40




Kim Lăng giẫm kiếm nhanh chóng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, vừa đáp xuống đất hai môn sinh Lam gia gác cổng đã nhìn thấy Kim tiểu tông chủ khí thế hùng hồn, chen vào hai bên Kim tiểu tông chủ, bọn họ nhanh chóng mở miệng trước: "Kim tiểu tông chủ, Giang tông chủ ở Hàn thất."

Kim Lăng gật đầu, quay đầu bước nhanh tới Hàn thất.

Hàn thất, Hàn thất, Hàn thất, Hàn. . . . . .thất?

Bước chân Kim Lăng đột nhiên dừng lại, ai ở Hàn thất? Giang tông chủ? Cữu cữu? !

Cữu cữu đến Lam gia từ lúc nào, tại sao hắn không biết gì hết? Vậy nếu cữu cữu ở Lam gia tại sao không ngăn cản Ngụy Vô Tiện phá hoại danh tiếng của Giang gia?

Kim Lăng nghi hoặc không ngừng, nhưng vẫn hướng đi đến Hàn thất.

Từ phía xa Kim Lăng đã nhìn thấy Giang Trừng đứng trước cửa Hàn thất, thật lâu chưa gặp cữu cữu cậu nhớ nhung nên nhìn từ đằng sau vẫn là không nhịn được trở nên phấn khích: "Cữu cữu!"

"Kim Lăng?" Giang Trừng híp mắt lại nhìn ra đằng xa có thân ảnh màu vàng như vầng thái dương đang chạy về phía hắn, có chút chói mắt: "Ngươi tại sao lại đến đây?"

Vốn dĩ đang vui vẻ lại giống như bị át trụ, Kim Lăng trong chớp mắt trở mặt nhíu mày lại: "Cữu cữu ! Nếu người ở Lam gia tại sao không ngăn cản Ngụy Vô Tiện lại?"

Đầu óc Giang Trừng mơ hồ: "Tại sao ta phải ngăn cản Ngụy Vô tiện?" Ngụy Vô Tiện làm gì?

Lúc Kim Lăng mới vừa oán giận nhiều hơn cả chỉ trích Ngụy Vô Tiện này câu dẫn hết nam nhân ở Lam gia thì liền nhìn thấy cửa Hàn thất phía sau Giang Trừng bị mở ra, Trạch Vu Quân hình như bị ánh sáng chiếu vào mắt, nheo mắt lại nhìn một lúc lâu mới phát hiện hắn: "Ồ? Kim tiểu tông chủ?"

Kim Lăng theo bản năng lui về sau một bước cúi đầu chào hỏi: "Trạch Vu Quân."

Giang Trừng tự nhiên quay đầu lại, hai người liếc mắt nhìn nhau nở nụ cười: "Buồn ngủ?"

"Ừm," Lam Hi Thần ngữ khí ôn nhu, còn mang theo một tia ý vị không tên: "Đã lâu rồi không ngủ ngon như vậy."

Giang Trừng bất giác hơi nhếch lông mày, hắn không nghe lầm, Lam Hi Thần đang làm nũng?

Tầm mắt của Kim Lăng đặt trên hai vị trưởng bối qua lại bồi hồi, quan hệ thật tốt, "Giấc ngủ của Trạch Vu Quân biến chuyển tốt rồi?"

Lam Hi Thần đưa mắt chuyển sang Kim Lăng, nở nụ cười ôn hòa: "Phải, tà túy đã bị diệt trừ."

Kim Lăng nhanh chóng nói tiếp: "Vậy thì thật là quá tốt rồi."

Giang Trừng hình như mới phản ứng được, cau mày nhìn qua Kim Lăng: "Ngươi tại sao đột nhiên đến đây? Kim gia không cần để ý nữa sao?"

Yết hầu Kim Lăng nghẹn lại, có chút khó khăn liếc mắt nhìn Lam Hi Thần, trong lòng y hiểu rõ, nói đi rót chén trà liền xoay người rời đi.

Giang Trừng nhìn theo Lam Hi Thần rời đi, quay mặt lại chính là dáng vẻ cữu cữu quen thuộc của Kim Lăng: "Nói"

Kim Lăng vốn dĩ tâm tình sục sôi thì bị cắt đứt, sức lực không đủ, nói ra như là mèo nhỏ làm nũng vậy: "Ngụy Vô Tiện ở Lam gia phá hoại danh tiếng nhà chúng ta, trong chuyện này tại sao người không ngăn cản chứ?"

Mặt mày Giang Trừng cau lại một chút, ánh mắt sắc bén: "Giọng ngươi bị ăn mất à!"

Kim Lăng quyết tâm, trực tiếp nói ra: "Ngụy Vô tiện đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, đến Trạch Vu Quân cũng muốn giành người với Hàm Quang Quân!"

Giang Trừng: "Khụ khụ khụ!" Tiếng ho khan tan nát cõi lòng trái lại làm Kim Lăng giật mình, hắn mau chóng đến vỗ vỗ lưng Giang Trừng.

Trong lúc đó Lam Hi Thần đứng sau tường tay bỗng run lên vô tình để nước trà nóng dội vào thân mình: "Ây!" Nhanh chóng luống cuống nhấc phần y phục bị ướt kia vẫy đi, dùng thuật Tuấn Bất Cấm nhìn đôi cậu cháu kia, thực sự là một bên bệnh một bên dưỡng nha.

Giang Trừng nghe nói đến mặt đỏ chót, kéo Kim Lăng tới trước mặt mình: "Ngươi nói cái gì đó!"

Kim Lăng oan ức: "Ta nói cái gì là cái gì chứ! Vậy bọn họ đều nói Ngụy Vô tiện lấy một Lam yêu cơ có tên tuổi tại sao người không biết chứ!"

Giang Trừng: ". . . .Phốc!" Lam yêu cơ! Bây giờ hắn mới hiểu rõ, có người ở ngoài thính đường nghe được, mật báo kết quả cho Kim Lăng kết quả nghe không đúng lúc để hiểu rõ sự tình đến đoạn phát triển tiếp, nên gửi sai tin tức.

Không cần nghĩ cũng biết là mấy tiểu tử nào!

Thế nhưng đến đoạn kết quả phía sau đó thì hắn cũng không có cách nào nói ra, Giang Trừng nhìn qua chỗ khác, hai ngón tay chà sát nhau: "Ừm. . .Sự tình không phải như ngươi nghĩ, nói chung Ngụy Vô Tiện không làm gì cả."

Kim Lăng không để ý đến sự mờ ám của Giang Trừng, nhưng hắn hiển nhiên chưa đem lời nói của Giang Trừng bỏ vào đầu, lúc tùy ý gật đầu lại đột nhiên khựng lại, chớp mắt mấy cái nghiêng đầu nhìn Giang Trừng, "Cữu cữu, người đến Lam gia sao lại không nói cho ta một tiếng?"

Giang Trừng lúng túng không biết làm sao nói tiếp, ngươi muốn ta nói thế nào, có yêu tinh không rõ lai lịch muốn tới chiếm chỗ, sau đó ta đến để đảm bảo vị trí chắc chắn ?

Cũng may Kim lăng không chút nào để ý đến chuyện của người lớn, lại thuận miệng hỏi: "Cữu cữu, tại sao người lại đến ở Hàn thất vậy? Không phải nói đây là chỗ Trạch Vu Quân sống một mình sao?"

Tiểu tử thúi! Sao trọng điểm lại đổi đúng chỗ như thế!

Giang Trừng không có cách nào trả lời hắn, liền trừng mắt dữ dằn nhìn Kim Lăng: "Tiểu hài tử quản nhiều như vậy làm gì!"

Kim Lăng đột nhiên bị mắng một lúc cũng oan ức: "Ta chỉ hỏi một chút thôi mà!" Hung cái gì mà hung chứ!

Giang Trừng: ". . ."

Kim Lăng cảm thấy hắn với cữu cữu của hắn đã không thể nào trò chuyện được nữa, đang chuẩn bị quay đầu tìm các bằng hữu bàn luận chuyện Ngụy Vô Tiện thì đột nhiên dừng lại, xoắn xuýt cả nữa ngày mới làm bộ không thèm để ý: "Người, người chuyện đó giấc ngủ có tốt hơn chút nào không?"

Giang Trừng sững sờ, trước đây hắn có thời gian hằng đêm gặp ác mộng, không nghĩ tới Kim Lăng vậy mà để trong lòng, đáy lòng hắn ấm áp nhưng không có cách nào hảo hán trả lời: "Sớm đã không sao, quản tốt chuyện của ngươi đi! Có làm bài tập chưa!"

Kim Lăng không phiền ông cụ non Giang Trừng quản bản thân, quay qua Giang Trừng lè lưỡi một cái liền xoay người chạy đi mất.

Giang Trừng nhìn bóng lưng Kim Lăng chạy nhanh đi, không nhịn được bật cười một cái, suy cho cùng vẫn là tiểu hài tử.

Cười xong, Giang Trừng trầm mặt xuống híp híp mắt, nếu không phải lần này Kim Lăng nhắc đến, hắn đúng là đã quên bản thân mình trước đây luôn gặp ác mộng, là khi nào bắt đầu rồi lúc nào nào kết thúc?

Nghĩ tới đây, Giang Trừng theo bản năng rút từ ống tay áo ra cái kiếm tuệ trước đây Lam Hi Thần đưa hắn nhưng không cẩn thận làm vỡ, vỡ thành ba miếng liền ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay Giang Trừng.

Giang Trừng trầm mặc nhìn nó, tay hạ xuống ôn nhu xoa kiếm tuệ, đêm đó chính là lúc Lam Hi thần nói hắn biết mình yêu thích nguyệt quang, thời điểm tặng hắn một viên ngọc kiếm tuệ bằng Loan Nguyệt mới ý thức được bản thân thật sự có tâm tư đối với Lam Hi Thần, bây giờ kiếm tuệ này vỡ thành ba miếng, hắn làm sao giải thích với Lam Hi Thần đây, bị thỏ gặm? Thiên tài bịa chuyện đây!

Giang Trừng khó khăn thở dài một hơi, đang chuẩn bị cất cái kiếm tuệ lại, đột nhiên ánh mắt hơi ngưng lại, hắn chậm rãi nhíu mày nheo mắt lại, nhẹ nhàng nhặt lên một mảnh kiếm tuệ bị vỡ, hơi chếch qua một bên, hoa văn ở ngoài vết nứt với bên trong vết nứt không giống nhau?

Bên ngoài vết nứt đúng là dấu vết chất ngọc phẩm vỡ vụn, nhưng hoa văn bên trong vết nứt rõ ràng khác nhau.

Bên trong kiếm tuệ này, có đồ vật?

Sau tường.

Lam Hi Thần mặt không cảm xúc cụp mắt nhìn dấu vết bị dẫm lên bên cạnh dưới chân, ánh mắt tan vỡ, như là nhìn xuyên thấu qua gì đó, hắn chậm rãi mở miệng, ngữ khí bình thản, "Hắn sớm muộn sẽ biết."

----------------

Lời tác giả:

Bắt đầu tiết lộ ha ha ha ha

Có gì sau phiên ngoại cũng có thể nói! Ta gan nói ra! Nhớ kỹ chúng ta vẫn là đám trẻ ha ha ha ha ha ha

Đến đây đi! Phiên ngoại hạnh phú! Thứ nhất là sáng sớm cùng giường cùng gối đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Vì trợ giúp hồi úc, vì vậy nên----Trạch Vu Quân mất ngủ (ngũ)

Trạch Vu Quân mất ngủ ( sáu)

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro