36
Tử Điện suy cho cùng cũng là nhất phẩm linh khí, lần này giáng xuống tà túy chỉ còn dư lại tiếng gào thét trong số phận bị tan biến.
Chỉ là người bình tĩnh quất roi cũng không nhìn gì nhiều, Giang Trừng xoay người, nhìn về phia Lam Hi Thần: "Thế nào?"
Lam Hi Thần sững sờ, ôn nhu nhìn Giang Trừng, nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm giác một việc nghiêm trọng biến mất rồi."
Giang Trừng ầm thầm thở dài, lúc này mới an tâm đi đến: "Vậy thì tốt."
Nhận thấy đáy mắt yên tâm của Giang Trừng, Lam Hi Thần cụp mắt.
Lam Khải Nhân bây giờ mới xem như lấy lại tinh thần, chậm rãi sắp xếp các manh mối lung ta lung tung lại: "Các ngươi đã sớm biết rồi?"
Nhìn bọn họ, Lam Khải Nhân thật sự hiếu kỳ có phải bản thân đã không theo kịp bọn chúng nữa rồi hay không.
Lam Vong Cơ gật đầu, thu hồi lại kết giới.
Nhìn vệt đen lưu lại trên đất, nghĩ đến câu nói kia của tà túy, trong lòng Lam Khải Nhân vẫn có chút không đành lòng.
"Lam lão tiên sinh," sắc mặt Giang Trừng bình tĩnh," Thời điểm hắn bị tà túy nuốt chửng đã không có ở đây."
Lời này vừa nói ra, mọi người tỏng khách phòng đều không mở miệng, chỉ có thể thở dài trong lòng một tiếng.
Lam Khải Nhân lắc đầu một cái, đi tới ghế trên, dường như đột nhiên nhận ra cái gì, xoay người lại nhìn Lam Hi Thần: "Tà túy này đã diệt, vấn đề kia của Lam Hi Thần có phải. . ."
Lam Hi Thần khẽ mỉm cười, "HI Thần đã không còn đáng ngại."
"Tốt tốt!" Lam Khải Nhân cuối cùng cũng coi như có chút an ủi, sự tình dằn vặt lâu như vậy xem như đã kết thúc, hắn đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Giang Trừng, thấy hắn một mặt hờ hững đáy lòng cũng có an tâm.
"Giang tông chủ, mấy ngày này đa tạ sự giúp đỡ của người," Lam khải Nhân là tự tận đáy lòng tán thưởng Giang Trừng, ra tay quyết đoán, mưu tính thận trọng, rất xứng đáng với chức vị gia chủ, "Nếu không phải nhờ Giang tông chủ, việc này không biết nên làm sao để kết thúc ha ha ha ha."
Lông mày Ngụy Vô Tiện khẽ hất lên, nếu như ngài biết tin, chỉ sợ là không cười nổi mất.
Giang Trừng đứng tự nhiên không chú khiêm tốn tiếp nhận toàn bộ tán thưởng của Lam Khải Nhân, còn không phải sao, nếu như bản thân mình là nữ tử, lỡ thấy một nam tử giống bản thân vậy, cũng không dám nghĩ tới, quả thực chính là thiên đại phúc khí !
Không biết trong lòng Giang Trừng đuôi nhỏ đã kiêu ngạo đến bây lên trời, Lam Khải Nhân ngồi trên còn không tiếc sức lực khen vị gia chủ trẻ tuổi này.
Nội tâm hận không thể làm cho tất cả mọi người đều biết mình có bao nhiêu ưu tú nhưng trên mặt Giang Trừng không lộ ra chút nào, chỉ mỉm cười khiêm tốn, "Đây là Lam lão tiên sinh đã nhờ vả Giang mỗ, Giang mỗ đương nhiên phải làm cho tốt."
Một làn sóng cầu vồng không nhìn thấy càng làm đáy lòng Lam Khải Nhân thỏa mãn, hắn đã sớm nhìn ra đây là một hài tử tốt, so với Ngụy Vô tiện kia cực kỳ tốt! Nghĩ vậy lam Khải Nhân liền tán thưởng sau khi liếc mắt Ngụy Vô tiện một cái, hoàng toàn bị Ngụy Vô Tiện nhìn thấy.
Ngụy Vô tiện bĩu môi, liếc mắt nhìn Giang Trừng, vừa liếc nhìn Lam Hi Thần, cuối cùng lại liếc mắt nhìn Lam Khải Nhân, được thôi, người khen đi, xem người sau khi biết rồi có thể đơ như không khí hay không!
Giang Trừng tiếp nhận lời khen, hơi cúi đầu không lộ cảm xúc, hướng về phái đối tượng của hắn nháy mắt một cái, quăng ánh mắt sang, thấy không, Giang Trừng, ưu tú
Nhận được sóng điện của Giang tông chủ, Trạch Vu Quân suýt nữa không thể khống chế khóe miệng của chính mình cong lên, Giang tông chủ là đệ nhất đáng yêu trên thế giới.
Lam Khải Nhân vì hôm nay tà túy bị diệt trừ kích thích khá là cao hứng, vô cùng biểu dương bống người đứng dưới liền phất tay để bọn họ đi về trước.
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hành lễ xong liền quay đầu đi, Giang Trừng cũng xoay người lại phát phát hiện Lam Hi Thần vẫn đứng tại chỗ: "Thúc phụ, Hi Thần có việc muốn nói."
Lam Vong Cơ đột nhiên khựng lại, trong đầu hắn lóe qua một tia lình cảm quá mức khuếch địa, hắn theo bản năng quay đầu nhìn Lam Hi Thần, chẳng lẽ. . .
Lam Khải Nhân cũng đứng tại chỗ, hơi nghi hoặc một chít: "Sao vậy ?"
Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng cũng cảm thấy có chỗ không đúng, hai người liếc mắt nhìn nhau, nghi hoặc ở đáy mặt đối phương đều có thể thấy rõ.
Ai biết Lam Hi thần vậy mà đột nhiên quỳ xuống, động tác đều khó có thể lơ là vô cùng thành thật không thêr phản bác bác: "Hi Thần, quả thật lừa người."
Lam Khải Nhân nhìn qua vô cùng khó hiểu, Lam Hi thần đã lớn như vậy, trong lòng cần chú ý với hắn đều cần nhiều hơn không ít, hôm nay vậy mà lại đối với hắn quỳ xuống ngay trước mặt đệ đệ với người ngoài?
Lam Hi Thần không để ý một chút về suy nghĩ của người khác, giương mắt nhìn về phía Lam Khải Nhân,trong mắt tràn đầy chăm chú cùng liều lĩnh, hắn thành khẩn từng câu từng chữ nói: "Thúc phụ, Hi Thần có người trong lòng."
Giang Trừng cả người run lên, ánh mắt vô thức nhìn vào Lam Hi Thần đang quỳ nhưng sóng lưng vẫn thẳng tắp như cũ, hắn, có biết chính mình đang làm gì hay không?
Lam Vong Cơ bất đắc khẽ mím môi, trước kia khó mà tin nổi những lời nói chậm rãi lắng đọng của Lam Hi Thần, hắn tin tưởng huynh trưởng của hắn, hắn nhất định là đã chuẩn bị tâm lý vô số lần cùng vứt bỏ.
Coi như lúc trước tâm tư của hắn dành cho Ngụy Vô Tiện, Lam Hi thần cũng chỉ là cười nói chuyện cùng hắn giải thích khúc mắc.
Huynh trưởng của hắn, thì ra cũng có thể có lúc không thận trọng như thế.
Là bởi vì hắn sao? Lam Vong Cơ mặt không biến sắc liếc Giang Trừng một cái.
Ngụy Vô Tiện đã sớm nhận ra đứng bên cạnh Lam Hi Thần, nghe thấy Lam Hi Thần nói câu này, Ngụy Vô tiện có chút cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Lam Khải Nhân một mặt mờ mịt một chút, ngón tay lặng lẽ chọt chọt lam Vong Cơ, hơi nghiêng đầu sang cho Lam Vong Cơ một ánh mắt ám muội: Thật sự đến rồi?
Lam Vong Cơ cũng nghiêng mặt sang bên, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngụy Vô tiện hít sâu một hơi, nào đứng lên đi các bằng hữu!
"Có nghe không đó!"
"Ngươi nói đi! Nghe không!"
Trước cửa chừng mười thiếu niên đang trốn, âm thanh nói chuyện ép xuống cực thấp, tay cũng không ngừng chọt chọt Lam Cảnh Nghi đứng trước, làm bọn họ ở phía sau nghe cái gì cũng không hiểu, gấp muốn chết.
Lam Tư Truy cũng ẩn núp cẩn thận, sợ bị trưởng bối bên trong phát hiện một chút.
Những người này đang ở vũ tràng tập luyện sức khỏe, ai biết được bọn họ đột nhiên cảm thấy một tia linh khí mất kiểm soát, bọn họ đáng lẽ là không thể phát hiện, có thể vì vừa lúc bọn họ đều đang trong giờ giải lao, cái tia linh khí kia nổi lên liền bị mấy người bắt lấy.
Mọi người cảm thấy không đúng, liền lần theo linh lực đi tới đại sảnh, phát hiện mấy vị trưởng bối đều ở bên trong, ai ngờ lúc định rời đi liền nghe thấy Trạch Vu Quân đột nhiên quỳ xuống, làm mọi người giật mình.
Sau đó. . .Đám người bọn họ liền lén lén lút lút trốn ở cửa.
Lam Cảnh Nghi tâm cơ nhất, chiếm cứ chỗ cạnh cửa có thể nghe rõ nhất, làm những người khác chỉ có thể dựa vào Lam Cảnh Nghe nghe ngóng.
Một đám người chen chúc eo nhức lưng đau, ở phía sau một bên chọt mạnh Lam Cảnh Nghe, chân, còn có cái mông.
"Ngươi rốt cuộc nghe được cái gì vậy!"
"Đúng đó, nói mau đi !"
"Để ta đi lên một bên!"
Lam Cảnh Nghi cuối cùng cũng quay mặt lại, chỉ có điều là dại ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, dồn đạp không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, ngữ khí hưng phấn không thể che dấu. "Nói cái gì?"
Lam Cảnh Nghe cứng ngắc hé miệng: "Trạch Vu Quân, có người trong lòng.
" ? ? ?"
Ai? Trạch Vu Quân?
--------------------
Môn sinh Lam gia: Lam Cảnh Nghi là tên lừa đảo!
Lam Cảnh Nghi: Ta không có! Là sự thật!
Lam Tư Truy: Kích thích như vậy, có nên gọi Kim Lăng tới hay không?
Nhanh! Góp vốn cho Lam Khải Nhân mua thuốc!
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro