2


"Ơ! Giang Ngư Giang Tư!" Ngụy Vô Tiện một tay vẫy vẫy Trần Tính, nháy mắt với đệ tử gác cổng Liên Hoa Ổ một cái.

Bị gọi tên hai người liếc sang cũng cười nói:" A, Ngụy Công Tử! Hôm nay sao chỉ có một mình người tới ?"

Ngụy Vô Tiện một mặt thần bí, lộ ra nụ cười giảo hoạt: " Ta đây là mang theo nhiệm vụ đến, Giang Trừng có đây hay không?"

Giang Ngư cười gật gù, đột nhiên như nhớ tới chuyện gì, hạ thấp giọng: "Tông chủ gần đây tính khí không được tốt, ngài chớ có chọc hắn."

Ngụy Vô Tiện làm như vô tội mà hô to:" Tính khí có phải giống lúc  ta chọc giận hắn hay không? Hắn không phải giỏi bốc hỏa nhất à!"

Giang Tư nhanh chóng giơ tay ép người xuống: "Người không biết, tông chủ gần đây bị mất ít đồ tốt, còn đều là tư vật, bên trong các ma ma cũng bắt đầu hoài nghi có phải cô nương nhà ai gan lớn ái mộ tông chủ hay không !"

Ngụy Vô Tiện chuyển động con ngươi, biểu hiện ra dáng vẻ thì ra là như vậy, cô nương cái gì, đây cũng là một vị đại nhân vật.

" Ngụy công tử !" Vừa lúc mấy vị ma ma bên trong đi ra, "Người làm sao đến rồi?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: " Ta đến tìm Giang Trừng, mọi người có việc phải làm sao?"

Một ma ma trong đó bất đắc dĩ nói: "Còn không phải do những thứ đồ của tông chủ sao, chúng ta phải đến may vá, nếu không cũng không biết tông chủ mặc cái gì."

Trạch Vu Quân thật tốt nha, chỉ để lại cho người ta cái khố. Ngụy Vô Tiện nhìn một lượt, ồ một tiếng, vẫy tay với các ma ma một cái liền bước vào Liên Hoa Ổ tìm người.

Lam Hi Thần ngồi ở Hàn thất lẳng lặng uống trà, Lam Khải Nhân nhìn dáng vẻ Lam Hi Thần cũng đau lòng: "Hi Thần, ngươi có đỡ hơn chút nào không?"

Lam Hi Thần nghe vậy, đặt chén trà xuống, lắc đầu một cái: "Ngoại trừ hôm săn bắn ấy, con ngủ được nửa ngày, sau đó lại không thể nghỉ ngơi."

Lam Khải Nhân hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn đống đồ bị y đem về: "Nhiều như vậy cũng không ngủ được?"

Lam Hi Thần cũng bất đắc dĩ, trong mắt lộ ra vẻ uể oải: " Vô dụng." Hơn nữa vốn chỉ muốn lấy một hai thứ, ai biết được lúc đi ra vậy mà lại thành một túi to? Nói xong ngước đầu nhìn Lam Khải Nhân trầm giọng nói: "Thúc phụ, những ngày gần đây cũng không có chuyện gì, người nói ra bên ngoài ta bế quan đi."

Lam Khải Nhân sao có thể không biết Lam Hi Thần đang suy nghĩ gì: "Ngươi muốn đi Vân Mộng?"

"Chuyện này một ngày không giải quyết, ta một ngày không cách nào yên tâm", càng không nói đến chuyện này y phải dựa vào người khác. Lam Hi Thần mặt lạnh đi,  phong thái trầm tĩnh của một tông chủ  trong nháy mắt tràn ra, hai mắt sẫm màu hổ phách híp lại càng tràn đầy chắc chắn.

Lam Khải Nhân thỏa mãn từ tận đáy lòng, lúc này mới đúng là Lam gia Trạch Vu Quân.

"Ta biết rồi, đi sớm về sớm"

" Hi Thần đã rõ"

Ngụy Vô Tiện thuận đường đi vào trong tìm cái vị Giang tông chủ bị mất đồ nên tính khí đang không tốt kia, "Giang Trừng!" Quay đầu liền nhìn thấy nam nhân mặt không có chút cảm xúc ngồi  bên bàn đá trong đình.

Ngụy Vô Tiện một tay chống lan can nhảy qua mấy bậc thang, dễ dàng đáp xuống trong đình, đặt mông an vị đối diện Giang Trừng, thuận tay đem Trần Tình thả trên bàn, một tay cầm chén một tay cầm ấm rót cho mình chén trà.

"Hừ, ngươi đúng là không khách khí chút nào." Giang Trừng mặt lạnh, Ngụy Vô Tiện một bộ dáng vẻ soái khí nước chảy mây trôi nếu như rơi vào mắt các cô nương khác tất nhiên là muốn kinh ngạc thốt lên một phen, mí mắt Giang Trừng co giật, không thèm liếc mắt nhìn người.

"Ha, ngày ấy chính ngươi nói với ta, cái gì mà đây là nhà ta,  ta ở ngoài làm cái gì chứ!" Ngửa đầu uống hết một chén trà, dùng ống tay áo lau miệng một chút, "Nghe nói y phục của Giang tông chủ đột nhiên biến mất ?"

Con ngươi Giang Trừng trong nháy mắt thành hình viên đạn, liền hướng đến người hết chuyện để nói kia vọt tới: "Ngươi nói cái gì đó!"

"Ây! Này không phải là ta nói!" Nhìn Giang Trừng như vậy liền biết việc này là thật, Ngụy Vô Tiện cười hì hì lập tức đem lời này quăng đi:" Ta ở cửa nhìn thấy các ma ma, các nàng nói với ta."

Thấy Giang Trừng mặc kệ hắn, Ngụy Vô Tiện nổi ý đồ xấu xoay một cái: "Mấy ngày trước ta nghe nói, Trạch Vu Quân hôm săn bắn dựa vào người ngươi ngủ mất ?"

"Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng lần này thật sự nổi giận, trợn mắt trắng  mấy lần, rất giống dáng vẻ lúc trước khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đi cùng nhau.

"Chuyện này là Lam Cảnh Nghi nói với ta đó!" Xin lỗi tiểu tử, lần sau nhất định để Lam Trạm cho phép ngươi thiếu bài tập!

"Lại nói, không phải rất nhiều người nhìn thấy sao ?", Ngụy Vô Tiện vội vàng đem hai cái tay giơ lên đầu hàng Giang Trừng, thấy Giang Trừng không muốn để ý đến hắn, Ngụy Vô Tiện lại hơi xích người đến: "Là thật a?"

"Ừm ! ! !" Giang Trừng dùng sức ừ một tiếng, lại có chút nghiến răng trong miệng:" Chính là từ lúc đó đồ của ta bắt đầu mỗi ngày mất đi nhiều hơn!"

Trạch Vu Quân thật sự lợi hại, mới ở bên người Giang Trừng ngủ một lần liền phát hiện Giang Trừng nói không chắc có thể giải quyết chuyện này, chỉ là hắn có phải biết nhiều chuyện quá rồi?

Ngụy Vô Tiện dùng đầu nghĩ chút, nhưng cái mông chậm rãi cách ghế đá, hướng về phía Giang Trừng, cái cổ duỗi dài nhắm mắt lại sát tới, mũi còn hít hít mấy cái.

Giang Trừng không nghe tiếng của người bên cạnh, vừa quay đầu liền nhìn thấy gương mặt Ngụy Vô Tiện cách mặt hắn vô cùng gần, giống như muốn dính sát, "Ngụy Vô Tiện!"

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng lùi về sau, vội vàng xua tay: "Ấy ấy ấy! Không phải, ta chỉ là muốn ngửi thử xem trên người ngươi có mùi gì thôi. . . "

Giang Trừng mặt trắng bệch: "Ngụy Vô Tiện, ngươi thực sự là đến theo ta đòi nợ!" Hắn đứng lên quay đầu bước đi.

Ngụy Vô Tiện liền vội vàng đứng lên chạy theo: "Không phải, Giang Trừng, đừng nóng giận mà! Không phải ta đã ngửi nhiều lần rồi sao! Âý ! Giang Trừng!"

Lam Hi Thần đến Vân Mộng trực tiếp đi tới Liên Hoa Ổ, từ lúc trở thành tông chủ, đúng là chưa từng tự do như hiện tại. Đi trên đường ở Vân Mộng, không giống với Cô Tô, người nơi này tính tình nhiệt tình mà hiếu khách, chỉ có điều nhìn thấy Lam Hi Thần dung mạo và khí chất nam tử vẫn sẽ thẹn thùng che mặt hoặc là trốn đi lặng lẽ quan sát.

Lam Hi Thần chất phác lại tràn ngập hi vọng nhìn thấy cảnh tượng như vậy quả thật cũng làm cho sầu lo trong lòng tiêu tan không ít, chỉ là những cô nương trẻ tuổi thỉnh thoảng ném hoa về phía hắn, thực sự là dở khóc dở cười.

Có điều, hắn tới nơi này không phải để ngắm cảnh. . .

" Đại nương, Vân Mộng hoa sen sản xuất nhiều, không biết bây giờ có thể mua được không?" Lam Hi Thần tùy cơ ngăn một vị đại nương lại, thấp giọng ôn nhu hỏi.

Đại nương sững sờ, cười nói: " Vị công tử này, ngài không phải người Vân Mộng chúng ta đúng chứ?"

Lam Hi Thần cười nói: "Rõ ràng vậy sao?"

" Ha ha ha ha, người Vân Mộng có ai không biết hoa sen nở vào mùa hạ chứ, hôm nay ngày xuân ngài tới hỏi thì không phải người ngoại lai sao?"

Lam Hi Thần phản ứng lại, thực sự là bị chính mình làm cho dở khóc dở cười, chuyện như vậy cũng không nhớ rõ, chẳng lẽ mất ngủ thật sự ảnh hưởng trí lực?

"Vậy ở đây, nơi nào có thể ngửi hương hoa sen?" Lam Hi Thần nghĩ một chút, lại hỏi.

"Hương hoa sen? Cô nương Vân Mộng nhà nào không có chứ?" Đại nương ánh mắt sáng lên: " Chẳng lẽ, công tử đến để xin cầu duyên ?"

Lam Hi Thần nghe vậy vội vàng xua tay, ý cười ôn nhu khuôn mặt trắng nõn nhiễm phải một vệt hồng: "Không phải không phải, ta chỉ là. . . mất ngủ, nghe nói hương hoa sen có thể trị hết."

Đại nương nghi hoặc nhìn Lam Hi Thần một chút, suy nghĩ chút liền nói: "Hương hoa sen đậm nhất vào buổi tối thanh nhã nên chính là chỗ của Giang tông chủ đó, đi thẳng phía trước là đến Liên Hoa Ổ, công tử có chuyện thì có thể đi hỏi Giang tông chủ một chút."

Mắt Lam Hi Thần giật mấy cái, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Đa tạ." Ta chính là lén lút đến. . . 

-----------

Lời tác giả:

 Đào hố không lấp. . . bàn tay càng thúc a. . .Chủ yếu là ta sợ ta đã quên còn có cái gì chưa viết không ha ha!

Báo trước một chút: Giang tông chủ xưa nay không phải nhân vật đơn giản đâu. . .

















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro