Chương 11
Ngày hôm sau, cô tỉnh lại trong nhà Dư Già.
Căn hộ thông tầng phong cách Mỹ, chẳng qua diện tích rất lớn nên khá giống một căn biệt thự nhỏ.
Lê Sân mặc áo ngủ của hắn, ôm đầu vừa đau vừa say đi chân trần ra ngoài.
Tóc cô lộn xộn, tuy rằng ngày hôm qua đã kịp thời rửa mặt chải đầu nhưng khuôn mặt vẫn không thể tránh khỏi hơi sưng.
Say rượu làm người muốn khóc.
Lúc cô ngồi ở cầu thang kêu rên, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một đôi dép lê.
Dư Già đưa cho cô một ly sữa bò, giọng nói thanh lãnh: "Uống đi."
Nào còn bộ dáng điên cuồng tối hôm qua.
Lê Sân nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
"Mấy giờ rồi?" Cô khàn giọng hỏi.
"Buổi chiều một chút."
Lê Sân mới đầu còn không có phản ứng lại đây, thuận miệng ừ một tiếng. Nhưng mà thực mau, cô trừng lớn hai mắt.
Sau đó bắt đầu vọt tới phòng khách tìm chìa khóa và túi xách của mình.
Dư Già liền dựa vào cầu thang, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, không hề có ý muốn hỗ trợ.
Lê Sân đã tìm được túi xách của mình, đáng tiếc quần áo đều đã bị xé nhăn nhúm, hơn nữa tràn ngập mùi rượu khó nghe, trải qua một đêm lên men thì hương vị có thể đoán được.
Cô thiếu chút nữa nôn ra.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho đại đội trưởng.
Đại đội trưởng nhưng thật ra không ngại, săn sóc cô vài câu, lại hỏi: "Thân thể khá hơn chút nào không?"
Lê Sân:???
Cô cầm điện thoại, dùng môi ngữ hỏi Dư Già: Cậu nói gì đó?
Dư Già nhún nhún vai.
Lê Sân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói với đại đội trưởng ở đầu dây bên kia:
"Không có việc gì, khá hơn nhiều, chút nữa là có thể đi làm."
Đại đội trưởng hiền hòa nói: "Không có việc gì, thân thể quan trọng."
Hai người nói vài câu nữa rồi cúp điện thoại. Lê Sân thở dài một hơi, một lát sau mới ngước mắt nhìn về Dư Già: "Cậu nói bừa cái gì?"
Dư Già cười cười: "Giúp cậu tạo lý do thôi."
Lê Sân mới không cảm thấy hắn có lòng tốt như vậy, chỉ là bây giờ không có thời gian phân tích với hắn: "Xe tôi đâu?"
Dư Già nói: "Đậu ở ngoài cửa."
Lê Sân gật đầu, lấy túi xách, tìm được giày của mình ở cửa ra vào mang lên, thẳng tắp đi ra ngoài.
Dư Già bỗng nhiên có chút không hiểu thái độ của cô.
Cô như vậy, đến tột cùng là thật sự không sao cả, hay là uống rượu quên hết?
Vì sao một chút khác thường cũng không có?
Mắt thấy Lê Sân ngồi trên ghế điều khiển, khởi động xe, Dư Già nhịn không được hỏi:
"Cậu còn nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra cái gì không?"
Lê Sân dừng xe lại: "Hả?"
Vẻ mặt mờ mịt.
Dư Già xuy một tiếng, chờ cô nói chuyện.
Không nghĩ Lê Sân chỉ là vuốt tóc ngắn của mình, cau mày nói: "Còn không phải là làm một lần sao, cậu còn muốn tôi phải phụ trách à?"
Cô bĩu môi: "Cậu lại không phải trinh tiết liệt nam."
Dư Già:...
Dư Già: "Xin lỗi, chính xác mà nói là năm lần."
Xin đừng tùy ý nghi ngờ năng lực của hắn.
Lê Sân ngáp một cái: "Sao cũng được, tóm lại nói tốt hừng đông chia tay, đại gia coi như cái gì cũng chưa phát sinh qua."
Làm Dư Già nói không ra lời.
Cô chuyển động tay lái thay đổi phương hướng, lái ra một đoạn khoảng cách rồi bỗng nhiên lại dừng lại, lùi về sau một ít, đi đến cách Dư Già không xa.
Lê Sân hạ cửa kính xe xuống, cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, đã quên nói, cậu làm không tồi."
Nói xong liền nhấn ga, chạy như bay mà đi.
Dư Già: Từ miệng cô nghe câu nói như thế, hắn một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.
Cảm giác như mình bị chơi không trả tiền, vẫn là loại chủ động đưa tới cửa để cô chơi.
Dư Già nghĩ mà giật mình, hung hăng lắc đầu.
Điên rồi điên rồi, thật là điên rồi.
Lê Sân về nhà thay quần áo rồi lại đến cục cảnh sát, cơm cũng chưa kịp ăn.
Tuy rằng uống lên sữa bò nhưng hiện tại dạ dày vẫn đói đến khó chịu.
Cô hỏi xin Diệp Hinh một thanh chocolate, miễn cưỡng bổ sung thể lực rồi gọi mọi người tới thảo luận tiến triển của vụ án.
Diệp Hinh nói:
"Em đã liên hệ được chủ nhà của hai căn hộ kia. Chủ hộ 501 họ Phùng, giới tính nam, 35 tuổi, cư trú cùng với người nhà."
"Chủ hộ 502 họ Cát, giới tính nữ, 55 tuổi. Theo như lời nói của bà, phòng này là để cho thuê."
Lê Sân gật đầu: "Nói cách khác, Tiền Đình Đình rất có khả năng là thuê phòng ở của bà ấy?"
Diệp Hinh gật đầu nói: "Hẳn là như vậy, nhưng cụ thể tình huống còn muốn tìm hiểu thêm. Lê tỷ, có cần phải lên lịch hẹn không?"
Lê Sân trầm ngâm một lát, nói: "Nhanh chóng đi, nếu hôm nay bà ấy có thời gian thì hẹn ngay hôm nay."
Diệp Hinh đồng ý.
Ngay sau đó Lê Sân hỏi Trần Khánh An: "Học sinh mất tích kia đã có tin tức chưa?"
Mặt Trần Khánh An lộ vẻ xấu hổ: "Không có tin tức."
Thời gian mất tích quá mức trùng hợp, nếu hắn không phải người bị hại, thì chính là hung thủ.
Lê Sân sờ cằm: "Cậu ta chưa đổi phòng ngủ đúng không?"
Trần Khánh An gật đầu, khó hiểu nói: "Bởi vì không có học sinh vào ở nên vị trí của cậu ta vẫn trống không, sao vậy?"
Lê Sân lại hỏi: "Cậu ta có để lại thứ gì không? Ví dụ như quần áo, giày, khăn lông, bàn chải đánh răng không dùng tới linh tinh."
Trần Khánh An trong nháy mắt hiểu rõ ý Lê Sân.
"Tôi nghe nói trước khi xin tạm nghỉ học thì cậu ta có vội vàng mang theo vali hành lý đi, trong phòng ngủ hẳn là còn vật phẩm tuỳ thân."
Cậu nói xong lại đứng lên: "Bây giờ tôi qua đó."
Trần Khánh An đi rồi, Võ Kha nói đến người lái xe vận tải đi: "Đã hỏi qua vài người thân thiết với Tiền Đình Đình, đều nói không gặp qua."
Lê Sân nhăn mày: "Nhìn xem câu lạc bộ trong trường học, nhóm nghệ thuật, có người này hay không."
Tóm lại trước tiên điều tra từ trong trường học, rốt cuộc phạm vi toàn bộ thành phố A là quá lớn.
Sau khi một lần nữa xác định phương hướng, Lê Sân giao cho Diệp Hinh liên hệ với chủ hộ 502, biết được hiện tại bà không ở thành thị, đang ở nông thôn thăm người thân nên hai ngày sau mới có thể trở về.
Đến nỗi Tiền Đình Đình, bà nói bản thân đúng là cho thuê phòng nhưng lại không phải nữ sinh viên, mà là một vị nam sinh.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Hinh và Lê Sân nhìn nhau: "Hồng Kình?"
Diệp Hinh hỏi.
Lê Sân không tỏ ý kiến: "Chìa khóa còn ở trong tay chủ nhà, chờ bà ấy trở lại sẽ biết."
Án tử liên lụy đến rất nhiều người.
Lê Sân nhớ rõ khi nguyên thân mới vừa trở thành cảnh sát, có một vị cảnh sát sắp về hưu đã nói cho cô nàng, chân chính khó điều tra không phải giết người có mục đích, mà là vô ý giết người.
Nhưng có thể làm đến mức này với thi thể của Tiền Đình Đình, nói hung thủ không có kế hoạch tỉ mỉ là không thể nào.
Nhưng bây giờ cũng không phải vở kịch trinh thám kinh tâm động phách, Lê Sân cũng không phải là thiên tài phân tích tâm lý tội phạm nên chỉ có thể lần theo tung tích, đi từng bước về phía trước.
Cho đến khi tra ra chân tướng.
--------
Hứa Phong chậm rãi mở hai mắt.
Đen tối, như cũ là đen tối vô tận.
Trong không khí lộ ra ẩm ướt và mùi mốc, tấm chăn dưới thân phảng phất thấm nước, lạnh băng ướt dính.
Bây giờ là khi nào, cậu không biết.
Đã qua bao lâu, cậu cũng không biết.
Thân thể cậu tê mỏi, không cảm giác được khổ sở, cũng không có tri giác.
Cậu tựa như một cái xác không hồn, ở không gian chật chội hắc ám này dần dần hư thối, cuối cùng hóa thành một đống xương khô.
Không có người sẽ phát hiện ra cậu.
Hứa Phong trừng lớn hai mắt, nước mắt rơi từ đuôi mày, chảy qua khuôn mặt khô gầy tiều tụy.
Buổi tối khi về đến nhà, Lê Sân mới phát hiện ra trong xe của mình có bao nhiêu đáng sợ.
Buổi sáng sợ trễ giờ nên căn bản không chú ý.
Ghế dựa ngã ra chưa dựng lại, trên đệm có dấu vết chất lỏng không rõ là gì. Cô cúi đầu, từ dưới ghế tìm thấy áo sơmi của mình, phía trên còn có hai cái áo mưa đã dùng qua.
Thật đúng là-
Một mảnh hỗn độn.
Cô dùng khăn giấy bao áo mưa lại, ném vào thùng rác.
Đêm qua quá mức điên cuồng. Nếu cô nhớ không lầm thì trên xe làm hai lần, trở về nhà Dư Già ở sô pha phòng khách, phòng tắm, cùng với ở trên giường, mỗi chỗ làm một lần.
Cuối cùng ai cũng không khóc, nhưng thật sự sung sướng tận trời.
Lê Sân gỡ cái đệm khỏi ghế dựa, định lấy về nhà rửa sạch.
Đang lúc cô gỡ đệm thì tiếng chuông di động vang lên.
Bởi vì nút gỡ đệm hơi khó mở, cô không nhìn tên, trực tiếp nghe máy: "Alo, ai vậy?'
Cô hỏi.
Đầu kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt.
Lê Sân lại hỏi một lần: "Ai vậy? Nói chuyện đi."
Vẫn không ai trả lời.
Lê Sân tưởng là trò đùa dai, mắng một câu rảnh rỗi à, định cúp điện thoại.
Nhưng vừa mới bỏ điện thoại xuống, điện thoại liền truyền đến một tiếng: "Là anh."
Lê Sân ngẩn người, yên lặng để lại bên tai.
"Là anh, đừng cúp điện thoại."
Giọng nói này cô cực kì quen thuộc, cũng là gần đây cô căn bản không muốn nghe thấy.
Tôn Viễn Hải.
Thấy cô không trả lời, hắn nhịn không được hỏi một câu: "Em còn ở đó không?"
Lê Sân cầm đệm trong tay, đóng cửa xe lại: "Một phút, nhanh lên."
Sao cô lại quên cho hắn vào danh sách đen nhỉ?
"Anh gọi để xin lỗi. Đương nhiên, anh biết em sẽ không tha thứ cho anh."
Lê Sân cười: "Thực sự cũng biết tự hiểu lấy mình đấy."
Tôn Viễn Hải:...
Hắn nhịn xuống chua xót trong lòng ngực, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Lê Sân ấn cửa tự động của gara, cúi người chui ra ngoài: "Ừ, chết sớm một chút."
Tôn Viễn Hải nghẹn lời.
"Tôi hy vọng em có thể hạnh phúc, thật sự."
Đại khái đây là lần mà giọng điệu hắn nhẹ nhàng nhất trong vòng 23 năm quen biết Lê Sân đến nay, quả thực là trào phúng vô cùng.
Lê Sân nhướng mày: "Tôi chúc các anh đoạn tử tuyệt tôn cũng là thiệt tình đó."
Nói xong cô cắt đứt điện thoại, đưa dãy số của hắn vào danh sách đen, liền mạch lưu loát.
"Não tàn."
Cô chửi một câu vào di động.
Ôm cái đệm lên lầu mười, cửa thang máy vừa mở, cô liền phát hiện trước của nhà mình có một bóng người.
Trời tối đen lại mặc áo sơmi tơ lụa với quần dài, thể trạng cao lớn mà thon gầy.
Lê Sân hít mũi khụt khịt.
Cô giống như nghe thấy được mùi lẳng lơ quen thuộc, dường như không cần nhìn mặt cũng biết hắn là ai.
Đêm nay là ngày hội gặp người ấy à?
Lê Sân mắt trợn trắng, lấy chìa khóa đi đến trước cửa nhà mình, vỗ bả vai Dư Già:
"Phiền toái tránh ra một chút, chắn đường quá."
Dư Già quay đầu lại. Hắn không mang mắt kính, mắt phượng hẹp dài, lông mi đen nhẹ nhàng run.
"Sao cậu biết đó là tôi?"
Hắn cười như không cười.
Lê Sân giữ cửa mở, đổi dép lê đi vào, lười nhác nói: "Mùi lẳng lơ trên người cậu cách mười cây số còn ngửi thấy."
Dư Già đi theo cô vào nhà, mở tủ giày ra, lại không thấy dép lê kiểu nam.
Hắn không khỏi nhìn về phía Lê Sân: "Sửa sang lại sạch sẽ như vậy?"
Lê Sân ném cho hắn một đôi giày.
"Hoặc là đi chân trần, hoặc là cái này, tự chọn đi."
Dư Già khụ một tiếng, thay giày.
Gia cảnh của nguyên thân xem như không tồi, hơn nữa cô nàng cũng rất nỗ lực, mua một căn chung cư ba phòng hai sảnh ở trung tâm thành phố.
Không gian cũng rất lớn, ít nhất một người ở là vô cũng rộng rãi.
Dư Già nhìn tứ phía: "Thật không giống phong cách của cậu."
Mấy năm trước thấy bộ dáng cô gái nhỏ của Lê Sân khi ở cùng Tôn Viễn Hải, hắn còn tưởng rằng cô sẽ trang trí nhà cửa thật ấm áp.
Không nghĩ rằng lại theo phong cách tối giản, dường như còn lạnh lẽo hơn so với nhà hắn.
"Đây là phong cách của tôi."
Lê Sân ném cái đệm vào máy giặt.
Dư Già liếc đến một góc, cảm thấy có chút quen mắt nên không khỏi nhìn nhiều vài lần.
Lê Sân thấy được tầm mắt của hắn, xách cái đệm ướt nhẹp lên:
"Sao, cậu còn muốn tìm hàng tỉ con cháu của mình à?"
Dư Già:...
Hắn nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
Lê Sân lẩm bẩm một câu lẳng lơ ngầm, đóng nắp máy giặt, đi đến phòng bếp rửa tay.
Dư Già dựa vào sô pha, nghiêng chống đầu: "Thân là chủ nhân, không chiêu đãi khách một chút à?"
Mặt mày hắn mỉm cười, nhìn rất có vài phần phong lưu tuấn tiếu.
"Có nước bồn cầu với chất tẩy rửa, cậu thích cái nào?"
Lê Sân xoa bàn tay ướt đẫm, bình tĩnh nói.
Dư Già nhướng mày: "Lửa giận lớn như vậy, hay là cậu mới gặp phải Tôn Viễn Hải?"
Động tác rửa tay của Lê Sân ngập ngừng.
Dư Già nhìn thấy phản ứng của cô, cười càng thêm vui vẻ.
"Cậu tới tìm tôi làm gì, địa chỉ ở đâu ra?"
Cô ngồi xuống đối diện hắn, cầm ly nước trên bàn uống một ngụm.
Dư Già tươi cười không đổi: "Tìm cậu đòi phí qua đêm."
Vừa dứt lời, Lê Sân liền phụt một tiếng, phun hết nước trong miệng ra ngoài.
Cũng may Dư Già cách xa, không bị lan đến.
Lê Sân không thể tin tưởng: "Phí qua đêm?!"
Cô chưa từng nghe qua thao tác nào lẳng lơ như vậy.
Cô dùng ánh mắt kinh ngạc trên dưới đánh giá hắn, dần dần nghĩ tới:
"Cậu, cậu còn làm cái đó?"
Mặc dù cô không nói rõ, nhưng Dư Già vẫn từ trong tầm mắt cô nhìn ra được ý tứ không giống bình thường.
Tươi cười của hắn dần dần phai nhạt.
Lê Sân càng nghĩ càng đi xa. Quần áo, phong cách của hắn, đồng hồ giày da, thậm chí siêu xe ngày đó, cơ hồ đều có giá trị xa xỉ.
Càng miễn bàn khu nhà hắn ở vẫn là khu người giàu tấc đất tấc vàng.
Người này bị bao nuôi à?!
"Đờ mờ!" Cô lui về phía sau một bước, "Chị đây ngủ với tiểu bạch kiểm?!"
Mặt Dư Già đen hoàn toàn.
Cố tình Lê Sân hoàn toàn không cảm nhận được cơn tức giận đang bùng lên từ hắn, còn đang lo lắng: "Cậu có mấy cái kim chủ đấy? Có bị bệnh kia không?"
Cô nhỏ giọng hỏi.
Dư Già thật muốn hất hết nước còn lại trong ly lên mặt cô, để cho cô tỉnh táo lại:
"Tốt nhất cậu nên bỏ mớ phế liệu trong đầu ra ngoài đi," Hắn trầm giọng nói, "Tiền của tôi đều là do tôi tự làm ra."
Lê Sân trả lời có lệ, rõ ràng là không tin.
Dư Già nhịn không được đè đè thái dương đau đớn: "Tôi nói phí qua đêm, là bởi vì mẹ tôi muốn gặp cậu."
Hắn không ngừng hít sâu, "Đối tượng xem mắt hôm đó đã kể hết việc cậu làm cho cha mẹ tôi, bây giờ tôi cần cho bọn họ một công đạo."
Lê Sân bĩu môi: "Đâu có liên quan gì tới tôi."
Hắn còn nợ cô ba việc đấy!
"Cậu không đi cũng được," Dư Già từ sô pha đứng lên, trên cao nhìn xuống cô, "Chờ đến khi ảnh hôn môi của hai chúng ta truyền khắp nơi, cậu sẽ biết hậu quả là gì."
Lê Sân:...
Vậy mà chụp ảnh!
Ngày đó cô chỉ thấy cô nàng cầm điện thoại khoa tay múa chân, còn tưởng rằng cô nàng đang so sánh ảnh chụp, xác nhận Dư Già có phải đối tượng xem mắt hay không.
Không nghĩ tới thế nhưng là đang chụp ảnh.
"Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?"
Lê Sân ngửa đầu hỏi hắn.
"Rất đơn giản," Dư Già cúi người xuống, nắm lấy gương mặt cô: "Cậu đi gặp mẹ tôi với tôi, nói rõ ràng việc này là được."
Lê Sân nhíu mày: "Đơn giản như vậy?"
Cô cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
"Chỉ đơn giản như vậy thôi."
Dư Già chắc chắn nói.
Tác giả:...
Dư Già: A, ngu ngốc.
Lê Sân:!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro