Chương 20

Ai ngờ mới bước đi vài bước, cổ tay hơi căng thẳng bị người dùng lực kéo lấy.

Thân thể Lê Sân phản xạ có điều kiện, vừa muốn đánh trả thì nghe một giọng nói quen thuộc từ góc sâu đen tối kia truyền đến:

"Là tôi."

Khuôn mặt cô cứng đờ, yên lặng buông tay.

Dư Già đi ra, đèn sáng chiếu ở đỉnh đầu thấy không rõ hai mắt. Nhưng từ khoé môi mím chặt cũng có thể nhìn thấy sơ qua là hắn đang không vui.

Lê Sân khô khan hỏi một câu: "Cậu đã nghe thấy hết?"

Dư Già nhếch khóe môi:

"Cậu hẳn là rất vui vẻ nhỉ?"

Giọng nói của hắn ép xuống hơi trầm, có chút nghẹn ngào, "Nhìn xem, không cần cậu tốn nhiều miệng lưỡi, nên biết hay không nên biết đến, tôi cũng đều đã biết."

Lê Sân há miệng thở dốc: "Không phải--"

Cô muốn nói thật ra đều là hiểu lầm, cũng chỉ là do ngại phiền toái, hơn nữa bởi vì vài phần buồn bực mới nửa thật nửa giả nói câu kia.

"Tôi còn tưởng rằng..." Dư Già bỗng nhiên cười tự giễu, buông tay cô ra, "Thôi, không chướng mắt ngài."

Nói xong, hắn đi ngang qua bả vai cô ra bên ngoài.

Lê Sân vội muốn đuổi theo hắn, không nghĩ rằng Dư Già bỗng nhiên dừng lại. Cô dừng chân không kịp, một đầu đâm vào sống lưng hắn, chóp mũi đau nhức.

Lúc này Dư Già lại xoay người, dùng sức đè cô ở trên tường.

Hắn hôn cô.

Còn dùng sức hơn so với vừa rồi, mắt kính lạnh băng cấn vào má cô sinh đau đớn.

Cô nếm tới mùi máu tươi nhàn nhạt. Hắn giống như làm cho hả giận, không màng tất cả mà đoạt lấy lãnh địa, phảng phất muốn cắn nuốt mọi thứ về cô.

Chờ đến khi hai mắt cô đầy thần sắc mê mang, Dư Già thế nhưng đột nhiên thả tay, đôi môi cực nóng lướt qua gương mặt cô, dán bên vành tai:

"Cậu con mẹ nó đủ tàn nhẫn."

Nghiến răng nghiến lợi.

Nói xong một câu này, hắn mới hoàn toàn kéo ra khoảng cách với cô, rời đi tầm mắt của Lê Sân.

Cô ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Bởi vì đau đớn trên môi, cô không kịp thời đuổi theo hắn.

Đến khi cô trở lại phòng riêng, Dư Già đã đi trước rồi.

Lê Sân bực bội vò rối loạn đầu tóc của mình.

Cái gì nghiệt duyên?!

Có một câu gọi là, khi xui xẻo thì uống nước lạnh cũng tắc kẽ răng.

Ngày hôm sau Lê Sân định gọi điện thoại giải thích, kết quả là điện thoại của Dư Già tắt máy. Đi đến nhà hắn để gặp thì hắn cũng không ở.

Lê Sân gõ một tin nhắn thật dài. Sau một lúc lâu cô lại cảm thấy thật ra vẻ, dứt khoát trực tiếp xóa, ném điện thoại qua một bên.

Kết thúc ngày nghỉ ngơi, khi đi làm cô nhận được nhiệm vụ đột xuất, phải sang thành phố bên cạnh để tiếp nhận xử lý một vụ án khó giải quyết. Cô phải trực tiếp về nhà soạn hành lý lên xe, rất đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Còn có thể làm gì bây giờ?

Lê Sân chỉ phải nhận, thầm nghĩ để hai người có thời gian giảm xóc cũng được.

Thật ra cô cũng cần thời gian. Cô rất biết rõ, nếu thật sự muốn tìm Dư Già để nói cho rõ ràng thì cô nhất định có thể tìm được hắn, nhưng cô cũng không muốn.

Trong lòng cô còn có một đường ranh giới do dự, căng gắt gao.

Trì hoãn lần này, lại là hơn nửa tháng.

Chờ đến khi đám người Lê Sân kiệt sức trở về từ thành phố bên cạnh, Dư Già đã sớm được điều về Cục, càng thêm vồ hụt.

Trong lúc phá án, Lê Sân cố tình không chú ý thông báo điện thoại. Trên thực tế Dư Già cũng không hề gọi cho cô.

Bọn họ tựa như khách qua đường trong cuộc sống của đối phương, vội vàng đi qua, hóa thành hai đường thẳng song song không hề giao thoa.

Nhưng có chuyện Diệp Hinh đã quên nói cho Lê Sân.

Đó là tuy rằng Dư Già đi rồi, nhưng tài liệu và đồ dùng hắn để tại phòng nghiệm thi tựa hồ cũng không có mang đi, hẳn là sẽ rút thời gian để trở về lấy.

Đương nhiên, Diệp Hinh nghĩ rằng việc này không liên quan tới Lê Sân. Huống hồ khi đó hai người còn cực kỳ xấu hổ mà hôn nhau, Lê Sân hẳn là càng không thích liên quan tới Dư Già.

Thường xuyên qua lại, Diệp Hinh cũng chưa nói.

Tới gần lúc tan tầm, Diệp Hinh bỗng nhiên nhận được một bộ hồ sơ.

Không phải việc gì quan trọng, chỉ cần sửa soạn lại một chút. Đáng tiếc đêm nay Diệp Hinh có việc, phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ đang bị bệnh.

Lê Sân là người đầu tiên phát hiện cô nàng đang nôn nóng.

Cô biết thân thể mẹ Diệp không tốt, ba Diệp lại phải đi làm. Đa số thời gian Diệp Hinh đều ở bên cạnh chăm sóc mẹ, càng miễn bàn gần đây mẹ cô nàng còn nằm viện.

"Được rồi, cô đi đi, còn lại một chút tôi làm cho." Cô vỗ bả vai Diệp Hinh, "Dù sao cũng không nhiều." 

Diệp Hinh biết rõ lòng tốt của cô, rất cảm kích nhìn cô, không từ chối mà đứng dậy nghiêm túc nói cảm ơn.

Lê Sân xua tay với cô nàng, bảo cô nàng nhanh chóng đến bệnh viện.

Người xung quanh dần dần tan tầm, Lê Sân sửa sang hồ sơ xong đã gần 7 giờ tối.

Cô duỗi người, tắt máy tính, đi vào toilet.

Khi đi ra tới, cô theo thói quen kiểm tra cửa sổ, kết quả lại phát hiện cửa mở một nửa, tựa hồ có người đã tiến vào.

Cô nhăn mày.

Hành lang đen nhánh một mảnh, hai bên cửa đều đóng kín, cửa sổ cũng kéo rèm tối tăm.

Chỉ có ở cuối hành lang lộ ra một chút ánh sáng nhàn nhạt.

Đó là vị trí phòng nghiệm thi. Ánh sáng trắng nhàn nhạt tại đêm yên tĩnh này, làm bầu không khí càng thêm vài phần quỷ dị. 

Nhưng Lê Sân cũng không sợ.

Cô lập tức đi qua, thả nhẹ bước chân khi đến gần.

Cửa phòng nghiệm thi đóng chặt, lại thường thường truyền đến tiếng kim loại va chạm, âm thanh có chút chói tai.

Lê Sân sờ súng sau eo, tay ấn nắm cửa.

"Ai?!"

Cô đột nhiên kéo cửa ra.

Khí lạnh từ cửa tràn ra, một đường phả đến sau cổ. Cô thấy một bóng dáng cao mà thon gầy đang đưa lưng về phía cô.

Người nọ còn mặc một bộ áo khoác dài trắng tinh, cúi đầu không nói mà làm gì đó.

Lê Sân cứ cảm thấy người này vô cùng quen mắt.

Trong lúc chần chờ, người nọ đã chậm rãi xoay đầu, đối diện với tầm mắt của Lê Sân.

Lê Sân:...

Dư Già:...

Cô yên lặng thu hồi súng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Nhiều ngày không thấy, ai cũng không nghĩ tới sẽ lấy loại phương thức xấu hổ này mà gặp mặt.  Càng miễn bàn hiện tại một người khác cũng không có, chỉ có hai người bọn họ.

"Sao, cậu muốn một phát bắn chết tôi?"

Tầm mắt của Dư Già dừng trên tay cô, châm chọc nói, "Đội trưởng Lê thật là uy phong."

Lê Sân sờ cái mũi, chột dạ nói:

"Tôi lại không biết là cậu, nói nữa, ai bảo cậu trễ như vậy còn tới đây."

Dư Già hừ lạnh một tiếng, giơ lên thùng dụng cụ trong tay:

"Tôi chỉ là tới thu thập đồ vật của tôi thôi, có lẽ trừ bỏ ngài quý nhân hay quên thì những người khác đều biết."

Lê Sân cũng không thích hắn âm dương quái khí lúc này:

"Nói chuyện đàng hoàng không được à?"

Cô thuận miệng lẩm bẩm một câu, còn rất ấm ức.

Dư Già thấy mà giận sôi máu: "Được, tôi phải thờ ngài lên luôn."

Hắn nói xong đóng thùng lại thật mạnh, cầm lên định đi ra ngoài:

"Nhường một chút, ngài chặn đường."

Đi đến trước mặt Lê Sân, hắn từ trên cao nhìn xuống nói.

Lê Sân ngước mắt: "Nếu không, chúng ta tâm sự?"

Cô cảm thấy bây giờ là một cơ hội tốt, giải thích rõ ràng miễn cho lúc sau lại cho nhau thương tổn.

Dư Già bình tĩnh nhìn cô:

"Chúng ta không có gì để nói cả. Tôi không muốn lại làm thuốc cao bôi trên da chó, để người khác ngại phiền."

Oán khí trong lời nói của hắn quả thực muốn đột phá tận chân trời.

Lê Sân không chỉ có không tức giận, ngược lại không nhịn được mà phụt một tiếng bật cười.

Cười xong mới hậu tri hậu giác che kín miệng, nhưng hiển nhiên không còn kịp rồi.

Quả nhiên, lửa giận trong mắt Dư Già đều mau nhảy ra khỏi mắt kính.

"Được lắm," Dư Già nói như là cắn răng, "Xem ra ở trong mắt đội trưởng Lê, tôi chính là một trò cười."

Lê Sân: "!!!"

Ơ ơ ơ cô cũng chưa nói gì mà!

Phẫn nộ đạt tới đỉnh điểm, Dư Già lại bình tĩnh xuống dưới. Hắn nhẹ nhàng đẩy Lê Sân, lấy tay ấn then cửa.

Mắt thấy hắn phải rời khỏi, Lê Sân nghĩ thầm không tốt, theo bản năng vươn chân ——

Đạp lên trên cửa.

Chỉ nghe được "phanh" một tiếng, cửa đóng lại thật mạnh.

Tay Dư Già hơi đông cứng.

"Cậu người này, có thể để tôi nói cho hết lời không."

Lê Sân ở hắn phía sau than một tiếng, thu hồi chân, xoay hắn trở về.

Phảng phất hai người đổi nhân vật, cô giống như bạn trai bất đắc dĩ phải dỗ bạn gái đang tức giận của mình, vẫn là loại oán phụ trẻ tuổi tại chốn khuê phòng.

Hiện tại nếu Dư Già che lỗ tai, hơn nữa nói hai câu "em không nghe em không nghe", thì sẽ còn có cảm xúc hơn nữa.

Đáng tiếc Dư Già sẽ không làm như vậy.

Hắn khẽ nâng cằm: "Ngày đó cậu đã nói rất rõ ràng, không cần nói lại lần nữa."

Lê Sân nghẹn nghẹn:

"Cậu mới chỉ nghe một nửa, chẳng lẽ không muốn nghe phiên bản hoàn chỉnh à?"

Dư Già nhếch khóe miệng: "Không muốn."

Lê Sân kiềm chế tính tình, kiên nhẫn tiếp tục nói:

"Nếu phán tử hình thì cũng phải cho tôi lưu lại di ngôn trước khi lâm chung đi?"

Dư Già lạnh lạnh liếc cô một cái: "Trực tiếp chết là được."

Cô vỗ bờ vai của hắn, giọng điệu đã có hơi không được tốt:

"Ngoan, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

Dư Già đẩy tay cô:

"Tôi là người mềm cứng đều không ăn."

Nói xong liền phải xách theo cái thùng tiếp tục đi mở cửa.

Huyệt Thái Dương của Lê Sân nhảy thình thịch, chỉ cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu đã đứt đoạn.

Cô kéo lấy áo khoác của Dư Già.

Người phụ nữ đang phẫn nộ, đặc biệt là nghề nghiệp như Lê Sân rất am hiểu thuật đấu vật, đều không phải loại dễ trêu chọc.

Dư Già không đề phòng, cả người liền thất tha thất thểu lui lại mấy bước.

Ngay sau đó eo đau xót, hơn phân nửa thân thể ngã ngửa vào bàn mổ, nhiệt độ lạnh băng kích thích làm hai mắt hắn hơi trừng.

Chóp mũi là hương vị nước sát trùng.

Vô số thi thể đã nằm qua bàn mổ, chỉ là lúc này che một lớp vải làm mâu thuẫn trong lòng hắn yếu bớt đi một chút.

Tuy rằng cũng không tốt đến nỗi nào.

Dưới ánh đèn trắng bệch, Lê Sân đè trên người hắn, hai chân khóa ngồi hai bên, hai tay gắt gao nắm chặt cổ tay hắn.

Thật giống như mở đầu của bộ phim kinh dị nào đó.

"Cậu làm gì phải đối với tôi như thế?" Lê Sân nhướng mày, "Có phải thiếu làm không?"

Dư Già: Từ từ, cốt truyện hình như có gì đó không đúng.

Thật ra nội tâm của Lê Sân cũng hơi cảm thấy xấu hổ. Nhưng so với xấu hổ thì việc nói lên lời kịch như thế này khiến cô cũng khá vui sướng.

"Đầu óc cậu hỏng rồi?"

Dư Già phẫn nộ nói.

Lê Sân cúi người xuống, chóp mũi chống lấy chóp mũi hắn, cánh môi để trên môi hắn, như có như không vuốt ve:

"Tôi cảm thấy, có thể là cậu dục cầu bất mãn."

Cô buông một bàn tay hắn ra, theo ngực hắn đi xuống, chuẩn xác không lầm mà dừng lại ở thân dưới của hắn.

Cô dùng đầu ngón tay chạm chạm:

"Đàn ông dục cầu bất mãn thì sẽ giống như cậu vậy, tính tình táo bạo, còn không chịu nghe người ta nói chuyện đàng hoàng."

Dư Già vừa muốn phản bác thì dưới thân ngay lập tức tê dại. Tay cô không biết khi nào đã cởi xong khóa quần của hắn, cách quần lót mà ấn vào vật kia.

Lời phản bác đến miệng trực tiếp đổi thành rên nhẹ.

"Cậu xem, bây giờ thật tốt."

Lê Sân mềm nhẹ vuốt ve vật lớn căng phồng kia, cảm thụ tình dục dần dần sống lại của hắn.

Cô chớp mắt, đầu lưỡi lướt qua môi dưới, mờ ám nói:

"Cậu muốn nhìn tôi ăn kẹo que không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro