14


Sắc trời dần tối, Lam Hi Thần gõ cửa phòng Giang Trừng: "Giang Trừng, đi thôi."

Giang Trừng đẩy cửa ra, hai người sóng vai đi xuống lầu, không có ai ràng buộc cách xứng hô của Lam Hi Thần đối với Giang Trừng, dường như rất bình thường.

Trấn Hư An phồn hoa, tiểu thương bên lề đường cao giọng hét to lẫn tiếng người qua lại nói chuyện đều không làm Giang Trừng phân tâm tìm kiếm điểm kì quái ở đây.

Lam Hi Thần đương nhiên cũng không phải để Giang Trừng đến đây để thăm dò, y mỉm cười với Giang Trừng hỏi: "Thế nào?"

Giang Trừng tùy ý gật đầu hững hờ đi về phía trước, trong lúc vô tình quay đầu phát hiện người bên cạnh mất tung tích, Giang Trừng cau mày nhanh chóng quay người lại, người kia chính là đang ở chỗ bán hàng phía sau lựa đồ.

"Ngươi làm gì đó?" Giang Trừng đi tới, cũng cúi đầu nhìn đồ trên quán nhỏ một chút, hắn thực sự không phát hiện chỗ nào đáng để quan sát kĩ càng, nhiều lắm thì chỉ là một ít đồ chơi nhỏ.

Lam Hi Thần cười mỉm đem đồ trên tay giơ lên, "Ta mua mấy thứ đem về cho bọn Tư Truy Cảnh Nghi."

Giang Trừng kinh ngạc nhìn y, "Ngươi nghĩ chúng sẽ thích những thứ đồ này sao?" Mấy thứ đồ chơi con nít này, Kim Lăng sớm đã không chơi nữa.

Lam Hi Thần cong cong môi, trả tiền xong nhìn Giang Trừng:" Cho dù như vậy, mang một ít đồ chơi về cho tụi nhỏ cũng không có gì sai chứ?"

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần cẩn thận cất đồ vào túi, một bộ dáng vẻ cha già, không nhịn được bĩu môi: "Ta cảm thấy dáng vẻ kia của Lam Cảnh Nghi chính là do ngươi dưỡng ra."

Lam Hi Thần không phủ nhận, còn hỏi Giang Trừng: "Ngươi không định mua gì cho Kim Lăng sao?"

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng: "Hắn không bị ta đánh một trận là tốt lắm rồi, còn muốn đòi quà sao?"

Lam Hi Thần nhìn dáng vẻ Giang Trừng chẳng muốn quan tâm, trong lòng thầm cười nhưng cũng không nói gì, chỉ lôi kéo Giang Trừng tiếp tục đi về phía trước.

Giang Trừng bị Lam Hi Thần kéo đi cũng liền  tùy ý chen chúc xô đẩy trong đám đông theo Lam Hi Thần, còn chưa kịp tức giận Lam Hi Thần nhanh chóng dừng lại , Giang Trừng định thần nhìn lại quanh đây đều là quán ăn nhỏ.

Đối diện với tầm mắt nghi hoặc của Giang Trừng, Lam Hi Thần lại cười nói: "Ngươi không đói bụng sao?"

Giang Trừng nhíu mày, vừa định cười nhạo sự nhẫn nại cấp thấp của Trạch Vu Quân một phen, liền nghe chính cái bụng mình tích cực kêu một tiếng kì lạ bắt chuyện với Lam Hi Thần.

". . . "

". . .Xì!"

Lam Hi Thần quả thật là rất rõ ràng điểm mấu chốt Giang Trừng xấu hổ ở đâu, nở nụ cười một cái liền dùng tốc độ siêu nhanh khống chế độ cong của khóe miệng mình, "Đi thôi."

"Đây là cái gì?" Giang Trừng đứng trước một quán ăn nhỏ, chỉ vào chậu lớn màu trắng bên trong hỏi.

Không đợi chủ quán trả lời, Lam Hi Thần ở phía sau hắn đáp lại: "Bột mì."

Giang Trừng chớp mắt mấy cái, trên mặt đầy hoài nghi viết rõ ràng mấy chữ 'thứ đồ chơi này có thể ăn à'. Nhìn thấy chủ quán nhẫn nhịn bật cười, Lam Hi Thần cũng cười đưa tay ra dính một chút bột mì, nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi Giang Trừng, "Nếm thử xem?"

Giang Trừng nghi hoặc nhìn Lam Hi Thần, nhưng tay vẫn là rất thành thực sờ sờ chóp mũi đưa đến bên miệng, đầu lưỡi chậm rãi nếm thử, sau đó Giang Trừng liền thay đổi sắc mặt: "Khó ăn chết đi được!"

Hắn giương mắt trừng cái tên vừa trêu chọc hắn, lúc đối diện với ánh mắt chăm chú của Lam Hi Thần, cả người hắn đột nhiên căng thẳng, ánh mắt này của Lam Hi Thần rất không đúng. Giang Trừng không biết có phải mình nghĩ quá nhiều rồi không, thế nhưng hắn cảm thấy cái ánh mắt này rất nguy hiểm với mình.

Lam Hi Thần vốn là cười mỉm chờ Giang Trừng phản ứng, nhưng lúc nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng của Giang Trừng lẫm lẫm liệt liệt duỗi ra, nơi cổ họng y vẫn căng thẳng, y không biết tại sao. May mắn chính là, cái loại cảm giác không tên này rất nhanh bị Giang Trừng cắt ngang Lam Hi Thần cũng không thể kiềm chế cái giật mình vi diệu này.

Giang Trừng không nói gì, quay đầu liền đi đến những quán nhỏ khác, Lam Hi Thần cũng lập tức khôi phục nhanh chóng đi theo phía sau Giang Trừng.

"Tức giận rồi?" Xung quanh quá mức ồn ào, Lam Hi Thần tới gần bên tai Giang Trừng, ghé vào tai hắn hỏi. Giang Trừng lúc đang nói chuyện bị khí tức của Lam Hi Thần bên tai kích thích không nhịn được giật mình một cái, Giang Trừng lập tức thuận tay đẩy Lam Hi Thần qua một bên, "Ngươi cách xa ta ra một chút." Lần này vừa vặn đặt tay trên ngực Lam Hi Thần, mà Lam Hi Thần không nghĩ tới Giang Trừng phản ứng mạnh như vậy, đột nhiên bị đẩy một cái suýt nữa trúng thì xoay người né tránh.

Giang Trừng đương nhiên cũng không nghĩ tới Lam Hi Thần như thế "Yếu đuối", theo bản năng năng dừng bước liền quay người bước đi, người khác đi ngang qua cũng không biết là vị nào canh chuẩn như thế liền chen sau lưng Giang Trừng, kết quả vốn là quay người ra sau liền biến thành ngã nhào về phía trước.

Lam Hi Thần vừa phản ứng xong lui về phía sau một bước nhỏ, vừa mới miễn cưỡng ổn định cơ thể không ngã, Giang Trừng ở trước mặt đột nhiên nhào vào người y, Lam Hi Thần vỗn dĩ đứng không vững lần này mang theo trọng lượng hai người ngã xuống nền đất, đau đớn đột ngột làm khuôn mặt bên ngoài luôn luôn tươi cười của Lam Hi Thần cũng không nhịn được nhăn nhó một chút, thật sự rất đau đó. . . 

Giang Trừng nhào vào lồng ngực Lam Hi Thần đương nhiên không phải chịu đau đớn như vậy, nhưng hắn có thể nhạy bén nhận thấy được thân thể Lam Hi Thần trong phút chốc căng thẳng, hắn theo bản năng ngẩng đầu muốn hỏi, "Ngươi không bị sao. . ."

"Bụp!"

Đây là lần thứ hai bọn hắn va chạm từ khi đến cái trấn nhỏ này.

Giang Trừng còn đang ở trong lồng ngực người ta, đột nhiên ngẩng đầu lên người phía trên cũng cúi đầu xuống. Cảm giác trán với cằm mãnh liệt va chạm làm hai vị này lộ ra vẻ mặt tan vỡ khó thấy ở trên đường lớn.

"Lam Hi Thần, ngươi!" Giang Trừng từ trong lồng ngực Lam Hi Thần lui ra ngoài ôm trán, đau đớn làm nước mắt sinh lí trào ra , viền mắt ẩm ướt còn khiến người ta nhìn ra oan ức.

Lam Hi Thần tuy rằng cũng đau không kém, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ấy của Giang Trừng lại là cười vô cùng thoải mái, hướng về phía Giang Trừng chớp mắt mấy cái: "Giang Trừng, tự nhào vào lòng ta sao?" Giang Trừng vốn đang buồn bực liền biến biến thành xấu hổ, là tên khốn khiếp nào va vào ta! Lam Hi Thần với Giang Trừng cũng coi như thời gian ở bên nhau không ít, cũng đã ngủ chung giường, hiện tại trong lòng Giang Trừng nghĩ gì y cũng có thể đoán được bảy tám phần, độ cong khóe miệng càng không khống chế được.

Mắt thấy mọi người xung quanh chú ý càng ngày càng nhiều, Giang Trừng tức giận đứng dậy, trợn mắt nhìn  nam nhân đã đứng lên còn kéo tay ống tay áo mình. Lam Hi Thần cảm nhận được sự phẫn nộ của vị tiểu tổ tông này, y bỏ hai tay ra, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Việc này không thể trách ta."

Trong lòng Giang Trừng biết, nhưng chính vì quá tức giận, xoay người muốn bỏ đi đột nhiên lại bị người kia kéo đi.

"Ngươi làm gì?" Cổ tay Giang Trừng bị người người kia nắm lấy chạy xuyên qua dòng người, trước mắt hắn chỉ có bóng lưng nam tử mặc áo trắng kia với mạt ngạch trên đầu người phía trước đang kéo tay hắn mà chạy, mạt ngạch quá dài, cứ bay phất qua mặt hắn, Giang Trừng ngơ ngác bị ép theo Lam Hi Thần nhưng tầm mắt của hắn đều tập trung vào cái mạt ngạch lay động, trắng nõn sạch sẽ, giống như ánh trăng vậy.

Giang Trừng cảm giác nhịp tim mình đập nhanh, một cỗ nhiệt lượng từ chỗ tay người kia nắm lấy truyền đến trái tim làm nó sắp nổ tung, không được, Giang Trừng, mau dừng lại. Trực giác Giang Trừng lại không khống chế được, bản thân nhất định phải biết nguyên nhân tim đập nhanh, hắn không thể biết, nhưng hắn vô cùng, vô cùng muốn biết.

Hắn nghĩ như vậy, nhưng bước chân không có dừng lại, từng bước từng bước chạy theo, ánh mắt cũng nhìn theo chuyển động tung bay trong gió của mạt ngạch kia. Mãi đến tận lúc hắn va nhẹ vào người dừng lại ở phía trước đã quay người lại với hắn mới lấy lại tinh thần, hai người bọn họ đứng ở trong một ngõ hẻm, rất yên tĩnh không có người, chỉ có ánh trăng cùng chút ánh sáng của mấy cái đèn lồng bên sạp hàng ở cạnh chiếu vào. Không biết là tiếc nuối hay vui mừng, Giang Trừng cố gắng làm tim đập chậm lại, còn đập nữa sẽ xảy ra chuyện mất. . .

"Giang Trừng."

Giang Trừng ngẩng đầu lên, tròng mắt Lam Hi Thần sẫm màu nhưng rất sáng như hổ phách, trên mặt Lam Hi Thần còn mang theo ý cười có chút tùy ý chạy bừa bãi trên đường lớn, Giang Trừng dựa vào rất gần y, có thể cảm nhận được trên người y tỏa ra khí tức ấm áp.

"Lam gia không phải. . ." Không cho phép đi nhanh sao, Giang Trừng có thể cảm giác được chuyện tiếp theo Lam Hi Thần muốn nói với hắn nhất định ảnh hưởng rất lớn, vì lẽ đó hắn muốn lập tức đổi chủ đề, thế nhưng, Lam Hi Thần không cho hắn cơ hội.

"Tặng ngươi."

Lam Hi Thần lùi về sau một bước, đưa tay ra trước mặt Giang Trừng, lòng bàn tay chậm rãi mở ra, một chiếc kiếm tuệ bằng ngọc Loan Nguyệt đẹp đẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn, giống như đang chờ người tới lấy đi.

Giang Trừng trầm mặc nhìn kiếm tuệ, tiếng tim đập lớn như vậy, không biết Lam Hi Thần có nghe được hay không, Giang Trừng cảm giác mình sắp ù tai rồi, nhưng hắn có thể nghe được rõ ràng bản thân mở miệng nói: "Có ý gì?"

Lam Hi Thần thoáng khựng lại như không hiểu câu hỏi này của hắn, nhưng ycũng không có ý định trả lời. Y chỉ đưa tay đưa tới phía trước, "Tặng ngươi, ngươi không phải rất thích mặt trăng sao?"

Giang Trừng chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn nuốt nước miếng, siết nắm tay, dùng sức lực toàn thân ngăncơ thể run rẩy: "Làm sao ngươi biết?"

Lam Hi Thần chớp mắt mấy cái, nhíu mày suy tư rồi lập tức cười nói: "Ta cũng quên mất rồi, nhưng ta chính là biết."

Giang Trừng đưa tay ra, cầm lấy miếng ngọc, chăm chú nắm chặt nó trong lòng bàn tay: "Lam Hi Thần, ta muốn uống nước." Lam Hi Thần có chút khó hiểu tại sao Giang Trừng lại muốn uống nước vào lúc này, nhưng y vẫn gật đầu một cái rồi xoay người ra ngõ nhỏ.

Giang Trừng khẽ hít vài ngụm khí lạnh, chậm rãi xoay người dựa lưng vào bức tường bên cạnh, dùng lực ngẩng đầu lên, giơ  viên ngọc đang nóng lên do nhiệt độ trong lòng bàn tay về phía mặt trắng , Giang Trừng nheo mắt lại, muốn nhìn ánh trăng qua khe hở. Chỉ tiếc, ánh mắt hắn cuối cùng vẫn bị viên ngọc thu hút, không cách nào rời đi được. 

"Thật gay go. . ."

Giang Trừng thả tay xuống, siết chặt viên ngọc thêm một chút, "Giang Trừng, ngươi xong đời rồi. . ."

Ngươi, yêu Lam Hi Thần đúng không?

. . . .Phải.

-------------

Lời tác giả:

Đến đây đi, xem nhạc hỉ văn! Ta cũng yêu thích a, nắm lấy mặt trăng trước mắt! Tùng!

Tiếp tục cảm tạ hôm qua đã thưởng tiểu khả ái cho ta! (nâng ta lên mười cân Hi Trừng đạo kỳ)! Ha ha ha ha ha

-------------












Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro