Chương 26 Người giấy vẽ rồng điểm mắt 9

Tiếng hát này làm tất cả mọi người nổi da gà.

"Mẹ kiếp! Hổ Tử, chú muốn đi tìm đường chết đúng không hả!"

"Không phải, anh Phùng, em cũng không biết em sao nữa, đầu óc mơ mơ màng màng, người giấy kia giống như hạ mê dược cho em, hơn nữa em nhìn thấy, cô ta sống lại, cô ta là một người sống..." Thành Ngạo Hổ cố gắng giải thích.

"Thứ này rất tà ma, tất cả mọi người cách xa bọn họ một chút. "

Nhưng không đợi hắn ta dứt lời, người giấy bắt đầu xao động, cầm đầu là người phụ nữ vừa bị Phùng Đức chém đứt tay, bắt đầu vọt về phía bọn họ, ngay cả những thứ đang nâng kiệu cũng dừng lại, chuyển đầu sang hướng bọn họ một cách cứng ngắc, cười hahaha không dứt.

Tiền giấy vẫn đang bay đầy trời, ca dao cũng không ngừng, chồng chéo vô cùng quỷ dị.

[ Gió buổi tối lặng lẽ thổi]

[ Búp bê giấy đang treo trên cây]

... ...

[ Thuở xưa có một đứa trẻ]

... ...

[ Không nhìn thấy ngôi sao lấp lánh trên bầu trời ]

... ...

"Ngây người làm gì? ! Chạy mau đi, con mẹ nó muốn chết nhanh hả!" Trình Phương Dĩ nóng nảy kéo cổ tay của Trình Nhất Nặc, bắt đầu chạy như điên, Trình Nhất Nặc nghe thấy tiếng vang sau lưng, quay đầu nhìn lại, người dân trên trấn và một đống người giấy đang vọt ào ào về phía bọn họ.

Cổ chân đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, do bị tảng đá đập vào chân, Trình Nhất Nặc không cẩn thận tuột khỏi tay của Trình Phương Dĩ, ngã xuống đường đá lạnh lẽo thấu xương, đầu gối đau rát.

"Anh!" Trình Nhất Nặc nghe thấy tiếng kêu tê tâm liệt phế của em trai mình, phía sau là ác quỷ gần trong gang tấc, trong lòng lạnh lẽo.

Trình Nhất Nặc nhắm hai mắt lại, lặng lẽ chờ tử vong đến.

"Ơ, sống sót không tốt hay sao? Đừng vội vàng chịu chết như vậy..."

Một cánh tay trắng như tuyết túm cánh tay của cậu ta rồi kéo cậu ta lên.

Một mùi thơm lạ lùng tỏa ra từ trong tay áo đối phương, tựa như hoa hồng đua nhau nở rộ trong băng tuyết ngập trời, khiến người đắm chìm.

Nhưng cậu ta không kịp suy nghĩ nhiều, đã bị đối phương túm cho lảo đảo, hóa ra là vừa nãy đám ác quỷ đã dừng lại nhưng không biết tại sao lại tiếp tục đuổi theo.

Trong tiếng hát đứt quãng, mọi người điên cuồng giẫm lên tiền giấy trên đất, đi đến ngôi nhà của đôi vợ chồng già vô cùng chật vật

Mặt hai cụ già xám như tro tàn, làn da mềm nhão, con ngươi không có màu sắc, khom người vây quanh hai bên cửa, đến khi bọn họ bước vào cửa, con ngươi mới hơi chuyển động, cười giả dối: "Khách quý nên ăn cơm rồi..."

Mọi người vừa mới trải qua một cuộc chạy trốn sống chết cũng không muốn ăn cho lắm, lúc này mệt thở hổn hển, nhưng cũng không có cách nào từ chối lời mời của cụ già.

Vốn tưởng rằng lần này lại là đại tiệc "protein", không ngờ là đồ ăn khá phong phú, bày đầy một bàn lớn, chay mặn đều có, mùi thơm khiến người trực tiếp nuốt nước miếng.

Tuyên Nhiên run giọng, kèm theo tiếng khóc nức nở: "Sao... cái này... nhìn giống như... bữa cơm trước khi chém đầu vậy"

"Sẽ không bị hạ kịch độc gì chứ? !" Chu Khiết phụ họa, trong lúc nhất thời, không ai dám động đũa vào thức ăn ngon trên bàn.

Nhưng Thịnh Mộc Vũ và Nguyễn Niên ngược lại thành người khác người, hai người ăn vô cùng vui vẻ, không bao lâu đã thêm một chén cơm, trước mặt đã chồng ba bốn cái chén, dọa ngốc mọi người.

"A... tôi muốn tôm viên kia ..."

"Tôi muốn tôm hùm chua cay, anh lột giúp tôi. "

"Giúp tôi múc chén canh gà ác. "

"Lấy giúp tôi một thìa đậu hủ. "

"Nè nè nè, tôi muốn gà cay Trùng Khánh, không phải nấm mèo!"

... ...

Phó Thành Chu động đũa, cho dù hắn cũng không cần phải ăn uống.

Ngược lại trở thành công cụ gắp đồ ăn và lột tôm cho Thịnh Mộc Vũ.

Còn tại sao thức ăn lại được cải thiện, chuyện phải nói từ ngày hôm qua.

Hai cụ già đang táy máy búp bê giấy ở trong phòng ngủ, sương mù đột nhiên bao phủ toàn bộ căn phòng, tiếp theo ngưng kết ở trung tâm, biến hóa thành thật thể.

Nhìn thấy người đến, hai cụ già hít thở không thông.

Boss có số hiệu 001.

"Xin hỏi ngài có chuyện gì ạ?" Hai cụ già hèn mọn hỏi.

"Lần sau các ngươi làm cơm đừng có bỏ mấy thứ lung tung vào nữa, làm ngon chút." Phó Thành Chu lạnh lùng trả lời.

"Có thích cái gì không, hay là..."

Phó Thành Chu suy nghĩ vài giây, không biết Thịnh Mộc Vũ thích ăn cái gì, : "Không có, làm mỗi thứ một ít. " Nhân cơ hội quan sát thử đối phương thích ăn cái gì.

"Vâng. " Hai cụ già khúm núm gật đầu, không dám làm động tác nhỏ nào.

Cho đến khi tiễn đi vị đại phật này thì mới dám thở ra một hơi.

Vừa mở lòng bàn tay ra thì phát hiện đều là mồ hôi.

Áp lực chết tiệt đến từ NPC cấp cao.

----

Sau khi ăn xong, mọi người muốn tụ họp thảo luận với nhau, nhưng bị đôi vợ chồng già ép buộc quay về trong phòng.

"Đêm nay vẫn còn khách quý đến, mong sau khi các vị khách quý về phòng thì đừng đi lại tùy tiện, nghe thấy âm thanh gì cũng đừng tò mò ra khỏi cửa... ... tự gánh lấy hậu quả. "

---

Phùng Xuân Dữu Tử

Thịnh Mộc Vũ: "Chồng ơi, em muốn ăn cái này, cái này, còn có cái này cái này nữa~ "

Phó Thành Chu: "Được~QAQ "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro