phần 4
Mày đến gặp con nhỏ mặt dày đó ư? Đi một mình? Mày điên rồi!” Thảo Ly véo vào bắp tay Thanh Trà, tức giận.
“Đến gặp thì đến gặp, cô ta phải ngại với tao nhưng tao không việc gì phải ngại với cô ta cả. Tao là vợ chính thức của Kha Lân, còn cô ta, người yêu cũ thì đã sao? Bạn thanh mai trúc mã thì đã sao? Cũng chỉ là thứ cướp chồng không biết xấu hổ!” Thanh Trà hùng hổ nói. Thanh Trà là một người hết sức nhẫn nhịn, cuộc sống hôn nhân cùng Kha Lân không thể nói là khổ sở bởi trước đây hắn ta luôn tỏ ra là một người chồng tốt và có trách nhiệm, nhưng những khác biệt trong văn hoá sinh sống của người thành phố và người nông thôn, đặc biệt là người có tính gia trưởng như ông bà Hỷ cùng chồng cô cũng không phải là dễ dung hoà, bởi vậy phải nói cô chính là một người nhẫn nhịn giỏi điển hình. Nhưng từ sâu trong tính cách của Thanh Trà, dù bên ngoài nhẫn nhịn và yếu đuối, dựa dẫm, cô vẫn là một người vô cùng ngang bướng, bởi dẫu sao từ nhỏ cô cũng được nuôi dạy trong một gia đình có điều kiện và học thức. Với cô, sai chính là sai, mà đúng chính là đúng. Người phụ nữ kia có đến trước thì sao, cô ta vẫn không phải người đến uỷ ban nhân dân đăng ký kết hôn cùng Kha Lân. Bởi vậy, cô không sai, cũng chẳng nợ nần gì Vân Hiền, cô ta mới chính là người sai. Nếu đã không sai, cô chẳng việc gì phải cảm thấy có lỗi hoặc ngại ngùng với người phụ nữ đó chút nào cả.
“Mày đang có bầu, đi gặp cô ta một mình rất nguy hiểm!” Thảo Ly lắc đầu “Hay để tao đi cùng mày?”
Thanh Trà bĩu môi nhìn bạn “Tao lạ gì tính mày, nếu không lao vào cho cô ta vài cái bạt tai thì không phải là mày nữa. Người ta lại tưởng tao dắt bạn đến đánh ghen, thật mất mặt. Tao không việc gì phải đánh ghen với thứ đàn bà đó, mày hiểu không? Tao cũng chẳng sợ cô ta dám làm gì tao, đất nước còn có pháp luật. Giữa thanh thiên bạch nhật, cô ta dám làm gì cơ chứ?”
“Thôi được rồi, đằng nào cũng phải gặp một lần. Nên nhớ rằng có việc gì nhớ gọi cho tao trước. Gia đình nhà chồng mày ấy…không trông mong được gì đâu!”
“Ừ!” Thanh Trà chua chát cười nhạt.
Thanh Trà buộc tóc cao, phủ một lớp phấn mỏng lên mặt, thoa một lớp son hồng lên môi. Cô nhìn mình trong gương, không tệ, không quá nhợt nhạt, cũng không quá lộ liễu đôi mắt sưng húp vì khóc lóc cả đêm. Cô biết mình không phải là một người phụ nữ xinh đẹp, cô chỉ là một cô gái thanh tú ưa nhìn, một khuôn mặt dễ hoà vào đám đông. Còn Vân Hiền, ấn tượng đầu tiên trong mắt Thanh Trà thì cô ta rất xinh đẹp, vẻ đẹp chân quê mà đắm thắm, ngây thơ mà rung động, vẻ đẹp mà bất kể người đàn ông nào cũng muốn giang tay ôm vào lòng bảo vệ. Trong cuộc chiến nhan sắc, cô thua. Cái cô hơn cô ta có lẽ là bởi ở cô có thứ mà một người đàn ông tham vọng như Kha Lân cần, có thể là tiền, cũng có thể là hộ khẩu thành phố… Thanh Trà nhu nhược nhưng không ngốc nghếch, cô không dám tưởng tượng tiếp cận và lấy cô là kế hoạch của Kha Lân, mà cô chỉ đơn giản nghĩ người con gái cũ kia trước đây không phù hợp để làm vợ Kha Lân bằng cô, nay anh ta động một chút lòng thương hại với tình cũ mà thôi. Chỉ là vậy thôi! Thanh Trà nắm chặt tay, bước ra ngoài.
Vân Hiền chọn bàn sát cửa kính của quán café, để ánh sáng mặt trời toả rợp trên người cô ta.
Vân Hiền vốn xinh đẹp, lại biết cách phối hợp quần áo, khác hẳn với Bảo Khuyên, cô em chồng kệch cỡm mà quê mùa, cô ta đã vứt bỏ hoàn toàn dáng vẻ nông thôn vốn có của mình.
“Chào chị!” Vân Hiền dịu dàng mỉm cười, nụ cười tinh khiết như sương, ánh mắt chớp động ngây thơ, khiến người ta nảy sinh cảm giác thương xót. Thật là một người phụ nữ yếu đuối điển hình!
Không muốn tỏ ra mềm lòng, Thanh Trà lạnh lùng ngồi xuống bàn, cười nhạt “Không dám, chào cô!”
“Chị uống gì, để em gọi giúp chị!” Vân Hiền hết sức nhã nhặn.
“Tôi không có tâm trạng để uống nước với cô, giữa chúng ta không phải thứ quan hệ có thể vui vẻ ngồi uống nước với nhau!” Thanh Trà bình tĩnh nói “Muốn gì thì nói luôn, tôi chỉ có 1 tiếng nghỉ trưa thôi!”
“Em…em gọi cho chị trà hoa cúc nhé!” Vân Hiền rụt rè gọi phục vụ mang trà lên rồi lặng lẽ nhìn Thanh Trà.
Cốc trà đặt trên bàn, Thanh Trà liền cầm lấy uống hết nửa cốc rồi đặt xuống, liếc mắt nhìn Vân Hiền lạnh nhạt “Có gì thì nói đi, tôi không muốn nhìn thấy cô lâu, sẽ làm tôi khó chịu!”
Vân Hiền chớp mắt, rất nhanh liền rơi lệ. Những giọt lệ tí tách rơi trên mu bàn tay trắng nõn của cô ta. Thanh Trà thật nghi ngờ, một người con gái lên lên từ nơi thôn quê lại có thể có làn da trắng trẻo như vậy sao, còn trắng hơn cả mình.
“Chị à, em xin lỗi…em thực sự xin lỗi…chỉ là em quá yêu Kha Lân… Chúng em lớn lên với nhau từ bé, chị biết không, em luôn dựa dẫm vào anh ấy, coi anh ấy là cả cuộc đời mình!” Vân Hiền thảm thiết nói “Em biết em chỉ là một đứa con gái ít học, lại không có bằng cấp, trình độ như chị, chẳng giúp gì được trong sự nghiệp của anh ấy như chị. Em chỉ có tình yêu chân thật với Kha Lân, dù biết là sai, nhưng vẫn cố chấp…”
Một câu nói tưởng như lời xin lỗi bình thường nhưng chứa trăm ngàn mũi kim găm thẳng vào tim Thanh Trà.
Phải, cô ta không có bằng cấp xứng đáng với Kha Lân, không có tài sản giúp anh ta gây dựng sự nghiệp như Thanh Trà, cô ta chỉ có thời gian gần 20 năm ở bên cạnh anh ta, lại có tình cảm chân thật cùng anh ta. Thanh Trà nghi ngờ, chỉ là chút rung động vì tình cũ như chồng cô vẫn giải thích? Hay quả thực bọn họ chưa từng quên nhau?
“Em sai…trăm sai ngàn sai đều là em. Xin chị đừng giày vò anh ấy!” Vân Hiền u sầu nói, đôi mắt cô ta mọng nước, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt đến đáng thương, trông như thể Thanh Trà là kẻ ác, còn cô ta chỉ là cô gái đáng thương bị vùi dập.
“Tôi giày vò làm sao được anh ta, cô đừng nói như vậy!”
“Em…em…chị Trà, em xin chị, chỉ sinh con xong em sẽ rời khỏi Hà Nội, sẽ trả lại cuộc sống vốn dĩ trước đây của anh chị. Em chỉ xin anh ấy một đứa con, không cần gì hơn. Em không dám…cướp đoạt người đàn ông của chị, vì em biết nếu không có chị anh ấy sẽ không thể có ngày hôm nay. Em là đứa con gái vô dụng, còn chị, chị là người có thể giúp anh ấy đạt được những gì anh ấy mong muốn!”
“Nói như vậy không phải ý cô là vì tôi có giá trị nên anh ta mới lấy tôi, còn cô vô dụng nên anh ta mới rời bỏ cô sao?” Thanh Trà nhạt nhẽo hỏi, cô đưa mắt ra ngoài đường nhìn dòng người qua lại, đáy lòng đắng ngắt như vừa uống cả lọ thuốc. Hoá ra thứ tình yêu cô những tưởng là thật lòng suốt ngần ấy năm, thứ dịu dàng anh ta trao cho cô ngần ấy năm, cũng chỉ vì cô “hữu dụng”. Hoá ra người đàn ông cô từng yêu, từng dựa dẫm lại đáng sợ như vậy, đâu mới là bộ mặt thật của anh ta? Thanh Trà chợt cảm thấy thương tiếc cho Vân Hiền. Cô ta quả là một cô gái ngây thơ, vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Trong chuyện tình cảm này, có lẽ cô ta cũng chẳng sai, người sai lớn nhất chính là người đàn ông tham lam, ích kỷ đã gây ra tất cả mọi chuyện éo le này.
“Em không có ý đó!” Vân Hiền khóc thút thít “Em…em…không khéo ăn nói, lại chẳng biết diễn đạt như thế nào. Mong chị đừng hiểu lầm!” Trong lòng Vân Hiền vô cùng lạnh lẽo, cô biết từng lời từng chữ của cô đã găm sâu vào lòng người đàn bà kia, cô ta chắc chắn đã khẳng định Kha Lân yêu cô ta vì tiền, cô ta chẳng có giá trị nào ngoài tiền. Vậy nếu cô ta không còn tiền, cô ta có còn giá trị gì trong mắt người chồng vốn không có tình cảm với mình hay không?
“Dù anh ta lấy tôi là vì tôi có giá trị, hay rời bỏ cô là vì cô vô dụng, tất cả đã không còn quan trọng!” Thanh Trà chợt thở dài “Tôi vẫn là vợ anh ấy, còn cô…cô vẫn chỉ là một người phụ nữ ngoài luồng. Tôi không thể để con tôi sinh ra mà không có bố, lớn lên trong thiếu thốn tình cảm của bất kỳ ai, dù là bố hay mẹ!”
“Chuyện gia đình tôi, tôi tự có cách giải quyết. Nếu cô là người thông minh…” Thanh Trà liếc nhìn xuống bụng Vân Hiền “Tôi nghĩ cô không nên sinh ra đứa trẻ này. Một đứa trẻ sinh ra thiếu thốn tình cảm của bố hoặc của mẹ đều sẽ rất đáng thương. Cô còn trẻ, lại xinh đẹp, cô còn nhiều cơ hội làm lại cuộc đời. Yêu cũng được, không yêu cũng chẳng xong, không còn quan trọng. Tôi không thể bỏ anh ấy, nhưng cô có thể…”
Thanh Trà biết mình ích kỷ, lại tàn nhẫn, cô đang ép nhân tình của chồng phải phá bỏ cái thai trong bụng của mình. Nhưng cô chấp nhận bản thân mình trở thành “kẻ ác”, cô chấp nhận…tất cả vì đứa con trong bụng cô.
Nó có hơn tuần con gái của cô không? Nếu đã xác định giới tính thì chắc cũng khá lớn rồi, ít nhất là 4 tháng. Cô…có quá ác độc không? Nhưng cô biết mình phải ích kỷ, bởi nếu bọn họ ràng buộc với nhau về tình cảm thì sớm muộn sẽ phai nhạt, nhưng nếu họ ràng buộc với nhau bởi một đứa con, sẽ là ràng buộc cả đời. Ai dám chắc một người con gái si tình chồng mình như vậy sẽ không nay mang đứa trẻ ra, mai mang đứa trẻ ra nhằm vớt vát tình yêu của người bố? Hơn nữa gia đình nhà chồng cô gia trưởng như vậy, nếu là một đứa con trai, chắc chắn sẽ còn yêu chiều hơn cả đứa con gái trong bụng cô. Cô ích kỷ, nhưng là ích kỷ vì mình, vì con gái của mình. Cô là người tàn nhẫn, cô là người độc ác, đúng, cô sẽ chịu tất cả những đoạ đày của sự tàn nhẫn mà ngày hôm nay cô ép cô gái trẻ kia, miễn là con gái của cô được hạnh phúc.
“Không…” Vân Hiền khóc lớn “Em không thể làm như thế được, đứa bé thành hình rồi, có tim thai rồi, đứa bé vô tội…”
Đứa bé vô tội, nhưng bố mẹ của chúng có tội. Thanh Trà nghĩ trong lòng nhưng không nói ra ngoài miệng.
Vân Hiền liếc ra cửa, thấy bóng dáng chiếc Camry quen thuộc, chợt tiến tới trước mặt Thanh Trà quỳ xuống “Chị ơi, em xin chị, em xin chị…chỉ cần sinh con ra em sẽ rời khỏi Hà Nội, em chỉ cần đứa con…xin chị đừng ép em phải bỏ nó…” Vừa nói cô ta vừa khóc lớn, lại dập đầu, khiến cho đám người trong quán café chú ý tới hai người bọn họ.
“Cô làm cái gì vậy? Đứng lên đi…” Thanh Trà khó chịu khi thấy Vân hiền bám vào người mình, cô không muốn làm to chuyện, cũng chẳng muốn ép uổng gì. Dẫu sao cô cũng chỉ khuyên cô ta như vậy, còn có bỏ đứa trẻ này hay giữ lại nó không phải quyết định của cô ta sao? Cô cũng đâu thể sai người đến khử cô ta phải không? Những cô gái trẻ thường ngốc nghếch nhưng không hề biết cố đấm ăn xôi chưa chắc đã ăn được xôi, có khi lại ăn nhầm phải trái đắng.
“Em không thể bỏ con…xin chị đừng ép em…xin chị đừng ép em...” Vân Hiền vẫn quỳ, tay vừa níu vừa kéo Thanh Trà đang đứng bối rối khiến Thanh Trà lảo đảo, cô sợ ngã liền đẩy Vân Hiền ra.
“Buông tay…” Thanh Trà quát lên, dưới đất cảm thấy như ẩm ướt rất dễ ngã, liền vịn tay vào bàn, còn Vân Hiền thì ngã ngửa ra đất.
“Cô làm cái gì vậy?” Bóng dáng cao lớn của một người đàn ông lao vút tới, đẩy Thanh Trà sang một bên để lộ ra Vân Hiền đang ngã ngửa dưới đất.
Bốp!
Thanh Trà vừa đững vững không được mấy giây liền bị một người đàn ông đẩy sang, dưới đất thì cảm giác như trơn trượt nên mất thăng bằng ngã nhoài, đập bụng vào thành bàn.
“Á…” Thanh Trà ôm bụng nửa ngã nửa ngồi trên ghế, bụng đau âm ỉ.
Phía bên kia chồng cô, Kha Lân đang đỡ Vân Hiền tóc tai xoã xượi, nước mắt đầm đìa dưới đất, lại dịu dàng hỏi “Em có sao không? Sao lại quỳ? Sao lại đến gặp cô ấy? Anh đã nói không cần gặp, anh sẽ nói chuyện với…”
“Lân, chị ấy ngã rồi!” Vân Hiền bụm miệng chỉ tay.
Lúc này Kha Lân mới nhận ra vợ mình đang ôm bụng gập người trên ghế, hình như còn có một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ giữa hai đùi…
“Thanh Trà, cô sao thế?” Kha Lân buông Vân Hiền ra rồi quay sang hỏi vợ, hắn ta nhíu mày, không nghĩ đẩy nhẹ một cái mà cô ta cũng ngã, hay cô ta đang làm trò? Trong lòng hắn lạnh lùng nghĩ. Cũng không hẳn, dường như cô ta còn chảy máu, hay làm trò quá đà nên tự hại mình?
“Đau…đau…con tôi…gọi cấp cứu…gọi cấp cứu…” Thanh Trà chỉ cảm thấy trong bụng đau đớn như bị xé rách, dường như có cái gì đó sắp tuột ra khỏi cơ thể cô. Cô biết con cô sắp không xong, cô biết con cô đang gặp nguy hiểm. Cô gấp, gấp tới mức chẳng kịp khóc.
“Bác sỹ, con tôi sao rồi?” Thanh Trà nhợt nhạt nằm trên giường, lay tay bác sỹ hỏi.
Bác sỹ nam trẻ quay sang nhìn người chồng đang khoanh tay lạnh lùng đứng ở một góc, lại nhìn người vợ nhợt nhạt chưa từng chảy một giọt nước mắt, chỉ lẳng lặng nhìn bác sỹ làm các động tác cấp cứu, sau đó hướng ánh mắt đầy hy vọng lên nhìn mình, lắc đầu khe khẽ nói “Xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức có thể nhưng đứa bé…mất rồi. Chúng tôi sẽ làm phẫu thuật đưa đứa bé ra ngoài sớm nhất để không ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô. Cô hãy chuẩn bị tinh thần nhé, 5p nữa phẫu thuật sẽ tiến hành!”
Bác sỹ nói rồi liền bước ra ngoài chuẩn bị.
“Không…không phải…không thể nào…” Thanh Trà vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào, chỉ lẩm bẩm.
“Hại người ắt sẽ hại mình, chắc cô không nghĩ cô định hại Vân Hiền, không ngờ diễn trò quá lố khiến mình lại là người chịu thiệt phải không?” Kha Lân bước tới, khoé miệng giễu cợt, khuôn mặt không có bất kỳ một phản ứng gì là đau khổ của người bố vừa mất con. Có đôi khi…mất đi rồi lại nhẹ nhõm, vì trong thâm tâm anh cũng không muốn đứa trẻ này xuất hiện trên đời.
“Diễn trò quá lố? Hại người hại mình?” Lúc này Thanh Trà gào lên “Phạm Khả Lân, là anh đẩy ngã tôi khiến tôi mất con, bây giờ anh nói cái gì diễn trò, anh điên rồi…”
“Đẩy ngã? Tôi chỉ đẩy nhẹ cô ra mà cô có thể ngã tới mức sảy thai sao? Không phải cô cố tình giả bộ ngã đến nỗi không điều khiển được mình đụng vào cạnh bàn sao?” Kha Lân cười lạnh “Lúc tôi đến là Vân Hiền đang quỳ trước mặt cô cầu xin cô đừng ép cô ấy phá thai, còn cô đang đẩy ngã cô ấy, chứ không phải là cô ấy đẩy ngã cô. Hay cô định nói chúng tôi âm mưu giết con của cô?”
“Kha Lân, đó cũng là con của anh!” Thanh Trà trợn mắt.
“Con của tôi, nhưng chính cô cũng đã diễn quá sâu khiến nó mất rồi, Thanh Trà. Cô đừng khoác bộ dáng nhu nhược, nhẫn nhịn, thực chất cô là một con đàn bà độc ác. Vân Hiền có tội tình gì mà cô bắt cô ấy bỏ con, lại đẩy ngã hòng khiến cô ấy sảy thai? Đây không phải là hại người không xong tự hại mình sao?”
“Kha Lân, tôi sẽ giết anh, sẽ giết anh…anh nói ai diễn trò…nó là con tôi, là máu mủ của tôi… Anh trả con cho tôi, trả con cho tôi!”
Tiếng gào thét vang lên khắp phòng bệnh, thê lương và ai oán, dù không một tiếng khóc, không một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt của cô ta kể từ lúc cô ta được đưa vào bệnh viện. Dù tràn ngập trong tiếng thét ấy là nỗi bi thương không gì có thể che giấu, mà ai cũng có thể cảm nhận được, nhưng trừ một người, đó là người chồng hợp pháp của cô ta!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro