25


Lam Khải Nhân ngồi phía trên thở dài ngao ngán hỏi hết đông tới tây, Lam Hi Thần một mặt không có liên quan gì đến ta, Lam Vong Cơ một mặt ta không biết, chỉ còn lại hai vị Giang gia ở dưới xì xào bàn tán.

Ngụy Vô Tiện quay mặt lại, hơi híp mắt, "Giang Trừng, có ý gì vậy?"

Giang Trừng không nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Ngươi đoán xem."

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm Giang Trừng, lùi ra dựa vào đằng sau, nhưng tầm mắt không dời đi, như là đang quan sát Giang Trừng vậy, rồi đột nhiên xông tới: "Các ngươi. . ."

"Không có xảy ra chuyện gì hết, đừng suy diễn nhiều." Giang Trừng thản nhiên cho Ngụy Vô Tiện nhìn, chỉ có điều là hiện tại không có, sau đó có hay không thì hắn không biết.

Khả năng là cái suy đoán này quá mức khủng bố lại khó tưởng tượng được, Ngụy Vô Tiện một tia nhận thức xẹt qua, không thể nào bắt được.

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn về phía ba người nhà họ Lam trong đại sảnh đang nhìn về vị thiếu niên tuấn tú, được rồi chỉ có mỗi Lam lão tiên sinh thôi.

"Ngươi đột nhiên sao lại đến đây?" Ngụy Vô Tiện nhìn thiếu niên tên A Nghiệp kia, vấn đề này không rõ ràng.

Giang Trừng vô cùng tự nhiên tiếp lời, "Đến muốn đòi nợ."

"Người này đã ở Lam gia nghỉ mấy ngày các ngươi mới trở về." Ngụy Vô Tiện ngáp một cái.

"Bên trong ảo cảnh, không thể liên lạc được."

Ngụy Vô Tiện nhạy bén phát hiện Giang Trừng có chút bí mật nhỏ, nhưng hiện tại hắn không có ý định muốn biết, hắn có linh cảm chuyện này nhất định rất kích thích.

"A Nghiệp, vậy bây giờ ngươi tính thế nào?" Lam Khải Nhân hỏi người này cũng đủ rồi, chuyện có thể nói cho hắn biết cũng nói rồi.

"Ta là cô nhi, không có chỗ nương tựa." A Nghiệp đột nhiên quỳ xuống, làm năm người còn lại giật mình, "Có thể giúp đỡ Trạch Vu Quân là ta may mắn, cho dù Trạch Vu Quân nghĩ ta như thế nào, ta đều chấp nhận ở bên phụng dưỡng." Thiếu niên này lời nói ra còn mang theo khẩn cầu.

Giang Trừng Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn nhau, tận đáy lòng đều kinh ngạc nhìn đối phương, quả nhiên, đây không phải là kẻ tầm thường.

Người này vô cùng nhanh chóng nắm bắt tính cách người nhà họ Lam, cũng chính là nhược điểm. So với những gia tộc khác, Lam gia nhiều quy củ, quản nghiêm, lại là hạng người lương thiện đỉnh của đỉnh.

Không có nơi nương tựa, có thể giúp đỡ Lam Hi Thần, còn tự nguyện ở bên cạnh bầu bạn, những thứ này đều đâm trúng trọng điểm vô cùng chuẩn xác rồi. Xem ra, người này thật sự không muốn rời khỏi chỗ tốt này rồi. . .

Là một người thông mình, chỉ tiếc--

"Người này có phải là không thường xuyên nghe ngóng tin tức không?" Ngụy Vô Tiện thay đổi vẻ mặt nhìn Giang Trừng, một mặt trêu tức, "Ngay cả tin đồn cũng không biết sao?" Cháu trai quý giá nhất của Lam Khải Nhân đã bị hắn lấy đi một người, chỉ còn một người lại dám mơ tưởng?

"A," Giang Trừng khẽ cười một tiếng, ngoại trừ thiếu niên tên A Nghiệp này ra,  tất cả mọi người ở đây đều biết, Lam Khải Nhân sẽ không đồng ý.

Quả nhiên, Lam Khải Nhân phía trên đã cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người này, "Ngươi muốn ở bên cạnh Hi Thần?"

Lam Hi Thần hờ hững tự nhiên ngồi nhấp trà, Lam Vong Cơ cũng không có vẻ mặt gì.

Thiếu niên cảm giác được thái độ của mọi người xung quanh rõ ràng không đúng, tuy nói hắn là nam tử, nhưng trưởng thành tuyệt đối không xấu, không đến mức tới nước này chứ. . .

Lam Khải Nhân vô cùng đau lòng nhìn, người này chính là muốn trộm mất Hi Thần, có một Ngụy Vô Tiện đã sắp làm hắn giảm thọ, lại còn thêm một người nữa sao? ! Chỉ còn duy nhất một đứa cũng không tha có đúng không ! Tại sao không có tiên tử nhà nào như thế, Lam gia bọn họ tại sao đều bị nam nhân nhắm tới? !

Nhưng A Nghiệp đúng là có thể giúp đỡ Lam Hi Thần, với ân tình còn nợ của Giang gia, còn không bằng can tâm cân nhắc vì Hi Thần. . .Nghĩ như vậy, Lam Khải Nhân bất giác liếc mắt nhìn Giang Trừng một cái, trên mặt Giang Trừng mang theo ý cười không rõ, tư thế ngồi thích ý, thỉnh thoảng nói nhỏ mấy câu với Ngụy Vô Tiện.

Lam Khải Nhân vừa nhìn về phía Lam Hi Thần, trước sau như một đều là ý cười, hắn một chút cũng không nhìn ra thái độ của Lam Hi Thần. Mà Lam Vong Cơ thì khỏi cần phải nói, vẻ mặt duy nhất chính là nhìn Ngụy Vô Tiện.

Hiện tại trong đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động, Lam Khải Nhân để A Nghiệp đứng lên trước đã, não hắn căng ra muốn nổ rồi.

Bốn người đều quay về phía thiếu niên vô cùng tỏ thái độ, Ngụy Vô Tiện rất rõ ràng không thích, Vong Cơ đều theo ý Ngụy Vô Tiện. Giang Trừng thấy hắn vừa mở miệng nhờ giúp đỡ, cũng không thể cứ như vậy quăng người đi, mà Lam Hi Thần thân là trung tâm lựa chọn, cái gì cũng không nói, ý này còn không hiện rõ ra sao?

Quan trọng nhất chính là, nếu như thiếu niên này thật lòng mang ý đồ xấu đi theo sau Lam Hi Thần, Lam gia liền muốn tuyệt hậu!

Lam Khải Nhân nhẹ nhàng ho khan một cái, tất cả mọi người đều quay sang nhìn, hắn vuốt râu mép, "A Nghiệp, ngươi nếu không có nhà vậy trước hết cứ ở lại Lam gia đi, ở tại tiểu viện bên cạnh Hàn ấy." Dứt lời liền nhìn về phía Giang Trừng, "Giang tông chủ, chuyện này của Hi Thần vẫn chưa xong, ta tin ngươi cũng không bỏ mặc người khác như vậy."

Ánh mắt Giang Trừng khựng lại, không hổ là Lam lão tiên sinh, một phát bắt cả hai, bên nào cũng không chịu buông tay.

Lam Hi Thần hơi nhíu mày, đứng lên, "Thúc phụ, việc này không--"

"Đó là đương nhiên," Giang Trừng đại nghĩa diệt thân, một dáng vẻ ngoài ta còn ai, "Ta đương nhiên sẽ ở lại Lam gia, dù sao cũng là Lam lão tiên sinh đem người giao cho ta." Chỉ là, đến lúc ngươi có còn giao cho ta nữa hay không lần sau rồi nói, đây chính là thù lao của ta nha.

Sau lưng Lam Khải Nhân lạnh buốt, nuốt một ngụm nước bọt, thấy Giang Trừng đã đồng ý muốn giúp đỡ Lam Hi Thần đến cùng, "Hi Thần à. . ."

"Nếu Giang tông chủ đồng ý dốc hết sức trợ giúp Hi Thần, Hi Thần vô cùng cảm kích," Lam Hi Thần xoay người nhìn Giang Trừng, ngữ điệu giải quyết việc chung đúng là vô cùng ôn nhu và vui vẻ, "Không biết Giang tông chủ muốn nghỉ ngơi ở nơi nào?"

Ngụy Vô Tiện chớp mắt mấy cái, theo bản năng lui về sau trốn, quay đầu liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ. Hiếm khi thấy Lam Vong Cơ nhíu mày, rất rõ ràng, y có linh cảm không tốt lắm, không, không phải không tốt lắm, là vô cùng không tốt, nhưng y không muốn nghĩ đến cái linh cảm này.

Giang Trừng nghiêng người về phía trước một tay đặt lên trên tay vịn chống cằm, mắt hạnh cong lên, "Ta không biết . . ."

Lam Hi Thần thấy Giang Trừng mang theo nụ cười ẩn ý chút gian xảo, bản thân cũng không nhịn được loan loan mặt mày, có điều may là hắn mang theo ý cười, cũng không có ai phát hiện điều gì, "Để cảm tạ tâm ý của Giang tông chủ, hi vọng Hàn thất có thể khiến cho Giang tông chủ cảm nhận được lòng biết ơn chân thành của Lam gia."

Lam Khải Nhân đứng bật dậy, râu mép bị gió thổi tung trừng mắt, cư nhiên xảy ra sự tình hắn không thể khống chế được.

Lam Vong Cơ trợn to hai mắt, Hàn thất? Huynh trưởng vậy mà để Giang Vãn Ngâm ở tại Hàn thất?

Ngụy Vô Tiện mếu máo, ây da.

A Nghiệp bắt đầu có chút kinh hoảng, chuyện này không đúng, không phải ngửi thấy mùi hương của hắn mới có thể ngủ sao? Tại sao hắn phải ở bên ngoài, còn nam nhân tử y kia lại ngủ cùng Trạch Vu Quân? !

Giang Trừng a một tiếng, rồi dựa ra sau ghế, tùy ý vung tay, "Sao cũng được.."

Lam Hi Thần cố gắng nhịn lại khóe miệng đang cong lên, tự nhiên xoay người về chỗ ngồi.

A Nghiệp rụt rè nhìn về phía Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng bên kia, rất rõ ràng hắn phát hiện hai vị này dáng vẻ rất hung dữ rất giống nhau, lại nói đến Trạch Vu Quân với Hàm Quang Quân hình như đều có chút bất công. . .

A Nghiệp vừa mới nhìn sang liền đối diện với ánh mắt Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện môi khẽ động, hướng về phía A Nghiệp dùng khẩu hình miệng tạo ra ba chữ.

A Nghiệp trợn mắt lên, bắt đầu run rẩy, hắn lập tức dời tầm mắt, theo bản năng hướng về phía anh em họ Lam cách vài ba bước, hiện tại hắn cuối cùng cũng biết, hai người ngồi bên kia thật không dễ trêu--

"Đồ hàng giả"

Giang Trừng liếc qua một chút, mím môi khẽ cười, "Chớ làm người ta bị dọa sợ."

Ngụy Vô Tiện quan sát A Nghiệp một hồi lâu, nghe Giang Trừng nói vậy mới từ từ thu ánh mắt lại, cũng cười nói: "Sao lại dễ dàng như vậy được chứ."

----------

Lam Hi Thần: Dùng Hàn thất để biểu đạt lòng cảm tạ chân thành ( đến ở cùng ta!)

Giang Trừng: Hàn thất à, cũng chỉ tùy ý thôi ( tốt tốt)

Lam Khải Nhân: Ta cảm thấy sự tình không đúng cho lắm. . .

Sắp chuyển hướng đến luyến ái ha ha ha ha không muốn đâm thủng tấm màng giấy ám muội kia chút nào, tươi đẹp cỡ nào chứ! Thích nhất là cảm giác bất công  ha ha ha.

----------







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro