phần 2
Khi thức dậy là phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc luẩn quẩn.
Thanh Trà đưa tay lên trán, mắt ngước lên nhìn trần nhà. Cô không mơ, cô không hề mơ!
Thảo Ly đẩy cửa bước vào phòng bệnh, đôi mắt sưng húp, đỏ quạch. Cô lững thững đi đến bên giường bệnh, kéo ghế ngồi, nhìn bạn mình rồi lại khóc thút thít.
“Mày khóc cái gì, tao còn chưa khóc thì thôi!” Thanh Trà thở dài. Cô đặt tay lên bụng, bụng không đau, chắc em bé không sao đâu.
“Mày…mày có thể cư xử giống người được không? Đáng lẽ mày phải khóc mới phải!” Thảo Ly bất mãn.
Khóc ư? Khóc có thể giải quyết vấn đề hay không.
Ngày bố cô tự sát, cô đã khóc, khóc tới cạn khô nước mắt, gào tới rách cổ họng, ấy vậy mà bố cô cũng chẳng sống lại được. Khóc có thể giải quyết được vấn đề sao?
Ngày mẹ cô biến mất, cô lại khóc, nhưng có khóc đến mấy mẹ cô cũng chẳng quay về.
Ngày dì cô ra đi, cô cũng lại khóc, khóc rồi lại ngủ, ngủ dậy lại khóc, nhưng rồi sẽ chẳng có ai ở bên cạnh cô dù cô có khóc như thế nào.
Kể từ ngày cô gặp Kha Lân, cô đã không còn khóc nữa, trên miệng cô chỉ thấp thoáng nụ cười. Dù rằng bố mẹ chồng không hợp, em chồng tai quái, miễn rằng chồng cô vẫn thương cô thì cô đã mãn nguyện rồi, cô chưa từng khóc. Nếu có khóc, thì chỉ là khóc vì hạnh phúc mà thôi!
“Chồng tao đâu?” Thanh Trà bình tĩnh hỏi.
“Chồng? Mày còn gọi hắn ta là chồng sao? Thứ ấy đáng sao?” Thảo Ly phẫn nộ “Vợ thì ngất xỉu, anh ta lại giao mày cho tao, bận dắt con ả kia về nhà…”
Thanh Trà đặt tay lên ngực, tim như ngừng đập.
Đau, cô rất đau!
“Cô ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với vợ tôi!” 2 tiếng sau, Kha Lân xuất hiện ở phòng bệnh. Thảo Ly nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt “thề chết cũng bảo vệ Thanh Trà”.
“Thôi được rồi, anh ấy sẽ không làm gì tao đâu. Để bọn tao nói chuyện!” Thanh Trà thở dài.
Thảo Ly phẫn nộ đứng lên, vùng vằng bước ra cửa, còn va rất mạnh vào vai Kha Lân, lại đóng cửa đánh “rầm” một cái.
Kha Lân nhìn vợ, trong ánh mắt không phải xót xa, không phải hối lỗi, là sáng tỏ. Hắn biết sẽ có ngày Thanh Trà biết được sự thật, biết được sự tồn tại của Vân Hiền, nhưng rồi sao? Mọi thứ sẽ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn thôi. Hắn hiểu Thanh Trà, hiểu hơn cả chính bản thân cô.
Kha Lân ngồi xuống trước giường bệnh, hai bàn tay đan vào nhau. Trên cổ tay là đồng hồ Rolex trị giá hơn 20.000$, trên người là bộ vest Valetino vô cùng sang trọng. Đã không còn nữa hình ảnh của chàng sinh viên mới ra trường đầy nhiệt huyết, trên người là bộ quần áo chợ xanh sinh viên rẻ tiền, với dáng vẻ cương quyết không nhận một xu của người yêu chu cấp. Con người sẽ thay đổi, dĩ nhiên, chỉ có Thanh Trà huyễn hoặc bản thân mình mà thôi.
“Vân Hiền là người lớn lên cùng anh từ tấm bé. Năm anh quen em thì anh rời bỏ cô ấy, anh có lỗi với cô ấy!” Giọng Kha Lân thản nhiên, dường như đang kể một câu chuyện của người khác, không phải của mình.
“Anh muốn chuộc lỗi với cô ấy, cô ấy chỉ xin anh một đứa con!”
“Nên anh có lỗi với em sao?” Thanh Trà run rẩy hỏi.
“Trà, cô ấy chỉ xin anh một đứa con. Anh đã nhìn cô ấy lớn lên, đã ở bên cạnh cô ấy suốt gần 20 năm…”
“Vậy còn em thì sao? Còn con em thì sao? Cô ta mang con cho anh, còn đứa con trong bụng em? Anh cho cô ấy một đứa con, chỉ vậy thôi sao? Anh nói như vậy ai mà nghe được, đẻ con với người ta xong anh phủi tay rời đi hay thế nào, hay sau này dăm ngày ba bữa anh lại chạy đến bên cô ta…” Thanh Trà lúc này mới bật khóc. Từng hàng nước mắt nén nhịn tuôn ra như suối.
“Trà, em đừng vô lý như vậy. Em bình tĩnh đi!” Kha Lân nghiêm khắc. Thanh Trà chưa bao giờ cãi lời hắn, hắn là trời, hắn nói sao thì cô phải như vậy.
“Anh điên rồi. Anh ngủ với cô ta, có con với cô ta, vậy mà anh nói tôi vô lý?” Thanh Trà vừa khóc vừa cười.
“Chúng ta nợ Vân Hiền!” Kha Lân nặng nề.
“Anh nợ cô ta cái mẹ gì, tôi không cần biết. Nhưng tôi không nợ cô ta, dựa vào đâu anh bắt tôi phải chấp nhận? Dựa vào đâu? Anh bảo cô ta phá thai đi…” Thanh Trà gào lên. Lần đầu tiên Kha Lân thấy vợ mình điên cuồng như vậy, mất bình tĩnh như vậy.
“Phá thai? Ai nói phá thai thế?” Giọng bà Hỷ vang lên, đồng thời cửa phòng bệnh bật mở.
Bà Hỷ đủng đỉnh bước vào, đằng sau là Bảo Khuyên, cô em chồng đanh đá đang tủm tỉm cười.
Thanh Trà nằm trên giường thút thít khóc, không muốn trả lời, cũng chẳng muốn nói gì nữa.
“Thằng Lân vừa gọi điện nói con dâu bị ngất nên mẹ với em con đến thăm. Sao rồi, đứa nhỏ có sao không?” Bà Hỷ vừa bước tới bên giường vừa đon đả hỏi.
“Mẹ hỏi con trai của mẹ xem, có con với người ta, còn hỏi con của con có sao không làm gì. Con cũng không phải một mình con đẻ được đâu…” Thanh Trà cay đắng nói.
“Em nói với mẹ giọng điệu gì vậy?” Kha Lân trầm giọng lạnh nhạt.
“Có con với người ta?” Bà Hỷ nghi ngờ nhìn Kha Lân, trong ánh mắt dường như có tia sáng, rồi lại nói “Có chuyện gì, nói rõ mẹ nghe!”
“Mẹ, là Vân Hiền…con…cô ấy…” Kha Lân ấp úng.
“Chị Vân Hiền có thai phải không?” Chợt Bảo Khuyên xen vào, giọng không giấu nổi vẻ vui mừng “Mẹ, con nghe nói chị Hiền có thai, là con trai…” Nói rồi liếc qua bụng Thanh Trà, cười nhạt. Người ta có con trai, còn cô chỉ mang thai con gái mà thôi.
“Vân Hiền?” Bà Hỷ nghi ngờ “Con bé nhà ông Giang hàng xóm phải không?”
Kha Lân lặng lẽ gật đầu.
Thanh Trà nằm trên giường sửng sốt, sao em chồng cô lại biết chuyện Vân Hiền có thai? Lẽ nào…
“Thằng này, mày hư hỏng thật, sao lại để con gái nhà người ta có thai?” Bà Hỷ tức giận phát vào vai con trai, rồi lại đấm ngực thùm thụp “Tao nuôi mày lớn từng này, dạy dỗ mày phải một vợ một chồng chung thuỷ, vậy mà mày lại khiến con nhà người ta có thai là sao? Còn vợ mày?”
Bà vừa nói vừa lao đến bên giường Thanh Trà, an ủi “Con yên tâm, có mẹ đây rồi!”
“Mẹ, anh chị ấy yêu nhau từ trước khi gặp chị dâu rồi, là chị dâu phá hoại bọn họ!” Bảo Khuyên giậm chân thình thịch.
Phá hoại? Cô phá hoại bọn họ sao? Không phải là anh trai quý báu của cô tấn công cô rồi tỏ tình với cô sao? Thanh Trà nhìn Bảo Khuyên như nhìn quái vật. Sao có thể đổi trắng thay đen, nói những điều vô lý như vậy được?
“Con dâu, mẹ biết cái Hiền, nó lớn lên cùng thằng Lân từ nhỏ nên hai đứa cũng có tình cảm. Năm xưa vì hai nhà nghèo quá nên hai đứa chia tay, thằng Lân lên thành phố đi học, quen con rồi hai đứa đến với nhau. Cũng là thằng Lân có lỗi với nó…” Bà Hỷ thở dài.
“Nhưng con không có lỗi với cô ấy. Đó là chuyện của bọn họ. Con là vợ anh ấy, đang mang thai cho anh ấy, sao anh ấy lại có thể có con với người khác? Con không thể chấp nhận như vậy…” Thanh Trà run rẩy nhưng kiên định.
“Không chấp nhận thì chị tính làm sao?” Bảo Khuyên hùng hổ xen vào.
“Cô Khuyên, chị mới là chị chồng của cô, là vợ hợp pháp của anh cô. Chị chưa từng làm gì có lỗi với cô. Trong chuyện này, bọn họ sai, chị không sai. Xin cô công tâm ở giữa mà nhìn nhận…”
“Chị, chị cũng mồm mép đấy!” Bảo Khuyên cười nhạt “Em chỉ muốn hỏi chị định thế nào?”
Thanh Trà liếc nhìn Kha Lân, rồi lại nhìn bà Hỷ, sau đó cương quyết nói “Anh nói với cô ấy phá thai đi, sau đó rời khỏi anh. Em sẽ coi như chưa từng có việc gì xảy ra!”
“Không được!” Kha Lân quát lên.
“Đứa bé vô tội!” Bà Hỷ lên tiếng.
“Chị điên rồi!” Bảo Khuyên cười khẩy.
Phải, đứa bé vô tội nhưng cô cùng con gái của cô có tội sao? Cô ích kỷ, rất ích kỷ, cô không muốn chia sẻ chồng mình, bố của con mình với bất kỳ ai.
“Không bỏ đứa bé thì sau này tôi biết sống sao? Tình cũ không rủ cũng tới, anh định dăm ngày ba bữa chạy qua nhà tình nhân mà mặn nồng à? Hay anh muốn một chồng hai vợ…” Thanh Trà cười nhạt.
“Trà à, chuyện này phải suy nghĩ lại đi con. Đứa trẻ là vô tội, lại là cháu trai đầu lòng của nhà họ Phạm!” bà Hỷ vừa nói vừa chấm nước mắt.
“Vậy mẹ nói thử xem chuyện này phải giải quyết thế nào?” Thanh Trà mím môi.
“Chuyện này…chuyện này…trăm sai ngàn sai là mẹ không đúng, mẹ không dạy dỗ con trai mẹ tốt. Con dâu, xin con hãy trách mẹ, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, đến tình cảm vợ chồng…” bà Hỷ không nhanh không chậm lao tới bên giường Thanh Trà thút thít khóc, dáng vẻ như vô cùng uỷ khuất.
“Mẹ…là con sai, mẹ đừng khóc nữa!” Kha Lân tới bên kéo bà Hỷ dậy rồi quay sang trách móc Thanh Trà “Sao em lại để cho mẹ tự trách như vậy, mẹ già rồi, đừng làm khó xử mẹ!”
“Anh…” Thanh Trà nghẹn uất, cô làm gì? Cô đã làm gì? Mẹ anh khóc một câu thì anh trách cô làm khó xử bà. Cô ngất đi thì anh bận đưa tình nhân về nhà. Vậy trong lòng anh ta, cô là cái gì? Người vợ hợp pháp cùng từng anh chia ngọt sẻ bùi, là cái gì?
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Để con đưa mẹ về!” Bảo Khuyên lao tới đỡ bà Hỷ bước ra ngoài, ánh mắt hung hăng dữ tợn nhìn Thanh Trà như tội phạm giết người “Anh giải quyết chuyện nhà anh đi, đừng để mẹ phải đau lòng. Còn nữa, đứa bé trong bụng Vân Hiền là cháu em, em sẽ không để ai hại nó đâu!”
Hai người một già một trẻ rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại Kha Lân và Thanh Trà.
Vì sao? Vì sao một người đàn ông từng yêu cô như vậy, đối xử tốt với cô như vậy lại có thể thay đổi đến như thế? Vì sao anh có lỗi với cô mà cách hành xử của anh khiến cho cô cảm tưởng mình mới chính là kẻ tội đồ phá hoại hạnh phúc của bọn họ, ác độc với đứa bé chưa ra đời, bất hiếu với mẹ chồng? Là anh điên hay cô đang điên?
“Em nói đi, em muốn thế nào?” Kha Lân day day thái dương, lộ vẻ mệt mỏi.
“Một là anh nói cô ta phá thai đi, hai là tôi với anh ly dị. Tôi không cần tiền của anh, chỉ cần anh trả cho tôi căn nhà trước đây của bố mẹ tôi…” Thanh Trà nắm chặt tay, cương quyết nói.
“Nhà? Nhà nào?”
“Anh có thể hỏi tôi là nhà nào sao?” Thanh Trà giận dữ “Là căn nhà chúng ta đang ở, đó là nhà bố mẹ tôi để lại cho tôi!” Còn chưa kể trước đây cô đã đưa hết số tiền bố mẹ cô để lại cho anh ta làm vốn, bây giờ anh ta lại hỏi nhà nào?
“Căn nhà đó không thuộc về chúng ta, đó là nhà của bố mẹ anh, đứng tên bố mẹ anh!” Kha Lân lạnh lùng.
“Cái…cái gì?” Thanh Trà gần như hét lên, cô ngồi bật dậy, ném gối vào người anh “Anh điên rồi, đó là nhà bố mẹ tôi để lại cho tôi, trước đây tôi bán nó đi để anh lấy vốn làm ăn, sau này anh làm ăn được anh mua lại căn nhà đó, anh nói rằng trả lại cho tôi. Tôi không tính toán để cho bố mẹ anh đứng tên, bây giờ anh lại nói là nhà của bố mẹ anh là sao? Anh là quân lừa đảo, phường ăn cướp…”
Kha Lân nắm lấy cánh tay của Thanh Trà, lạnh nhạt “Chuyện của những năm trước, tôi…quên rồi!” Hắn liếc nhìn cô, khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc bù xù, đôi mắt trắng dã nhìn mình, hệt như một bà điên. Đâu rồi cô vợ hiền lành gọi dạ bảo vâng, không dám cãi lời trước đây? Sao cô ta không hiểu, là hắn có lỗi với Vân Hiền, cô ta đã được làm vợ chính thức của hắn, sống trong nhung lụa, không thiếu thốn thứ gì, vậy mà dung thứ một người đàn bà – một đứa con ngoài giá thứ cũng không nổi sao? Hắn là doanh nhân, là người giàu có, vợ lớn vợ bé là chuyện quá thường, trong giới của hắn ai mà chẳng vậy. Cái gì tình nghĩa? Cái gì một vợ một chồng? Trên pháp luật là như vậy, nhưng ngoài xã hội không như vậy.
“Cô suy nghĩ kỹ một chút, cô chỉ là một nhân viên văn phòng với mức lương ba cọc ba đồng, nhà không còn đứng tên cô, cô định để đứa nhỏ sinh ra mà không có bố sao?” Kha Lân lộ vẻ mệt mỏi “Chuyện Vân Hiền cô bắt buộc phải chấp nhận, kể cả không chấp nhận đi chăng nữa, vẫn phải chấp nhận. Cô biết tầm quan trọng của một người trụ cột là như thế nào, một đứa trẻ sinh ra nếu chỉ có một người mẹ yếu đuối như cô thì ra làm sao, xã hội này sẽ không có chỗ đứng cho nó đâu, cô nên chấp nhận…an phận!”
Nói xong hắn ta quay lưng bỏ ra ngoài, để mặc Thanh Trà đờ đẫn trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro