26


Lam Hi Thần cũng đã nói như vậy, Lam Khải Nhân đương nhiên không thể nói thêm gì, hắn chính là cảm thấy là lạ. Nhưng nhìn thấy Hi Thần trước sau như một vẫn luôn ôn hòa, với Giang tông chủ nỗ lực cứng rắn đáp ứng luôn biểu hiện ra dáng vẻ trực nam ghét bỏ, hắn lại cảm thấy là do bản thân suy nghĩ nhiều rồi.

Lam Khải Nhân từ tận đáy lòng cảm thán, xem ra Hi Thần với Giang Trừng đã tạo nên tình bạn thỏa đáng, lúc này mới có thể khiến Giang Trừng đồng ý giúp hắn như vậy.

Quay đầu nhìn về phía Giang Trừng bên kia, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy thuận mắt hơn không ít, tính toán một chút, có thể giúp Hi Thần tốt hơn mới phải, "Hi Thần, các ngươi đi về trước đi." Đau đầu!

Năm người đều đứng lên, hành lễ với Lam Khải Nhân xong quay đầu đi ra ngoài.

A Nghiệp có chút do dự, nhìn Lam Khải Nhân mấy cái, chỉ tiếc Lam lão tiên sinh đang phiền não chuyện nhân khẩu Lam gia sau này sẽ xuất hiện vấn đề, cũng không có nhận được ánh mắt cầu viện đáng thương của vị này.

A Nghiệp xoắn xuýt quay đầu lại, nhìn về phía Lam Hi Thần, trong đám người này xem ra Trạch Vu Quân rõ ràng là người tốt. Chỉ tiếc hắn vừa quay đầu lại liền bị Ngụy Vô Tiện túm lấy.

Ngụy Vô Tiện dẫn theo thiếu niên có chút hoang mang trừng mắt nhìn, ném qua cho một cái nhìn, "Đi thôi, thiếu niên." Để ta dẫn ngươi đi trải nghiệm nhân gian hiểm ác một chút!

Ngụy Vô Tiện chạy đến ôm lấy Giang Trừng vừa bước qua cửa, ánh mắt lam Vong Cơ tối sầm lại, vừa định mở miệng gọi người thì đột nhiên vị cắt ngang, hắn quay đầu lại.

"Vong Cơ," Lam Hi Thần cười ôn nhu, "Ngươi không muốn đi chung với huynh trưởng sao?"

Lam Vong Cơ rõ mắt xuống, đứng bên cạnh Lam Hi Thần chần chừ chốc lát.

A Nghiệp ngoan ngoãn đừng sau huynh đệ Lam thị, theo bọn họ cùng đi ra ngoài.

"Ngươi tại sao không nói cho Lam Khải Nhân biết?" Giang Trừng liếc xéo Ngụy Vô Tiện một chút.

Đáy mắt Ngụy Vô Tiện lộ ra giảo hoạt, cong cong mặt mày, "Chuyện chơi vui như thế đương nhiên phải có nhiều người ở đây hơn chứ!"

"Ngươi làm thế nào lại biết ta sẽ đến?" Giang Trừng khinh rên một tiếng, "Ta chỉ ước nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ hết những chuyện lung ta lung tung này thôi!"

Ngụy Vô Tiện nhiệt tình không giảm, "Ta đoán đó! Dù sao Giang tông chủ tuyệt đối không phải loại người bỏ đi giữa chừng mà!"

Giang Trừng qua loa đánh vào ngực Ngụy Vô Tiện, ngươi đoán kết quả vô cùng chính xác, chỉ tiếc quá trình thì đều không đúng!"

Giang Trừng tuyệt đối không phải người không có chuyện gì liền tới tìm việc, nếu không phải do người này luôn giữa chừng chỉ hắn trước, hắn mới mặc kệ nhũng sự tình sốt ruột này.

"Có làm hay không?" Nhìn thấy ánh mắt Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng liền biết người này lại muốn bắt đầu chuyện xấu rồi.

Giang Trừng chớp mắt với Ngụy Vô Tiện, nói đùa, sao lại không làm!

Ngụy Vô Tiện đột nhiên dừng bước, xoay người về phía sau, "Ấy, cái kia, A Nghiệp này!"

Giang Trừng thuận thế nhìn về phía sau, không chỉ có hắn, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ cũng nghiêng người sang nhìn về phía người cô đơn đi sau cùng 

"Hả, có chuyện gì?" Vốn dĩ bị huynh đệ Lam thị che người, nhờ chỗ ở giữa hai người nghiêng người sang, cuối cùng cũng coi như có thể nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đứng trên cùng.

Ngụy Vô Tiện cười mỉm nói: "Lam lão tiên sinh không phải nói ngươi đến ở tại tiểu viện sát vách Hàn thất sao, ngươi có muốn đi thu dọn đồ vật đến trước không?"

A Nghiệp sững người, chần chờ nói, "Đồ của ta rất nhiều, không biết Trạch Vu Quân có thể. . ."

"Không thể." Ngụy Vô Tiện hướng về phía hắn phất tay một cái, thiếu chút nữa đánh vào đầu Giang Trừng, "Đi nhanh về nhanh nhé! Chúng ta ngồi trong Hàn thất đợi ngươi!"

"Ta. . ." Không đợi A Nghiệp phản ứng, bốn người còn lại đã chỉ để lại bóng lưng cho hắn.

Trong nháy mắt ánh mắt thiếu niên buông xuống chút hung ác, hàm răng dùng sức cắn môi trở nên vô cùng kỳ quái, khuôn mặt đẹp đẽ trở nên dữ tợn, tay nắm chặt thành quyền hung ác, xoay người rời đi.

Sau khi thấy thiếu niên đã đi xa, Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện hướng về phía Lam Vong Cơ nháy mắt mấy cái, "Yên tâm đi Lam Trạm, nó cũng sẽ không biến thân đâu."

Nhìn thấy lông mày Lam Vong Cơ vẫn không trở lại bằng phẳng, Lam Hi Thần cười nói, "Vong Cơ, ảo cảnh của nó đã bị ta với Giang tông chủ loại bỏ, công lực hiện tại không lớn bằng lúc trước, không có chuyện gì đâu."

Giang Trừng lạnh lùng rên một tiếng, Lam Vong Cơ chính là lo nhiều chuyện rồi.

Lam Vong Cơ giơ tay kéo Ngụy Vô Tiện từ bên cạnh Giang Trừng qua, cũng không đáp Giang Trừng một câu.

Cũng không biết Lam Hi Thần có phải vừa lúc tiến lên một bước vừa hay đứng bên cạnh Giang Trừng hay không, hắn cười nhẹ, "Đều sáng tỏ rồi?"

Ngụy Vô Tiện bĩu môi: "Đương nhiên là vậy rồi, một thiếu niên choai choai, xem ra không thể gầy yếu được, không có chỗ nương tựa mà còn có thể lành lặn đến vậy sao?" Vừa nói vừa trở tay nắm tay Lam Vong Cơ, sắc mặt Lam Vong Vơ liền tốt rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

"Chỉ sợ hắn không biết cảm giác không có chỗ nương tựa." Ngụy Vô Tiện tùy ý nói rằng.

Trong lòng Giang Trừng căng thẳng, Lam Vong Cơ cũng nhanh chóng nắm chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện.

Cảm giác bầu không khí xung quanh không đúng, Ngụy Vô Tiện sững sờ, lập tức cười thành tiếng, "Làm sao đó! Hiện tại ta vô cùng tốt nha!" Nhị phu nhân Lam gia đây!

Giang Trừng khựng lại, trực tiếp liếc mắt qua, quả nhiên đối với Ngụy Vô Tiện nhẹ dạ chính là không tôn trọng chính mình!

Lam Hi Thần nhìn vẻ mặt Giang Trừng mới mở miệng cười, "Không thể có người có mùi hương như thế được," Mùi hương của Giang Trừng là độc nhất vô nhị, vô cùng đẹp.

Giang Trừng nhắm mắt lại, "Nghĩ nhiều rồi." Không biết có phải là do hắn nghĩ nhiều quá rồi không, tại sao lại có cảm giác Lam Hi Thần nói như thế có chút cảm giác kỳ quái. . .

Nói một hồi, bốn người liền đến trước cửa Hàn thất.

Lam Hi Thần dừng bước, nhìn về phía Lam Vong Cơ, "Hai đệ đến phòng trà trước đi, ta cùng Giang tông chủ đi vào sửa sang một chút," Đối diện với Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần cũng không chút do dự, cười cười tiếp nhận ánh mắt thăm dò của Ngụy Vô Tiện.

Quay đầu qua nhìn ánh mắt nghi hoặc của Giang Trừng, Lam Hi Thần đẩy cửa dẫn người vào trước, "Sau này hai người chúng ta cùng ở nơi này, đương nhiên phải để ngươi hiểu rõ hàn thấy càng nhiều càng tốt."

Hả? Không phải chỉ là một gian nhà thôi sao, còn muốn hiểu rõ làm gì?

Giang Trừng đương nhiên sẽ không từ chối cơ hội tốt để nhắm vào như vậy, hắn cũng theo Lam Hi Thần cùng đi vào Hàn thất.

Hai người bị nhốt ở ngoài cửa, ngược lại với Lam Vong Cơ nhíu mày, Ngụy Vô Tiện cười càng tươi, mang theo thâm ý, "Lam Trạm, đi thôi, đến phòng trà."

-------------

Ngụy Vô Tiện: Có chút đồ.

Lam Vong Cơ: Ngụy Anh lại đây.

-------------

Lời tác giả:

Tiểu khả ái đoán trước được tà túy chính là thiếu niên thật sự nhạy bén a ha ha ha ha ha.

Chuẩn bị là động tác võ thuật đánh lẫn nhau khụ khụ khụ.

Cảm tạ tiểu khả ái khen thương! ! ! ! !

------------


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro