^_^ 9 ANH ĐI ĐI RA KHỎI CUỘC SỐNG CỦA TÔI

Xi Luhan, con trai đầu của một tập đoàn danh tiếng, đẹp trai , học giỏi là '' thần tượng '' của biết bao người. Và điều đương nhiên, ai là người hắn để ý cũng sẽ là tâm điểm chú ý.

- Mày biết tin gì chưa?

- Sao sao?

Cả trường nhôn nhao lên bàn tán.

- Mày biết cái con quyến rũ Luhan 11A4 là ai không?

- Ai?

- Nghe nói hình như tên là Jessica học sinh lớp 11A2. Nghe nói gì mà kêu đến nhà luôn kìa mà Luhan không chịu vào.

- Cái gì nghe ghê vậy?

Nơi nào cũng nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.

Mới đi vào trường, Jessica đã bị người ta chỉ trỏ này nọ.Cô cảm thấy hôm nay, cảm giác có chút khó chịu khác lạ.

- Teayeon. Có gì vậy? - Cô túm lấy con bạn đang đứng thờ thẫn gần đó -

- Đây là sao? - Cô đưa cho Jessica một tờ giấy

Nhìn vào những dòng chữ ghi trên, như có hàng ngàn mũi dao đang phóng vào cô. Cô không tin vào sự thật này một chút nào, như có chút hoang tưởng cô mơ màng giữa những lời chỉ trỏ xung quanh.

- Teayeon. Thật sự mình ...?

- Đừng giải thích. Thật sự, bây giờ mình không muốn nghe.

Và Teayeon bỏ chạy, để lại cô một con người mạnh mẽ đang hứng chịu những lời nói xấu xa không có thật.

Hôm nay, có lẽ 11a2 là 11a4 rôm rả hơn thường ngày. Đám hot girl A4 cứ tức sôi máu lên vì dám đụng vào hot boy lớp mình.

Boram, cô nàng xinh đẹp chảnh chọe và cảm nắng Luhan đang tức tím mặt vì tức giận.

- Này con kia. - Boram đập bàn cô một cái mạnh -

Thừa biết là sẽ có chuyện, cô ngước lên bằng ánh mắt kiêu ngạo.

- Mày dám quyến rũ Luhan?

Nghe 2 từ '' Luhan '', cô cười nhếch một cái.

- Tao không có.

- Mày con chối?

- ,Mày thấy tao quyến rũ chưa mà to mồm ? - Cô nheo mắt lại với vẻ không hài lòng -

- Sự thật đây...- Boram ném tờ giấy vào mặt cô

- Có mấy dòng chữ mà cô cho là thật, nếu cô sợ tôi quyến rũ thì sao không về giữ đi. Đừng đứng đây làm mấy cái tào lao này nữa.

- Cô...

Teayeon trong suốt buổi học hôm nay không nói với cô tiếng nào, thật sự, buổi học hôm nay thật dài với cô.

Cô buồn bã ra về cộng với những lời nói chói tai. Luhan hôm nay không đi học, anh đứng chờ cô ở một đường hẻm nhỏ gần trường để cầu mong sự tha thứ của cô ngày hôm qua.

Chờ cả những 30 phút nhưng không hề thấy Jessica đâu, điện thoại cũng không mở.

- Ê... - Anh nói với Teayeon -

- Anh đang kêu tôi? - Teayeon ngơ người hỏi -

- Ừ.

- Hôm nay cô không đi xe đạp à? - Anh đi tới gần -

- Không, xe đạp tôi hôm nay bị hư.

- Vậy, Jessica đâu?

- Tôi... tôi. À hình như tôi mới thấy cô ấy ở đường bên kia. Anh cần tôi đưa anh đi không?

- Ừ. Cũng được.

Luhan là một con người lạnh lùng và khó gần, nhưng chỉ là bề ngoài. Chỉ cần ai tốt với anh, thì anh sẽ tốt lại, và chỉ cần những đứa con gái không lợi dụng anh thì anh có thể xem họ là bạn, chỉ là bạn mà thôi.

- Tôi thấy cô có vẻ ít cười?

- Sao? Ít cười sao?

- Ừ, cô không hay cười bằng Jessica.

- Tại anh không thấy đó thôi.

- Oh. Vậy à.

Anh nở một nụ cười . Teayeon như có dòng điện chạy qua khi thấy anh cười. Cô thích anh? Cô thích anh từ cái nhìn đầu tiên? Người con trai mà cô tưởng chỉ có trong tiểu thuyết.

Hai người trên đường cười nói vui vẻ, anh đâu có biết rằng từ đằng xa có một người đã thấy. Cô lặng im đứng nhìn bọn họ tươi cười, bỏ lại cô lạc lõng giữa cái thành phố tấp nập người qua lại. Cô chết lặng, nhìn Luhan, thật sự anh không biết anh đã vô tình gây ra cho cô những rắc rối gì sao?

- Ủa? Tôi không thấy Jessica đâu cả? - Teayeon ngu ngơ

- Chắc cô ấy về rồi, thôi dù sao cũng cảm ơn cô. Tôi về trước đây.

- Lu... Luhan.

- Hả? - Anh quay lại -

- Tôi .. tôi có điều muốn hỏi?

- Ừ. Cô hỏi đi.

- Anh.. Anh và Jessica có .. có à không anh và Jessica là mối quan hệ gì vậy?

- Sao cô hỏi vậy?

- Tôi tôi chỉ muốn biết. Vì trên trường giờ... - Cô ngập ngừng -

- Sao? Có chuyện gì cô nói đi.

- Trên trường giờ có tin đồn Jessica lợi dụng anh.

- Sao chứ?

- Thật sự thì.. thì bây giờ Jessica bây giờ không ổn lắm.

- Sao cô không nói sớm?

- Xin lỗi.

Anh bỏ đi, anh bỏ đi thật nhanh để tìm cô. Anh biết bây giờ anh đang chịu tổn thương. Jessica là cô gái mạnh mẽ nhưng bên trong cô hoàn toàn khác, một cô gái yếu đuối cần được che chở.

Anh đứng trước nhà cô, bấm chuông. Sau khoảng 2 phút cô đi xuống mở cửa với khuôn mặt không hồn. Thấy anh, cô vội vàng đóng cửa. Anh lại một lần nữa phải giữ cánh cửa ấy lại, vẫn là nơi này, cánh cửa này cô đã từ chối gặp anh hai lần.

- Đã có chuyện gì xảy ra?

- Anh còn hỏi tôi.

- Hãy nói tôi nghe.

- Được, tôi nói anh nghe. Vì anh, một con người mà tôi không hề quen biết tự dưng xuất hiện, anh làm náo loạn cuộc sống của tôi. Người ta nói tôi lợi dụng anh, chỉ vì tiền, người ta nói làm qen anh chỉ vì vật chất.

Anh im lặng, anh nhìn cô nói. Ngậm ngùi nuốt nước mắt cô nói ra những lời nghẹn ngào.

- Xin lỗi.

- Tôi không cần anh xin lỗi. Tôi chỉ cần anh bây giờ hãy bước ra khỏi cuộc sống của tôi.

- Tôi làm phiền cô?

- Đúng, anh đang làm phiền tôi. Rất là phiền.

- Tôi hiểu rồi.

Nghe những lời cô nói, anh chậm rãi lại bước ra về. Đóng cửa lại, cô òa khóc thật to. Khóc như một đứa trẻ, khóc vì một người con trai bỗng dưng làm náo loạn cuộc sống của cô.

Tình trạng của cô ngày càng khủng hoảng trầm trọng, tối hôm đó cô bị sốt cao đến những 40 độ. Một Jessica yếu đuối, một Jessica cần ai đó che chở và quan tâm lúc này. Nhưng bây giờ, đến cả Teayeon còn bỏ cô mà đi. Nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại ướt cả tóc và cổ cô. Mê man trong hôn mê sâu, cô nghe có tiếng người mở cửa cổng và bước vào. Sức lực cô cạn kiệt, vừa bước chân xuống giường cô liền ngã quỵ xuống đất.

- Jessica à - Mẹ cô đi vào nhà -

- Jessica?

Bà bổng cảm thấy lo lắng khi không thấy tiếng trả lời của con gái, thấy nhà chỉ khóa cổng bà tưởng cô con ở nhà. Bước vào phòng cô, thấy con gái nằm dưới sàn, bà hốt hoảng chạy tới, đỡ cô dậy. Thấy người nóng cao, mồ hôi thì ướt chảy lòng bà bỗng đau như cắt, bà cảm thấy có lỗi khi xa rời con 2 tháng mà không một lần về thăm, không một lời quan tâm.

- Cấp cứu. - Bà lấy điện thoại ra -

Một hồi sau, cô được vào cấp cứu, sốt cao không được uống thuốc cô dần có tình trạng rét run và co giật.

- Bác sĩ con gái tôi có sao không? - Bà sốt sắng hỏi -

- Con gái bà không có lịch ăn uống đều đặn suốt thời gian dài nên bao tử có thể bị vấn đề, sốt cao như vậy mà không uống thuốc dẫn đến co giật nếu bà không cấp cứu kịp thời có thể liên quan tới tính mạng. Tình trạng sức khỏe quá yếu, con gái bà cần có thời gian nghỉ ngơi dài.

Nằm trên giường bệnh, Jessica đã tĩnh. Cô vô thức nhìn xa xăm ra cửa sổ.

- Jessica...

- Dạ mẹ - Cô thều thào -

- Mẹ xin lỗi

Mẹ ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy bàn tay mà đang phải truyền nước biển.

- Mẹ đi đâu bỏ con 2 tháng này vậy?

- Mẹ xin lỗi con ....

- Mẹ... Mẹ con đi nữa không?

Hai hàng nước mắt của bà lăn dài xuống má, bà không dám nói cho con gái bà biết những điều tồi tệ đang ập tới gia đình mình, bà nghĩ bà không nên để đứa con gái thân yêu của bà phải đau đầu suy nghĩ về chuyện gia đình.

- Sao con không thấy chị Yoona điện về cho con?

- À... à. Chị con đi du học rồi.

- Sao? Sao không ai nói với con vậy?

- Chỉ là chị đi gấp quá thôi.

Cô có cảm giác bị lạc lõng, mẹ và chị, kể cả ba đều không quan tâm tới cô. Nhưng thật sự, cô không biết rằng sau lưng nó còn nhiều uẩn khúc.

- Mẹ còn đi nữa không?

- Mẹ... mẹ. Mẹ sẽ đưa con qua Úc ở với ngoại.

- Úc? Vậy mẹ còn đi nữa?

- Mẹ còn công việc con à.

- Vậy mẹ cứ đi. Con ở nhà không sao.

- Không được, lỡ con như ngày hôm nay nữa thì sao.

- Con không sao đâu. Con tự chăm sóc bản thân mình được. Có gì con kêu Teayeon được mà. Còn 1 năm nữa. Chả lẽ mẹ bắt con không có kí ức tuổi học trò vào những năm cuối cấp này sao?

- Nhưng mẹ không yên tâm.

- Mẹ, mẹ quên con là ai à? Con là Jessica Jung, cô gái mạnh mẽ nhất trong lòng của mẹ , ba.

- Mẹ sẽ thường xuyên về thăm con.

Bà cười, bà cười vì hạnh phúc, bà đã ép cuộc đời của Yoona vậy là đủ, đứa con gái đầu lòng nhu mì ấy.

1 tuần liền, Jessica mất tích không lý do sau cái ngày ấy. Tin đồn giờ cũng bớt phần nào, trong trường chỉ có một người duy nhất biết Jessica ở đâu chính là cô giáo chủ nhiệm nhưng vì yêu cầu của gia đình nên bà không nói ra.

Trong suốt 1 tuần, Luhan không gặp được cô, ruột gan anh như bốc hỏa, cồn cào không chịu được. Đến nhà thì thấy nhà khóa trái cửa, điện thoại thì tắt máy. Chả lẽ cái cô nhóc này cứ làm anh lo lắng lên mới chịu được à.

_______

Không hiểu sao, không gặp được Luhan, Jessica cũng thấy phần khó chịu, cô đã được về nhà. Sức khỏe cô cũng đã dần được ổn định khi có bàn tay chăm sóc của mẹ cô.

Một buổi tối đẹp trời, cô khoác áo và đi ra ngoài. Đã lâu cô không được hít thở không khí này. Dạo bước về hướng công viên gần nhà cô, cô cảm thấy có chút rạo rực như sắp có chuyện gì xảy ra. Nhẹ nhàng bước vào, đứng nhìn chỗ mà cô đã nhìn thấy Luhan tay ôm một đứa con gái khác.

- Thì ra em ở đây?

Nghe tiếng nói có vẻ quen, cô quay người lại. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy và giọng nói ấy, cô vội quay lưng lại và bỏ đi.

- Này cô gái.

Cô dừng bước, nhưng không quay lưng lại.

- Cô gái đi đâu suốt 1 tuần liền thế?

- Không phải chuyện của anh.

- Cô gái còn giận à?

- Xin lỗi, tôi về trước.

- Này cô gái, người đừng đi vội. Vì tôi lỡ thương người mất rồi.

Đứng im vì 1 câu nói, cô bất động. Gió thu đông xào xạc nhẹ nhàng thổi qua, làm rối cả tóc cô. Còn anh, nhẹ nhàng đứng nhét tay vào túi áo khoác. Thong dong nhìn cô bằng ánh mắt nhẹ nhàng, 1 tuần liền không thấy cô, và anh đã biết. Cô gái nhỏ này như thế nào trong trái tim anh?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro