Chương 1 + 2

Chương 1

[Hồi tưởng]

Tại một khu rừng nhỏ có hai đứa trẻ đang vui đùa, tiếng chim kêu, tiếng nước chảy tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Bỗng một tiếng...

Ầm!

Một đứa trẻ rơi xuống nước vì là cuối nguồn nên nước chảy rất mạnh làm cho đứa bé đó khômg thể bơi được nước chảy càng mạnh cuốn đứa bé ấy càng ra xa bờ.

"Áaaaaa..."

"Hàm à....Hàm...huhu!"- một đứa bé đứng trên bờ kêu la thảm thiết nhưng càng kêu thì nước càng cuốn đứa bé ấy ra xa.

[Thực tại]

Rầm...

"Tiểu thư...tiểu thư! Người không sao chứ !"- tiếng của người hầu vang lên làm nó giật mình thức giấc.

"Không sao. Thôi cô ra ngoài đi"- nó bước xuống giường nói.

"Dạ"- cô người hầu cúi đầu chào rồi đi ra ngoài.

Khi cánh cửa khép lại Châu Hiền lại đứng trước cửa sổ để hấp thụ những tia nắng mặt trời chiếu vào.

"Bây giời cậu đang ở đâu, cậu sống tốt chứ?"- nó giọng buồn bã nói.

"Á...Trời ơi!"

Châu Hiền giật mình khi bước ra khỏi phòng và thấy rất rất nhiều người hầu xếp thành một hàng dọc theo hướng hành lang. Phải , nó biết là họ lo cho nó vì tiếng la lần này của nó rất lớn, nhưng mà không thể ngờ rằng mọi người có thể thể hiện khuôn mặt kinh dị như vậy , không thể cầm lòng mà đưa tay lên miệng che lại.

"Tiểu...tiểu thư người sao vậy? người không sao chứ?"- thấy nó đưa tay lên miệng thì một trong những người hầu lên tiếng hỏi nó ,ai náy đều tái xanh không một giọt máu thể hiện hết trên khuôn mặt một cách ngoạn ngục.
"Hi...mọi...người không phải làm vậy chứ...hi...?"

Lúc này đây Châu Hiền không thể nhịn nữa ngẫn mặt nhìn và cười toán lên. Mặc cho bao nhiêu khuôn mặt đang nhìn nó há hốc không tin vào những gì mình thấy nữa rằng nó đang cười mà cười rất lớn , lần đầu tiên thấy nó cười.

"Tiểu thư người..."- tất cả cùng đồng thanh lên tiếng làm Châu Hiền giật mình nín cười ngay tức khắc.

"Sao? Các người vừa nói gì?"- Lúc này nó mới chợt nhận ra rằng nó đang cười , nó cười kể từ khi cái chuyện ấy xảy ra , Châu Hiền đỏ mặt , những thể hiện liên tục thay đổi không ngừng trên khuôn mặt nó cực kì dễ thương khiến những người hầu phải xịt máu mủi , bởi vì với nhan sắc của nó thì cả nam lẫn nữ đều không thể cưỡng nỗi.

"Thôi tôi xuống phòng ăn đây" nó quay đi tránh những khuôn măt vô cùng mắc cười ấy , để lại những người ngơ ngác nhìn theo cho đến khi thân ảnh nó khuất dần.

Chương 2

Bước tới cửa phòng ăn, Châu Hiền nhìn mọi người một cách trìu mến rồi đi lại ngồi vào bàn ăn.

"Chào bà , bé Danh , bé Nguyệt, chúc một người một ngày tốt lành"- nó vui vẻ thốt lên một câu mà không biết rằng câu nói ấy làm náo động cả phòng ăn.

"Sặc...ặc..."

Ba người đang ngồi trên bàn ăn sặc lia lịa , còn những người hầu đang làm việc trong phòng thì dừng ngay quay qua nhìn nó mà không nói câu nào , bà quản gia há hốc nhìn nó mà Châu Hiền thì vui vẻ ăn mà không hề để ý thái độ của mọi người.

"ặc.... ặc.....chị bị gì vậy?" - Danh lên tiếng phá vỡ bầu không khí căn thẳng đó.

"Đúng vậy! Chị! hôm nay chị có bị gì không? Sao toàn nói những câu ớn cả sương sống không vậy!?"- Nguyệt tiếp câu Danh mà nói.

Lúc bấy giờ mặt nó thì ửng đỏ không nói được gì, không khí đang tỉnh lặng thì có một người tì nữ chạy vào áp sát miệng vào tai bà nó thì thầm ,khiến mọi người trong phong phải tò mò , khi người thị nữ nói xong thì bà nó giật mình nhìn thẳng vào nó , Châu Hiền giật mình , khiến mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về nó.

"Hiền Nhi, hôm nay quả thật con rất quái lạ!"- Bà nó lên tiếng

"Dạ"nó đáp lại một cách ngây thơ như chẳng biết gì cả.

Và sự tò mò của mọi người lại tăng thêm khiến nó giật thót tim.

"Xem ra mọi người đang rất thắc mắc đúng không!?"- bà nó hỏi , ai cũng gật đầu lia lịa chẳng nó gì để lắng nghe câu trả lời về thắc mắc của họ.

"Thôi được rồi , Uyên nhi con nói cho họ nghe đi"bà nó ra lệnh kêu cô tị nữ lúc nãy nói.

"Dạ!" cô thị nữ đáp lại và bắt đầu kể.

"@#@!$#@$%#$^$......."

"HẢ......không thể nào?"- Mọi người sau khi nghe xong câu chuyện mà Uyên nhi kể thì đồng loạt kêu lên , khômg dám tin ,rồi quay sang nó nhìn thì lúc này đây nó đã úp mặt xuống bàn hai má đỏ ửng lên, rồi đi thẳng một mạch về phòng một phần để tránh những ánh mắt quái dị mà mọi người dành cho nó và phần khác là còn một việc quan trọng cần làm.

"Trời ơi!! Không thể ngờ là chị ấy cười được"- Nguyệt lên tiếng vừa mừng vừa nói.

Chỉ vài phút sau đó nó đã về đến phòng vì nhà quá lớn nên phải có thang máy để tiện cho việc đi lại trong nhà, nhặt cái điện thoại lên và gọi cho oppa nó (chú ý: nó không có anh em ruột , nó là con một , còn phần vì sao lại gọi anh gì gì đó là oppa thì sẽ giải thích sau)

"tút........tút.......cạch"- tiếng tút vang lên 2 lần thì có người bắt máy.

"Alô"- Oppa nó nói.

"Hi, oppa" - nó vui vẻ đáp lại.

"Sao có chuyện gì vậy tiểu hiền?"

"Ừm, có chút chuyện cần nói với oppa"

"Chuyện gì? em nói đi."

"2 ngày nữa em sẽ sang Hàn Quốc chơi!"

"Ừm, Hả? Sao? Em nói cái gì?"-đang nói chuyên nghe thấy nó thốt lên một câu mà la toán lên, không hiểu sao hôm nay nó lại làm cho bao nhiêu người giật mình không biết.

"Trời không cần phải hét lớn như vậy chứ" - nó nhăn mặt nói.

"Anh xin lỗi , mà em khônng nói chơi chứ?"- định thần lại và hỏi nó lại một lần nữa. Chỉ mong là mình đang nghe nhầm

"Không! "

"Em đi một mình?" - biết là không thể ngăn cản được nó vì chuyện mà nó đã quyết định rồi thì không ai có thể ngăn được.

"Không, em sẽ đi với Danh và Nguyệt!"

"Thôi được rồi , anh biết là khômg cản em được , mà em đi bao lâu?"

"Hihi, không biết, chơi chừng nào chán thì về"

"Anh biết rồi , anh sẽ chuẩn bị "

"thanks ,yêu anh nhiều"- khi cúp máy nó lại thốt lên một câu rợn mình.

"tút..tút..tút"

Về phần oppa nó sau khi nghe xong thì cứng đơ chỉ vì câu mà nó đã nói , thắc mắc và tự hỏi mà vẫn không thể trả lời được chỉ biết là hôm nay nó rất vui .

- ỦNG HỘ AU ĐI-
-VOTE ĐI CÓ CHAP-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro