12


Kỳ thực Lam Hi Thần vừa nói liền phát hiện sự việc không đúng lắm, y phục của Giang Trừng nhiều như vậy, nếu không phải do y nói nhất định bản thân Giang Trừng cũng không biết đồ ở đâu, chỉ là bộ y phục cài đá này Lam Hi Thần có ấn tượng quá sâu sắc. . .

Ngày ấy Lam Hi Thần lén lút theo người ta đi vào, lúc đi Lam Hi Thần còn do dự, bộ y phục có đá cài trên áo này thật sự không phù hợp với y phục Lam gia, vạn nhất để Lam Khải Nhân nhìn thấy có thể sẽ lập tức bị phát hiện, vì lẽ đó Lam Hi Thần cố ý đem cái y phục có ánh sáng lấp lánh này xếp gọn rồi cất vào cẩn thận, y sao có thể nghĩ tới lần đầu phạm tội này liền bị người ta bắt được chứ. . .

Giang Trừng chậm rãi đóng ngăn kéo lại, chuyện y phục để một lát nữa lại nói tiếp, hắn cứng ngắc quay đầu nhìn Lam Hi Thần rõ ràng có chút đứng ngồi không yên, cộng thêm ánh mắt hoang mang, trong lòng Giang Trừng đã có một dự đoán vô cùng khủng bố.

Giang Trừng xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Lam Hi Thần, mắt sắc bén thâm trầm không nhìn ra cảm xúc, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, khẽ nhấc môi: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Lam Hi Thần tự biết mình đuối lý, cũng không hoảng loạn, chỉ nhìn ấm trà trên bàn trước mặt, sau đó nhanh chóng nhấc mí mắt nhìn vẻ mặt Giang Trừng.

Đương nhiên, những việc này đều rơi vào tầm mắt Giang Trừng, hắn hơi hơi híp mắt ngữ khí bình tĩnh: "Sao ngươi biết được y phục của t để chỗ nào vậy?"

Đây là lần đầu tiên Lam Hi Thần làm chuyện xấu, rất rõ ràng y không chỉ bị chính trưởng bối của mình bắt được, còn bị người bị hại tóm lại. . ." Ta, ta chỉ đoán thử. . . " Lam Hi Thần nỗ lực cứng rắn bày ra một lý do, thân là Trạch Vu Quân đã bao lâu không có bị người khác chất vấn như vậy, mặc dù là chính mình giở trò quỷ nhưng lời ngụy  biện đều hiện rõ ra trên mặt.

"Ha," Giang Trừng một mặt làm ra vẻ mặt thì ra là như vậy, thậm chí còn khẽ cười một tiếng, "Trạch Vu Quân, ta biết người thông minh, cũng không nghĩ đến người lại thông thái đến vậy."

Được rồi, kính ngữ đều đã dùng rồi, trở lại trước kia một chút. . . Lam Hi Thần nhụt chí nói: "Là do ta làm."

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Lam Hi Thần, Giang Trừng cũng lười khách khí với hắn, "Nói! Ngươi làm gì!"

"Ta bị mất ngủ, liền, liền," Lam Hi Thần vô thức đứng bật dậy, cẩn thận nhìn sắc mặt Giang Trừng, nuốt ngụm nước bọt, "Liền tới lấy mấy bộ y phục. . ."

" Đó là mấy bộ của ngươi sao? !" Giang Trừng quả thật nể phục y, liên tục ba túi vật tư, làm hắn chỉ còn lại nửa ngăn tủ "Ngươi rõ ràng chính là muốn là ta mất mặt!" Đường đường là chủ nhân Liên Hoa Ổ, liên tục ba ngày mất mấy bộ y phục còn ra thể thống gì!

Lam Hi Thần bị phán tội cũng không ứng phó kịp: "Ta không có! Ta đem về rồi cũng không làm gì!"

Mặt Giang Trừng đỏ lên vì tức giận, trực tiếp chỉ vào mũi Lam Hi Thần: "Vậy ngươi còn muốn làm gì!"

". . ." Lam Hi Thần không biết tại sao, thấy hai gò má với chóp mũi Giang Trừng ửng đỏ còn có mồ hôi hột, y không nghĩ tới Giang Trừng lại xấu hổ đến vậy, đầu óc nhất thời trống rỗng, cái gì cũng không nói ra được.

Trong mắt Giang Trừng Lam Hi Thần đây chính là trong lòng có quỷ, hơn nữa xấu xa đến cực điểm. Hắn càng tức giận, chuyện này quả thật không thể nào tưởng tượng được, tâm tư Giang Trừng bắt đầu nghĩ về một chút khủng bố lại không dám tưởng tượng mà nghĩ lung tung, những đồ vật kia không khó trở thành đồ bị Lam Hi Thần cầm đi. . .

"Lam Hi Thần, ta không nghĩ tới ngươi là người như vậy!"

Lam Hi Thần vội vàng xua tay: "Không phải, đối với ta chỉ có ngươi mới hữu dụng, y phục của ngươi ta dùng cũng không ngủ được!"

Rõ ràng là một chuyện đứng đắn, có thể nói ra những lời này lại mang tới cảm giác khó nói cùng chút ám muội không thể diễn tả, Lam Hi Thần nói xong mới cảm thấy có chút ý tứ khác vô thức liếc nhìn Giang Trừng mấy cái.

"Ngươi!" Giang Trừng mắt hạnh trừng lớn, Lam Hi Thần quả nhiên muốn dùng đồ của hắn làm cấm thuật, để y có thể bình yên ngủ, "Lam Hi Thần, ngươi đang suy nghĩ gì ta đều biết !"

"Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói lung tung!" Lam Hi Thần lần này thật sự hoảng rồi, y nào dám để Giang Trừng biết y đang suy nghĩ gì, nhớ tới những thứ đó đều khó mà diễn tả bằng lời, càng khỏi nói hiện tại hắn và y đang cùng nghĩ đến một việc.

Giang Trừng trực tiếp rút Tử Điện ra: "Lam Hi Thần, ngươi cư nhiên hận ta như vậy, dám lấy y phục của ta đi làm những việc nguyền rủa kia để hại ta!"

Hả?

Lam Hi Thần nhất thời không hiểu được ý của Giang Trừng, cái gì nguyền rủa hắn, ai muốn hại hắn? Lam Hi Thần một bộ dáng vẻ mờ mịt ở trong mắt Giang Trừng chính là làm nhưng không thừa nhận. Giang Trừng càng tức giận hơn, hắn không thể tin được hắn cư nhiên đã nhìn lầm người, Tử Điện mang theo ánh tím càng chói mắt, gần hư muốn đem cả phòng nổ tung vậy.

Mắt thấy Giang Trừng muốn đem Tử Điện sắp quất xuống, Lam Hi Thần hiện tại cũng không thể suy nghĩ được việc khác, vội vàng lùi về sau một bước mới từ từ đứng lại, cái bàn trước mặt liền bị Tử Điện đánh thành hai nửa, rớt xuống hai bên. Lam Hi Thần tức khắc sắc mặt trắng bệch, Giang Trừng thật sự xuống tay vô cùng độc ác, y ngẩng đầu nhìn lại, Giang Trừng đang gắt gao trừng mắt y, Lam Hi Thần cảm giác mình có thể nghe được tiếng Giang Trừng nghiến răng.

Trong lòng Lam Hi Thần mệt mỏi, Giang Trừng trước hết không cùng y nghĩ tới một việc, vì sao lại biến thành muốn hại hắn: dù sao cũng là Giang Trừng, y hận không thể nhanh chóng ôm Giang Trừng đến thoải mái, hại hắn làm cái gì chứ. . . 

Không thể để Giang Trừng lại quất một roi nữa, nếu tẩm ốc không còn lành lặn, ngày hôm nay không chắn chắn có thể ra ngoài !

Giang Trừng căm phẫn giơ tay lên, chuẩn bị quất thêm một roi nữa thì bị một tiếng của Lam Hi Thần gọi lại: "Giang Trừng!"

Giang Trừng nheo mắt lại, cho dù người này còn muốn làm cái gì để giải thích cũng không kịp. . .

Môn sinh Giang gia đang luyện công đều bị mấy ma ma quanh đó vội vã gọi tới: "Không tốt không tốt rồi ! Tông chủ và Trạch Vu Quân trong phòng đánh nhau tới nơi rồi!"

"Cái gì!"

"Không thể nào? !"

Giang tông chủ cùng Trạch Vu Quân làm sao có thể đánh nhau chứ, mấy ngày trước Lam lão tiên sinh còn đem Trạch Vu Quân giao cho tông chủ đấy. . . Nghe được tin tức này mọi người đều bắt đầu cảm thấy chuyện này cũng quá mức buồn cười. Nhưng nhìn thấy mấy người bị dọa đến mặt trắng bệch dùng ngữ khí thấp thỏm lo âu, bất kể nói thế nào cũng muốn đi chống đỡ cho thể diện của tông chủ!

Mấy người vội vàng dẫn người chạy tới trước cửa phòng ngủ tông chủ, còn chưa kịp mở miệng dò hỏi tông chủ mình, liền bị một câu nói bên trong đánh gãy ---

"Ta thực ra chỉ là muốn thử mùi hương kia để ngủ, nhưng sau đó ta phát hiện chỉ có ngươi mới làm được."

Hả!

Tất cả người sốt ruột bất an đứng ngoài phòng vẻ mặt ngay lập tức hóa đá, đây là ý gì chứ? ! Còn những người đến sau không nghe nói gì, lúc nhìn thấy mấy người phía trước đột nhiên đứng im bất động thì vô cùng nghi hoặc, vừa muốn gọi bọn họ, mới hé miệng liền bị người bên cạnh mạnh mẽ bịt miệng lại, bảy, tám bàn tay toàn bộ bịt miệng hắn lại, tranh thủ không để lại một âm thanh thoát ra. Ngoài cửa một đám người lớn nhốn nhốn nháo nháo lại không bất hòa  liền cứ  vậy lúng túng đứng bên ngoài.

Đại môn sinh chậm rãi quay đầu nhìn mấy ma ma một bên kinh ngạc che miệng mình, hạ thấp giọng mở miệng nói: "Đánh nhau?" Ma ma trợn to mắt, vội vã xua tay, "Vừa nãy thật sự là vậy!" Nhìn thấy ánh mắt chắc chắn như vậy lại còn vô cùng khẩn thiết, quyết tâm mở miệng hỏi lại.

Miệng còn chưa mở ra, trong phòng lại truyền tới một tiếng  nữa --

"Giang Trừng, đối với ta những thứ đồ kia không có tác dụng nhưng ta đều giữ kĩ càng, nếu ngươi muốn lấy lại ta lập tức đem đến xin trả."

... Ngoài phòng đám người hai mắt nhìn nhau, "Vậy nên, những đồ vật kia đều. . ." Mấy ma ma cũng chậm rãi buông cái chổi đang cầm chặt trên tay, vẻ mặt kinh ngạc không thôi thậm chí còn không nhịn cười được. Mấy người đứng đầu xoay người trầm mặc hướng về đám người phía sau phất tay, đừng xem đừng xem tất cả giải tán đi. Còn có mấy người tức giận bất bình, "Không phải chứ, Trạch Vu Quân này đào góc tường như vậy các ngươi cũng không lên tiếng sao? !" Cô nương bên cạnh dùng sức trừng mắt mấy người này một chút: "Không xem nữa!"

--------------------

Lời tác giả:

Cảm tạ thưởng cho ta tiểu khả ái a ( Hi Trừng nâng ta lên 10 cân đại kỳ)! Ta cũng phải nỗ lực nâng Hi Trừng lên đại kỳ ha ha ha ha ha!

Giang Trừng cũng là bị tức chết, Lam Hi Thần làm người ta thật thẹn thùng. . . Hi vọng mọi người cũng có thể làm vừa mắt người! (?)

--------------------









Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro