Sau khi chờ sắp xếp cẩn thận Kim Lăng với Ngụy Vô Tiện lại đánh nhau một trận, Giang Trừng trở về thư phòng, hỏi thăm tin tức từ môn sinh ban nãy.
"Tông chủ, chuyện là Trạch Vu Quân bị mất ngủ, đêm nào cũng khó ngủ." Môn sinh đem từng tin tức nghe được báo cáo, "Còn chuyện Trạch Vu Quân vì sao ngủ được, nghe người ta nói là bởi vì người."
"Ta?" Giang Trừng cau mày nhìn người kia, cảm thấy quá mức hoang đường.
"Vâng, thực ra thì người nhà họ Lam đều không biết rõ"
Con ngươi Giang Trừng trầm xuống, Lam Hi Thần ngủ được là nhờ hắn, mà Ngụy Vô Tiên khi không lại muốn ngửi thử mùi hương trên người hắn, hai người này rốt cuộc có liên quan gì?
Lẽ nào. . .
Giang Trừng nhìn về phía người kia: "Trạch Vu Quân đang ở đâu?" Người kia lắc đầu một cái.
Giang Trừng nhìn thẳng hơi nheo mắt, khóe môi cong lên, đầu ngón tay trên bàn gỗ gõ gõ thành tiếng: "Xem ra, có khách quý rồi."
Lam Hi Thần nhìn xung quanh một lượt khẽ nhíu mày, Giang gia thật giống mê cung, đi quanh mãi vẫn chưa ra được. Lam Hi Thần còn đang sầu lo suy nghĩ trời đã tối sầm, đại khái là ngày hôm nay không làm được gì, vừa lúc quay đầu đã đối diện ánh mắt anh tuấn của người khác.
Lam Hi Thần: ". . ."
Ngụy Vô Tiện: ". . ."
Không thể không nói trái tim Lam Hi Thần trong khoảnh khắc xém chút ngừng đập.
"Ngụy công tử, " Lam Hi Thần chậm rãi đảo mắt, "Thân thủ của ngươi thật sự là khá lắm đó. . ."
Ngụy Vô Tiện rõ ràng cũng bị dọa sợ một phen, nhanh chóng vỗ ngực: "Trạch Vu Quân, ngươi đến thật rồi?"
"Cũng không thể ngồi chờ chết mà," Lam Hi Thần nhanh chóng trao đổi tình hình với Ngụy Vô Tiện, "Ta đến Vân Mộng, bên ngoài vậy mà không có hoa sen, mùi thơm cũng chỉ là mùi hương thông thường."
" Đương nhiên rồi," Ngụy Vô Tiện đá lông mày với Lam Hi Thần, kiêu ngạo cười, "Nếu không thì sao lại gọi đây là Vân Mộng Liên Hoa Ổ!"
"Không bằng, bắt Giang Trừng về đi?" Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, " Với cả khoảng thời gian này cũng không có chuyện gì."
Lam Hi Thần bị câu nói bừa của Ngụy Vô Tiện này làm giật mình một phen: "Tuyệt đối không thể!"
"Ta đùa một chút thôi. Đúng rồi, Trạch Vu Quân" Ngụy Vô Tiện nghi hoặc nhìn Lam Hi Thần: "Ngươi lấy nhiều đồ của hắn như vậy cũng không có tác dụng sao?"
Lam Hi Thần bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Có thể làm ta an tâm một chút, nhưng mà không cách nào ngủ được."
"Giang Trừng không phải là yên giấc hương thành tinh chứ?" Ngụy Vô Tiện không ngừng liếng thoắng , "À Trạch Vu Quân, nhất định ngươi phải cẩn thận Kim Lăng một chút gần đây hắn có thể sẽ cảnh giác ngươi." Hoàn toàn không biết Kim Lăng rốt cuộc đã nghe ai nói mới như vậy. . .
Lam Hi Thần khẽ gật đầu, Ngụy Vô Tiện nhìn hắn một cái, ra hiệu hắn đi đi.
"Đây là nơi ở của Giang Trừng, bây giờ chắc hắn vẫn đang ở thư phòng", Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói, "ta giúp ngươi đến đây thôi nhé." Nếu đến lúc Giang Trừng đến bắt hắn, hắn chết chắc thật rồi.
Lam Hi Thần cẩn thận đẩy cửa đi vào, không biết có phải vì tâm lý hay không, cửa vừa mở ra liền có hương hoa sen phả vào mặt, mùi hương này vô thức làm Lam Hi Thần nghĩ đến mùi hương của Giang Trừng, vừa ngửi thấy Lam Hi Thần liền cảm thấy mình có chút buồn ngủ.
Không có ánh nến, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng chiếu xuyên qua cửa sổ với cửa chính, bóng dáng đồ vật trong phòng mơ mơ hồ hồ hiện ra, cũng nhắc người nhìn không được ồn ào.
Lam Hi Thần biết làm vậy là không được nhưng vẫn là khẽ cắn răng bước vào phòng, đồ vật cũng không có tác dụng gì, Lam Hi Thần cẩn thận bước đến một bên giường của Giang Trừng, Ngụy công tử nói Giang tông chủ khá thiếu hụt cảm giác an toàn, không biết Giang tông chủ có thể ngủ cùng gối ôm là hắn hay không. Lam Hi Thần nghĩ tới đây càng không nhịn được cười, ai mà ngờ được khoảng thời gian mấy năm còn chẳng bằng mấy ngày để y hiểu rõ Giang tông chủ như thế , còn lén lút lần mò đến tận giường người ta như thế này.
Ánh trăng mờ chỉ có thể mơ mơ hồ hồ hiện ra hình dạng đồ vật, Lam Hi Thần chậm rãi đưa tay ra mò lên giường Giang Trừng, mát mát lành lạnh, không hơi ấm, xem ra đúng là Giang tông chủ đang bận nhiều công vụ nên ít có thời gian đi nghỉ ngơi, nếu không thì y đâu có cơ hội thế này.
Lam Hi Thần cau mày, phía trên này không có thứ gì. . .
Lam Hi Thần không cam lòng lại tốn chút thời gian tìm, thực sự không còn cách nào, y đành thu tay về ngồi dậy, khe khẽ thở dài, cúi đầu vừa định xoay người liền nhìn thấy thân ảnh ánh trăng chiếu dưới đất, một bóng người đứng phía sau, hai tay khoanh trước ngực hờ hững nhìn hắn.
( R.I.P Lam đại=))))) )
Lam Hi Thần ngạc nhiên quay đầu lại, Giang Trừng mặt không cảm xúc đứng phía sau hắn, nhìn thấy Lam Hi Thần quay đầu lại còn nghiêng đầu cười cợt, giống như chỗ y đến không phải phòng hắn, không phải mò giường hắn.
Giang Trừng làm như không có chuyện gì xảy ra đốt nến trên bàn lên, căn phòng nhanh chóng sáng sủa không ít, chí ít Lam Hi Thần có thể nhìn thấy người đến là Giang Trừng, thậm chí ngay cả cửa phòng cũng khép lại như cũ.
"Trạch Vu Quân hẳn là lần đầu tiên làm chuyện như vậy." Giang Trừng nhẹ nhàng thổi tắt lửa, mắt hạnh đẹp đẽ khẽ nhíu mày nhìn thẳng đối diện với nam nhân đang lúng túng không biết phải làm thế nào, "Dù sao cửa cũng quên đóng, đây chắc không phải là tái phạm đâu."
Lam Hi Thần nhắm mắt, đem hết tất cả thất kinh thu lại, lần thứ hai mở mắt ra dường như không phải bộ dạng vừa nãy: "Nếu Giang tông chủ đã biết ta cũng sẽ không giấu ngươi, không sai, đúng là ta cần vài thứ ở Giang tông chủ ."
Khuôn mặt Giang Trừng không biểu cảm, bước ra xa ngồi xuống, sửa lại vạt áo một chút: "Ta hỏi ngươi, tại sao Ngụy Vô Tiện muốn ngửi mùi hương trên người ta?"
Lam Hi Thần sững người, hả, Ngụy công tử, trực tiếp vậy sao?
"Bởi vì, bởi vì. . ." Lam Hi Thần nói hồi cũng đột nhiên thấy ngượng ngùng, không mở miệng được.
"Bởi vì, trên người ta có mùi hương có thể giúp ngươi ngủ được, là biện pháp duy nhất giúp ngươi ngủ. Mà Ngụy Vô Tiện biết, cho nên muốn thử xem, đúng không?" Giang Trừng dường như không có chút kinh ngạc nào, thậm chí còn có tâm rót cho Lam Hi Thần chén trà, còn mình vân vê đầu ngón tay một cái, "Đồ của ta hẳn đều là ngươi lấy, không có tác dụng đúng không?"
Lam Hi Thần trầm mặc chốc lát, cũng hờ hững đi lên trước ngồi xuống, nâng chén trà lên, cười nói: "Không sai, Giang tông chủ thực sự thông minh, nếu có tác dụng hôm nay ta cũng không cần tới đây lần nữa."
Mặc dù Giang Trừng biết, nhưng lúc thật sự nghe người trong cuộc nói như vậy trong lòng vẫn khó có thể tin được, "Lần trước ngươi thật sự nghe mùi hương của ta, khụ khụ, rồi ngủ?"Tại sao nói ra lại kỳ quái như thế. . .
Lam Hi Thần vừa rồi mới bị lộ ra ánh mắt bế tắc, da mặt ngược lại còn dày hơn, trực tiếp quay về phía Giang Trừng nở nụ cười: "Đúng vậy."
Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần một bộ dạng ngươi có thể làm gì ta, trong lòng thầm mắng, Ngụy Vô Tiện lợn chết không sợ nước sôi đều có thể làm nhà họ Lam bị truyền nhiễm, quả thật là lợi hại. "Trạch Vu Quân, ngươi cũng không muốn để cho mọi người biết hành động của ngươi tối nay đúng chứ?"
Lam Hi Thần nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, con ngươi màu hổ phách một bộ tĩnh lặng :"Phải"
"Ta không thể hoàn toàn tin ngươi, ta cần chứng cứ," Giang Trừng đặt chén trà xuống, đối diện với Lam Hi Thần, trong ánh mắt tràn đầy u ám, "Vì lẽ đó, đêm nay kính xin Trạch Vu Quân nghỉ ngơi tại đây đi."
Lam Hi Thần nghe xong không khỏi mở to mắt: "Ở đây?" Có thể ở tẩm ốc của Giang tông chủ sao?
Giang Trừng đứng lên, không còn giống Giang tông chủ ngày thường âm trầm lạnh lùng, chỉ có nở nụ cười đào hoa khiêu khích.
Ngươi, có dám hay không?
-------
Lời tác giả:
Oa nha! !
Khụ khụ, chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ nha, ta cảm thấy mảnh ngược văn ngày hôm qua nên thả vào hôm nay ha ha ha ha ha
--------
Editor: huhu Giang tông chủ quyến gũ qá!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro