chịu buông, mỗi lần dương vật đâm vào hay rút ra, đều kéo cả tử cung dịch chuyển theo.
Tịch Nhiên không nghỉ ngơi quá lâu, sau khi vượt qua cảm giác muốn xuất tinh, một tay hắn siết lấy eo thon của anh, tay còn lại đè chặt đùi trái của Vương Kiến Quốc.
Vương Kiến Quốc dẻo dai đáng kinh ngạc, có lẽ người lưỡng tính vốn có thiên phú này. Tịch Nhiên chỉ cần dùng một chút lực là đã có thể ép chân anh lên ngực một cách dễ dàng, đầu gối chạm vai, mông treo lơ lửng không chạm đất.
Trong lúc dương vật chịch nện tử cung liên tục, Vương Kiến Quốc không thể chịu nổi, mắt trợn ngược như sắp ngất đi, mái tóc đen hơi dài loã xã dưới đất, vài sợi thấm ướt mồ hôi bết dính trên trán.
Tịch Nhiên đâm vào rút ra một cách thô bạo, con cặc to lớn gân guốc ra vào không chút nể nang, tiếng nước lép nhép vang rõ trong không gian yên ắng của sân thượng, cùng với tiếng bốp bốp của phần hông nện vào đùi.
Vương Kiến Quốc bị địt đến mức lùi dần về sau, cả người chỉ còn đôi vai chống xuống đất nâng đỡ sức nặng cơ thể, chỉ nhấp vài cú, anh đã không chịu nổi nữa, cơn đau dữ dội ở vai khiến anh phải rên đau đớn, Vương Kiến Quốc run rẩy đẩy Tịch Nhiên ra.
"Dừng, dừng lại đi... Vai tôi đau quá!"
Đương nhiên Tịch Nhiên sẽ không làm tiếp, hắn bực bội vì bản thân không nghĩ tới vấn đề này, hắn vẫn không rút ra mà vội ôm Vương Kiến Quốc dậy, ôm chặt anh trong lòng rồi dùng hết sức xoay đổi vị trí.
Hắn ngồi bệt xuống đất, trong khi đó Vương Kiến Quốc lại ngơ ngác ngồi bên trên, cưỡi lên phần hông của Tịch Nhiên, chưa kịp định thần, tư thế cưỡi ngựa này đã khiến anh chịu trận đau đớn.
Toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn xuống chỗ giao hợp, Vương Kiến Quốc không hề đề phòng, khiến dương vật đâm sâu vào cơ thể anh, thậm chí còn sâu hơn tư thế ban nãy, quy đầu đẩy cả tử cung lệch khỏi vị trí.
"A a a! A a!"
Cơn khoái cảm cuồn cuộn như thủy triều nhanh chóng lan ra khắp người, nhất là não bộ, lúc này vỏ não của Vương Kiến Quốc như muốn nổ tung.
Tịch Nhiên cũng sướng đến mức tê rần da đầu, toàn thân run lên, hắn hưng phấn siết chặt eo Vương Kiến Quốc, còn cố ép cho sâu hơn, mặc cho anh giãy giụa vẫn ghì chặt mông anh xuống đùi mình.
Má ơi edit một hồi không biết đang edit gì luôn :(( rối não nên có vẻ câu văn không được trau chuốt cho lớm, mốt sốp edit xong hết sốp beta lại dần nhoé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro