21


"Nhị ca, đến đây là được rồi." Nhiếp Hoài Tang nghiêng người tránh ra.

"Thư phòng ghi chép tà túy của Nhiếp gia?" Giang Trừng hơi nhíu mày đánh giá một hồi thư tịch ghi chép trên giá trong phòng.

"Đúng vậy, rất nhiều." Nhiếp Hoài Tang cầm cây quạt, "Không biết hai người muốn tìm cái nào ?"

Lam Hi Thần với Giang Trừng liếc mắt nhìn nhau, mở miệng nói: "Mất ngủ."

Nhiếp Hoài Tang cau mày chớp mắt mấy cái, trong giây lát hét miệng: "Hư miên yểm ma?" Không chờ hai người lấy lại tinh thần, Nhiếp Hoài Tang liền vùi đầu trong biển thư tịch, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Yểm ma, yểm ma."

Lam Hi Thần đứng yên, Giang Trừng cũng không có việc gì đứng phía sau Nhiếp Hoài Tang.

"Đây rồi!" Nhiếp Hoài Tang vui mừng đưa qua, lại đột nhiên dừng lại: "Nhưng ta nhớ chỗ này không có nhiều. . ."

Lam Hi Thần nhận lấy, mở ra xem cẩn thận, hư miên yểm ma là hấp thụ khí lực của người khác đến mức cường hóa năng lực tà túy của chính mình, sức lực mạnh mẽ.

Giang Trừng ngẩng đầu lên, "Nhiếp gia các ngươi không xử lý cái này sao?"

Nhiếp Hoài Tang một mặt chột dạ, "Cái này không phải thứ thuộc địa phận Nhiếp gia chúng ta, với lại nó rất mạnh, có cố cũng không bắt được."

Lam Hi Thần đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không phải Nhiếp gia?"

Nhiếp Hoài Tang bình thản nói: "Đúng vậy, không phải vậy nên chúng ta không phái người xuống."

Lam Hi Thần còn muốn mở miệng, Giang Trừng đột nhiên giơ tay đè lại cánh tay của hắn, vẻ mặt tự nhiên nói: "Đưa bản đồ Nhiếp gia cho chúng ta xem đi."

Nhiếp Hoài Tang bây giờ cũng bị bọn họ làm cho hồ đồ rồi, nhưng vẫn là đưa tay chỉ mặt tường phía sau bọn họ, "Ở bên kia."

Hai người đồng thời quay đầu lại, Giang Trừng nhìn cẩn thận, đột nhiệt cười lạnh một tiếng: "Đúng như dự đoán."

Nhiếp Hoài Tang nhìn sắc mặt hai người không ổn, nghi ngờ nói: "Sao rồi?"

Khóe môi Giang Trừng nhếch lên trào phúng, ánh mắt lạnh lẽo: "Nhớ trấn Hư An chúng ta nói tới không?"

Nhiếp Hoài Tang sững sờ gật đầu.

Lam Hi Thần chậm rĩ mở miệng: "Trên đất trấn Hư An có khắc gia huy Nhiếp gia, nhưng trên bản đồ các ngươi không có nơi này."

Trong đầu Nhiếp Hoài Tang  nhanh chóng sắp xếp chuỗi sự việc, chần chờ mở miệng:  Ảo cảnh?"

Giang Trừng trầm mặc chốc lát, liếc mắt nhìn về phía Lam Hi Thần, đáy mắt nổi lên hứng thú: "Xem ra, tiếp theo chúng ta lại phải trở về một chuyến rồi." Thực sự hiếm thấy có chuyện chơi vui như thế. . .

Lam Hi Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đương nhiên." Thực lưc của  tà túy này không thể khinh thường a.

Nhiếp Hoài Tang yên lặng đứng sau hai người, ánh mắt chậm rãi nhìn hai người đối diện tay luồn vào trong tay áo, nhìn thấy hai người nhìn mình: "Ta vô cùng mạo muội hỏi một chút, tà túy này làm ra chuyện gì sao?"

". . ."

Giang Trừng nhìn ra chỗ khác, Lam Hi Thần duy trì nụ cười. "Không có chuyện gì, chúng ta chỉ là thay trời hành đạo."

"Hả?"

Giang Trừng dường như nhịn không được đoạn đối thoại như vậy, kéo Lam Hi Thần xoay người rời đi: "Lần sau quay lại nói cám ơn!"

Nhiếp Hoài Tang vừa mới chạy đến cửa liền nhìn thấy hai bóng người một tử một bạch y ngự kiếm mà đi.

". . ." Nhiếp Hoài Tang mở quạt ra, vẫy vẫy tiêu sái, "Tình yêu a, đều đến đột ngột như thế."

Nhiếp Hoài Tang ngửa mặt lên trời cảm thán làm hắn cảm giác được một tia ý vị cao tuổi không tên, a đúng rồi!

"Tiểu Viên, chuẩn bị chút lễ vật gửi tới Lam gia." Nhiếp Hoài Tang miệng lẩm ba lẩm bẩm, đột nhiên ánh mắt sáng lên "Lời chúc ghi là--"

"Sớm sinh quý tử đi!"

Dáng vẻ giống với mấy ngày trước hai người mới tới, trấn Hư An vẫn náo nhiệt như thế, chỉ là tâm tình hai người không giống lúc trước.

"Dám ở ngay dưới mắt ta dùng mánh khóe,"  từ trong miệng Giang Trừng lạnh lùng phun ra hai chữ, "Muốn chết."

Lam Hi Thần: "Nếu đây là ảo cảnh thực sự do  yểm ma khống chế, vậy ngày đó chúng ta có thể đã đánh rắn động cỏ, hôm nay lại đi vào sợ là không giống với lần trước."

Nhìn về phía Lam Hi Thần hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng, Giang Trừng không nói gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, ngữ khí bình thản: "Sợ gì chứ." Dứt lời bước vào trấn Hư An trước.

Lam Hi Thần sững sờ nháy mắt, bật cười lắc đầu, phải vào mặt cảm giác an toàn sao. . .Kỳ thực hắn không sợ, rồi lại sợ. Không sợ cái gì, lại sợ cái gì, trong lòng hắn mơ hồ có đáp án.

Hắn nhấc chân, cũng bước vào cái ảo cảnh kia.

Bước chân Giang Trừng không ngừng lại, thẳng tắp đi tới cửa khách trọ  Hoài An, còn chưa nói gì liền bị Lam Hi Thần từ phía sau nắm chặt cổ tay hắn.

Lam Hi Thần dở khóc dở cười, "Giang Trừng, ngươi như vậy là sợ yểm ma không biết chúng ta đã biết hắn sao?"

Giang Trừng hơi nhíu mày, không lộ cảm xúc cụp mắt liếc qua chỗ hai người tiếp xúc, thấp giọng mở miệng: "Ta không có."

Lam Hi Thần hình như không hề phát hiện chuyện gì, "Có muốn nhìn lại một chút hay không?"

Giang Trừng nhìn xung quanh một chút, gật đầu. Như vậy cũng được, nói không chừng có thể tìm tới ranh giới của ảo cảnh.

Ở trên đường đi chưa được mấy bước, Lam Hi Thần đột nhiên mở miệng: "Thật nhiều người."

Giang Trừng gật đầu, bị đám người chen chúc làm hắn không thể không dựa vào Lam Hi Thần gần hơn, Giang Trừng cảm giác không ổn, đúng như dự đoán, mạt ngạch của Lam Hi Thần quấn trên cổ tay của hắn.

Giang Trừng sững sờ nhìn mặt ngạch trên cổ tay, lần trước lúc cùng nó tiếp xúc vẫn là mặt trăng buổi tối kia.

Hình như là qua ngã đường dòng người đông đúc nhất, một lúc xung quanh hai người liền không di chuyển.

Giang Trừng mím mím môi, giơ tay muốn tháo mạt ngạch trên cổ tay ra, nếu như bị Lam Hi Thần nhìn thấy không chắc còn có chuyện gì xảy ra. . .

Không nghĩ tới tay Giang Trừng còn chưa đụng tới mạt ngạch liền bị người ta gắt gao nắm lấy, Giang Trừng ngẩng đầu đối diện Lam Hi Thần mỉm cười,  tay Lam Hi Thần chính là cách mạt ngạch nắm chặt cổ tay của hắn.

Giang Trừng chớp mắt mấy cái, Lam Hi Thần trước nhất quay về phía hắn cực kỳ ôn như lại cười thâm tình: "Giang Trừng, ta tâm duyệt ngươi."

Trong nháy mắt trái tim Giang Trừng đập loạn lên, hắn đối diện mắt Lam Hi Thần, đáy mắt nhu tình của hắn liếc mắt một cái là rõ mồm một.

Hắn cúi đầu trầm mặc chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lam Hi Thần, cười đến ôn nhu: "Lam Hi Thần, Lam Hoán, ta cũng tâm duyệt ngươi." Giang Trừng không biết mình có bao nhiêu chân tình, nhưng nhìn Lam Hi Thần sững sờ trong nháy mắt hắn liền rõ ràng, lời nói thật lòng của chính mình có thể nói ra đại khái đời này liền một lần như vậy.

"Ngươi có thể đem mạt ngạch của ngươi cho ta không?" Giang Trừng cười, bình thản nhưng khó có thể lơ đi.

Lam Hi Thần gật đầu, giơ tay tháo ra, nhẹ nhàng đưa cho Giang Trừng.

Giang Trừng tiếp tục nhìn hắn, liền nhìn ánh mắt Lam Hi Thần như vậy, "Giúp ta buộc lên."

Lam Hi Thần trầm mặc dùng mạt ngạch quấn trên cổ tay Giang Trừng vài vòng, chậm rãi thắt lại một cái kết đơn giản, ngẩng đầu đối diện mắt Giang Trừng.

Nếu như đây không phải ảo cảnh, thì thật tối. . .

Giang Trừng cùng Lam Hi Thần tiếp tục đi trên đường, chỉ là Giang Trừng sẽ theo bản năng sờ sờ mạt ngạch trên tay mình, mạt ngạch vân mây ở trên tay hắn.

Giang Trừng hững hờ mở miệng: "Lam Hi Thần a, ngươi có còn nhớ cái kim đá cài một bên tử y hay không?"

Lam Hi Thần sững sờ, gật đầu cười.

Giang Trừng ngáp một cái: "Ngươi có nhớ ngươi đem nó để ở đâu không?"

Lam Hi Thần dừng bước chân lại, nhìn Giang Trừng phía trước vẫn tiếp tục đi.

Không nghe tiếng động Lam Hi Thần bên cạnh, Giang Trừng cũng không thèm để ý, đi mấy bước hình như mới phát hiện, chậm rãi xoay người, "Ngươi làm sao không đi nữa?"

Lam Hi Thần mặt mày trầm xuống, mang theo một cỗ hung tàn không tên, đột nhiên cong môi nở nụ cười, gương mặt đó trở nên kỳ quái không nói ra được, hắn hé miệng, muốn mở miệng nói.

Không ngờ tới Giang Trừng nhìn như vô cùng rảnh rỗi, một giây sau Tử Điện cũng đã đánh tới trước mắt, mạnh mẽ đem cái đầu của Lam Hi Thần đánh tan, chỉ còn một cái thân thể bất động.

"Đừng dùng mặt hắn." Giang Trừng không lộ vẻ gì, Tử Điện quất ra tiếng động nhưng hình như không có lạnh nhạt như vậy, ngoan ngoãn ở dưới chân Giang Trừng, nổ ra ánh tím cùng ánh sáng khủng bố đều khẳng định vị Tam Độc thánh thủ này tâm tình thực sự không tốt.

-----------

Lời tác giả:

Người bình thường nghe được đối phương bày tỏ câu tiếp theo hẳn là: Ta cũng vậy. Vì lẽ đó Giang tông chủ là đang thật sự chủ động bày tỏ đó. . .

Giang tông chủ được a!

-----------





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro