19
Lam Hi Thần đã sớm viết thư gửi cho Nhiếp Hoài Tang, cho dù nói thế nào Hoài Tang vẫn là vô cùng kính trọng Lam Hi Thần, biết ngày hôm nay hắn muốn đến, Nhiếp Hoài Tang còn đặc biệt đứng chờ ở cửa Bất Tịnh Thế.
Nhìn thấy Lam Hi Thần nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, Nhiếp Hoài Tang bước đến chào hỏi: "Nhị ca." Lam Hi Thần gật đầu, đem Sóc Nguyệt thu hồi cẩn thận, ngẩng đầu lên vừa muốn mở miệng liền phát hiện hiện Nhiếp Hoài Tang mộ mặt xoắn xuýt vẫn nhìn phía sau hắn, muốn nói lại thôi.
Lam Hi Thần chớp mắt mấy cái, bật cười nói: "Tìm cái gì vậy?"
Nhiếp Hoài Tang lập tức định thần, nhanh chóng xua tay: "Không không không." Ngoài miệng nói không, ánh mắt vẫn là tìm lung tung ở sau lưng hắn.
Lam Hi Thần mơ hồ nhìn Nhiếp Hoài Tang, thỉnh thoảng bắt gặp đáy mắt mang theo oán hận mờ mịt của Nhiếp Hoài Tang, hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ có phải là hắn thiếu nợ người đệ đệ này cái gì không, ngày hôm này còn quên đem đến. . .
"Nhiếp tông chủ." Âm thanh Giang Trừng ở phía sau vang lên, Lam Hi Thần liền nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang thay đổi nhanh chóng, trên mặt mang theo thoải mái giống như đã đoán được từ trước, tiến lên vài bước: "Giang tông chủ gọi ta Nhiếp huynh là được rồi." Nhiếp Hoài Tang vừa nói vừa cười , trước sau như một.
Giang Trừng sững sờ, cũng cười nói: "Là ta khách sáo."
Lam Hi Thần nhìn hai người: "Quan hệ của các ngươi đúng là rất tốt."
Giang Trừng lập tức một bộ dáng vẻ mới không có, khinh thường rên rỉ chút: "Vậy cũng không phải, trước đây quan hệ của Nhiếp huynh cùng Ngụy Vô Tiện mới tốt."
Lời này vừa nói ra, Nhiếp Hoài Tang cũng nghỉ đến thời kì học sinh, "Vậy không thì Giang huynh khắc khổ học tập, ít cùng ta rong chơi vui đùa." Nhiếp Hoài Tang vừa nói vừa mở cây quạt ra, "Ai biết được chứ, sau đó Ngụy huynh cùng Lam nhị công tử đi dạo chơi một hồi, bỏ lại hai người đáng thương chúng ta a! Nhớ lại khi đó Giang huynh chính là nói ngươi ghét nhất người nhà họ Lam ha ha ha ha."
Nhiếp Hoài Tang cười rất thoải mái, hai người còn lại nghe được câu này theo bản năng quay sang nhìn đối phương, đối diện nhau thì cả hai sững sờ, Lam Hi Thần quay sang Giang Trừng đột nhiên nở nụ cười.
Giang Trừng dời ánh mắt: Cười cười cười, cười cái gì mà cười! Nếu không phải là cùng ngươi ta mới sẽ không bị làm mất mặt!
Nhiếp Hoài Tang hình như không phát hiện chuyện gì, cảm thán một phen ngày tháng thiếu niên dĩ vãng xa xôi rồi mở miệng: "Đúng rồi nhị ca, trong thư chỉ nói ngươi có một số việc muốn nhờ ta giúp đỡ, không biết là chuyện gì vậy?"
Lam Hi Thần gật đầu: Có liên quan đến tà túy.
Ba người vừa hướng về một bên Bất Tịnh Thế đi vào trong, vừa giải thích cho Nhiếp Hoài Tang biết chuyện xảy ra gần đây.
Đi thẳng đến mấy thị nữ Nhiếp gia, các ngàng vẻ mặt nhàn nhạt hướng về tông chủ mình cho xong rồi lại quay sang phía Lam Hi Thần mỉm cười hành lễ: "Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần gật đầu, Giang Trừng ở phía sau hắn không nghe tên chính minh cũng không bận tâm, dù sao không phải nhà mình, huống chi lần này hắn đến là để giúp Lam Hi Thần. Ai biết đột nhiên nghe thấy thị nữa hét lên một tiếng kinh hãi: "Giang tông chủ!" Giang Trừng giật mình, từ phía sau Lam Hi Thần lộ ra một cái đầu, nhíu mày: "Chuyện gì?"
Mấy thị nữ kia chẳng biết vì sao lại kích động lên, ánh mắt đặt trên người hắn với Lam Hi Thần nhìn qua lại một lúc, đúng là một chút cũng không thấy Nhiếp Hoài Tang, Nhiếp Hoài Tang hình như cũng quen rồi, tự nhiên sờ sóng mũi.
Thị nữ dẫn đầu vẫn vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng kéo kéo ống tay áo người bên cạnh, cẩn thận liếc mắt nhìn Nhiếp Hoài Tang một cái. Lam Hi Thần với Giang Trừng đầu óc mơ hồ, cũng theo bản năng nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang.
Nhiếp Hoài Tang dường như rất hứng thú cảm giác hai vị bên cạnh mang theo ánh mắt mơ hồ ngờ vực, lập tức trừng mắt mở miệng nói: "Làm gì đó? Còn không mau lui xuống châm trà!"
Người này vừa mở miệng trục lợi làm Lam Hi Thần với Giang Trừng giật mình, Nhiếp Hoài Tang tính cách tốt, đối với hạ nhân cũng ôn hòa, loại lời nói như này không phải hắn là Tam Độc thánh thủ sao?
Như là đương nhiên, Lam Hi Thần với Giang Trừng cùng nghĩ vậy cùng đi vào, cảm giác ý cười trong ánh mắt của Lam Hi Thần ném tới, Giang Trừng lựa chọn không phản ứng lại, "Nhiếp huynh. . ." Mấy thị nữ mím mím môi kì lạ, lại liếc nhìn hai người bọn họ một chút mới rời đi.
Nhiếp Hoài Tang mở quạt ra, bắt đầu vẩy vẩy quạt: "Không cần phải để ý đâu, gần đây Nhiếp gia cũng không có chuyện gì, các nàng buồn chán, muốn nghe chuyện một chút. Tuyệt đối không có liên quan gì đến hai người đâu!"
Hai người chớp mắt mấy cái, Giang Trừng hơi nhíu mày, Lam Hi Thần cũng một mặt dáng vẻ không biết nên làm thế nào mới đúng: "Dù là có liên quan hay không, chúng ta đều không biết chuyện gì, vậy nên. . . ."
"Vậy nên ngược lại người cũng không cần sợ hãi như vậy."
"Sợ hãi?" Nhiếp Hoài Tang nghiêng đầu, nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng, "Ai sợ hãi?"
". . ."
Giang Trừng nhìn Nhiếp Hoài Tang điên cuồng vẫy tay, vô cùng muốn nói với hắn loại thời thiết này không cần phải quạt ra gió mạnh như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Nhiếp Hoài Tang một mặt ta cái cũng không biết, hắn sâu sắc thở dài, kéo kéo tay áo Lam Hi Thần: Chuyển đề tàu này đi.
Lam Hi Thần bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy chũng ta nói tiếp tà túy vừa rồi. . ."
". . ." Giang Trừng ngồi ở phòng lớn, nhìn hạ nhân đưa trà trước mặt hắn, nhắm mắt lại mở nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang, "Nhiếp gia các ngươi thật sự không có chuyện gì như này sao?"
Lam Hi Thần một mặt bất đắc dĩ, duỗi tay lấy chén trà vừa bị đổi trước mặt mình , "Ta chỉ uống một ngụm. . ." Vì vậy không cần thiếu tới chỗ ta bưng nước trà tận ba lần, mỗi lần đều chỉ nhấp một chút liền bị đổi ly mới. . .
Nhiếp Hoài Tang tất nhiên cũng không nghĩ tới hạ nhân Nhiếp gia sẽ không kiềm chế nổi vậy, vung vung tay: "Đều lui xuống trước đi." Mấy người rời đi mới chậm rãi mở miệng, "Bọn họ chính là quen mặt thấy thiếu. . ." Dù sao nhiều năm như vậy đều chỉ nghe qua chuyện của Hàm Quang Quân với Di Lăng lão tổ, có thể bàn tán đều không khác mấy lần trước. . .
Tuy rằng cảm thấy rất kì quái, nhưng điều này cũng có thể chính là tập tục của người nơi này. . .Lam Hi Thần thở dài, thôi, "Hoài Tang, ta đi qua trấn nhỏ khoảng chừng trên địa phận của ngươi. ta muốn tìm đọc ghi chép của Nhiếp gia các ngươi có được hay không?"
Nhiếp Hoài Tàng một chút cũng không bận tâm. "Đương nhiên có thể! Có điều. . ."
"Cái gì?" Giang Trừng hơi nhướn mày, Nhiếp Hoài Tang tại sao còn muốn ra điều kiện?
Cảm giác nhạy bén thấy Giang Trừng không thích, Nhiếp Hoài Tang nhanh chóng giơ tay, "Không phải không phải! Chính là hi vọng các ngươi có thể ngụ lại Nhiếp gia một đêm." Giống như sợ bọn họ suy nghĩ nhiều, Nhiếp Hoài Tang nhanh chóng nối liền câu trước nói, "Người Nhiếp gia gần đây đều rất buồn chán, không có chuyện gì lại càng đất rộng trống vắng, hơn nữa thư phòng Nhiếp gia nghĩ ngày mai mới mở ra. . ." Nói xong sâu sắc thở dài.
Nhiếp Hoài Tàng cũng mới tiếp nhận Nhiếp gia không bao lâu, đều không giống Giang Trừng với Kim Lăng. . . Lam Hi thần trầm mặc nháy mắt, nhìn Giang Trừng một chút. Giang Trừng gật đầu nhẹ, Lam Hi Thần ngẩn mặt cười nói: "Được, chỉ là. . ."
"Được!" Nhiếp Hoài Tang đập hai tay vào nhau, trên mặt vui sướng còn không ngốc vài giây đột nhiên lại một mặt ảo não, "Ai da, gần đây Nhiếp gia chỉ còn một gian phòng khách. . ."
". . ." Chỉ còn một gian mà ngươi nói với ta là đất rộng trống vắng
". . ." Nhưng mà ta không thấy những người khác đâu cả?
Giang Trừng còn chưa kịp kinh ngạc, Nhiếp Hoài Tang vung tay lên: "Ta tin các ngươi cũng sẽ không để ý. Người đâu! Đưa Trạch Vu Quân cùng Giang tông chủ xuống nghỉ ngơi!"
Giang Trừng với Lam Hi Thần liền cứ vậy mơ mơ hồ hồ bị người ta cưỡng chế ở lại nghỉ ngơi, chờ đến khi không nhìn thấy bóng lưng hai người nữa Nhiếp Hoài Tang mới gọi thị nữ với hạ nhân đến, "Ta đều nói rồi, các ngươi kiềm thế lại một chút!"
Người phía sau không nói lời nào, Nhiếp Hoài Tang bình tĩnh lại một hồi, lại do dự nói: "Tiểu Viên, tin tức kia của ngươi thực sự đáng tin?" Một thị nữ vóc người ngỏ nhắn ngẩng mặt lên, "Tông chủ, biểu ca của ta, con thứ hai của dì ta tiểu Thúc Tử là thủ vệ đứng đầu Giang gia, chuyện này không thể là giả."
Nhiếp Hoài Tang vuốt mũi, "Ta thật sự không biết các ngươi đem tin tức này từ Vân Mộng đến Thanh Hà bằng cách nào!" Nói xong Nhiếp Hoài Tang lại ngồi dậy, " Chuyện tình ái của Ngụy huynh ta không thể nhìn ra đầu tiên, vậy không bằng bây giờ là người thứ nhất!" Không biết Lam lão tiên sinh biết được sẽ phản ứng như thế nào, nghe nói chính là Lam Khải Nhân đem nhị ca giao cho Giang huynh, chà chà. . .
"Đúng rồi! Các ngươi mua đồ bên ngoài thu thập về cho ta mấy thứ kia nhanh một chút!
"Biết rồi biết rồi, tồn chủ!"
"Ngài yên tâm, quyết không cho Trạch Vu Quân bọn họ phát hiện!"
-------------------
Nhiếp Hoài Tang: Ai hoảng hốt! Ta không có! Chớ nói lung tung! Có thể nhận, thế nhưng không muốn động đến chính chủ phía trước! Điều ta muốn làm nhất chính là nhìn thấy chuyện tình yêu của người ta! !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro