43 + 44


Ngụy Vô Tiện biết Lam Hi Thần đã lấy rất nhiều y phục của Giang gia về Lam gia, hỏi: "Y phục này ở Lam gia sao?"

Giang Trừng lắc đầu một cái: "Ở Giang gia." Bộ y phục này đối với hắn có ấn tượng sâu sắc.

"Ta phải đi về xem." Việc này giờ không giải quyết thì hắn không thoải mái, việc này cũng không đơn giản.

Ngụy Vô Tiện liếc hắn một cái: "Ngươi vừa muốn ta giúp ngươi đem lễ vật của Nhiếp Hoài Tang tới, bây giờ liền quay đầu đi sao?" Đáy mắt hắn đều khắc hai chữ tra nam lên người Giang Trừng.

Giang Trừng biết lời này của hắn có ý gì, hắn không thể tùy ý rời đi được, Lam Hi Thần còn chưa biết chuyện này, nếu như không liên quan tới Lam Hi Thần, hắn cứ đi như thế nhất định sẽ có hiểu nhầm.

Nếu thật sự Lam Hi thần có liên quan, vậy hắn đây là đánh rắn động cỏ.

Nhưng hắn cảm thấy Lam Hi Thần không hẳn là không biết chuyện gì, ít nhất y biết nhiều thứ hơn so với hắn.

Giang Trừng gật đầu, "Lát nữa ta đến Hàn Thất."

Kim Lăng đương nhiên rất sợ hãi chuyện cữu cữu hắn còn muốn tới Hàn Thất ở lại, nhưng hai vị trưởng bối không có để ý tới hắn.

Giang Trừng quay đầu phải đi, do dự một lúc: "Ngươi chắc chắn đã đem thứ kia thả vào trong y phục của ta?"

Kim Lăng thật sự giận rồi, hừ một tiếng liền quay đầu đi, so với cữu cữu hắn còn đi nhanh hơn.

". . ."

Ngụy Vô Tiện nhún vai, nhìn bộ dạng này của Kim Lăng liền biết không thèm chạy.

Trong lòng Giang Trừng hiểu rõ, không nói nhiều liền đi tới Hàn thất.

Lam Hi thần ngồi trong Hàn thất lẳng lặng thưởng thức trà.

Nhìn thấy Giang Trừng quay lại, hắn đặt chén xuống, mặt không cảm xúc liếc nhìn cái rương trước cửa.

Giang Trừng cũng nhìn thấy, nở nụ cười: "Ngươi thật sự đem về rồi?"

Lam Hi Thần hơi mím môi, lỗ tai vô tình nhiễm chút đỏ, trầm thấp ừ một tiếng.

Giang Trừng không để ý, ngồi xuống đối diện Lam Hi Thần, bản thân nhìn y, đối diện với con mắt hổ phách của Lam Hi Thần, hắn lại cảm thấy có chút không thể mở miệng.

Giang Trừng mò mẫm kiếm tuệ vỡ vụn trong tay áo, chút bị tâm ls một chút rồi lên tiếng, tay nắm chặt lại: " Lam Hi Thần, kiếm tuệ ngươi tặng ta bị vỡ rồi."

Trong giọng nói mang theo chút cảm giác oan ức

Lam Hi Thần khựng lại một lúc, phiến hồng bên tai nhanh chóng biến mất, ánh mắt thật lòng nhìn Giang Trừng: "Không sao, đồ của ta đều là của ngươi." Tất cả mọi thứ của ta đều là ngươi.

Giang Trừng đọc hiểu ý nghĩ của Lam Hi Thần, sắc mặt đỏ ửng, soa mà người này càng ngày càng nói. . .

Ngưng thần, "Không được, đồ ngươi tặng ta thì ta nhất định phải giữ kĩ"

Lam Hi Thần tay đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng cười: " Ngươi có một hòm kho báu nhỏ phải không?"

Giang Trừng sững sờ, hắn đúng thật là có một hòm kho báu nhỏ, chính là đồ vật của người nhà hắn, có cả mấy thanh kiếm hồi bé chơi cùng Ngụy Vô Tiện và mấy món đồ chơi của Kim Lăng, nếu nói như vậy, đồ hắn lấy của Lam Hi Thần là thứ đầu tiên không phải của người nhà họ Giang. . . 

Hắn càng nghĩ càng có chút ngượng ngùng, nhưng hắn biết Lam Hi Thần không biết hành động này rất thâm ý, Giang Trừng cố gắng bĩnh tĩnh ừ một tiếng, ngữ khí không có chút rung động nào: "Tùy tiện cất vào cũng được vậy."

Lam Hi Thần lộ ra ý cười, hắn cũng gật đầu: "Tùy tiện lấy cũng phải giữ thật tốt."

"Ta biết rồi, vậy ta quay về đây." Giang Trừng cảm thấy Lam Hi Thần càng ngày càng không giống Trạch Vu Quân trước kia, không có chút đoan trang nào cả.

"Giang Trừng."

Giang Trừng đứng trước cửa, quay đầu lại :" Sao vậy?"

Lam Hi thần cười ôn nhu: "Sớm trở về chút."

"Ta sẽ nhớ ngươi."

Giang Trừng chột dạ, mím môi, cắn cắn môi dưới, nghiêm túc gật đầu: "Được, chờ ta."

Lam Hi Thần nhìn bóng lưng Giang Trừng, ý cười trên khóe miệng chậm rãi thu lại, mặt mày cong lên cũng bằng phẳng, không nhìn ra y đang nghĩ gì. Y tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống cạn, đứng lên, từ trong y phục lấy ra hai miếng hoa tai vỡ vụn trong bàn tay, lẳng lặng nhìn một chút, khom lưng đặt ở trên bàn, trầm mặc đi vào bên trong Hàn thất.

"Tông chủ!" Môn sinh Giang gia cuối cùng cũng coi như sau một thời gian  mới gặp được tông chủ nhà mình.

Trong lòng Giang Trừng đang gấp , mặt không hề có cảm xúc quay sang phía họ gật đầu, bước chân nhanh hướng đi tới phòng ngủ.

Mấy người ở lại hai mặt nhìn nhau, yên phận tiếp tục đi làm việc của mình.

Giang Trừng đột nhiên dựng lại, nghiêng đầu nhìn về đám người: "Tiểu Dã đâu?"

Môn sinh đứng đầu bước lên, muốn nói lại thôi.

"Nói!"

Người kia giật mình, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Tông chủ, tiểu Dã mất tích! Mấy ngày trước đột nhiên không thấy đâu, toàn bộ Liên Hoa Ổ đều tìm rồi, nhưng thế nào cũng tìm không thấy!"

Giang Trừng nhíu mày lại, mất tích?

"Được rồi, ta biết rồi." Giang Trừng xoay người rời đi.

Tiểu Dã là người hắn không sai bảo nhiều, đột nhiên xuất hiện, đột nhiên mất tích.

Hắn đối với tiểu Dã này ký ức duy nhất chính là lúc trước khi Lam Hi Thần đến liền để phụ trách dẫn đường cho y. . . 

Tiểu Dã, a Nghiệp.

Giang Trừng cảm giác hình như mình đã bắt được đầu mối gì đó.

Giang Trừng đẩy cửa phòng ra, nhanh chóng đi tới trước tủ đồ, trước đây Lam Hi Thần nói thế nào?

 Phía bên trái trong tủ đếm ngược cái thứ ba từ phía trong ra ngoài.

Giang Trừng nhìn ngoài cảnh tủ, trầm mặc một hồi, khẽ cắn răng kéo tủ ra, quả nhiên, bộ y phục thật sự ở trong này.

Giang Trừng lấy nó ra, bắt đầu, tìm tòi ở hai bên ngăn áo, không  có thứ gì.

Hắn dừng lại, không cam lòng lại mò lần nữa, thật sự không có.

Giang Trừng thở ra một hơi, nhìn chăn chú bộ y phục, mảnh vỡ Kim Lăng cất vào không có trong bộ y phục này.

Có người đến phòng hắn, lấy nó đi.

Rốt cuộc là ai?

Giang Trừng ở trong phòng đợi mấy canh giờ, gấp gọn y phục lại, định bỏ vào trong tủ thì dừng lại, quay đầu cất y phục vào tay áo, giẫm kiếm hướng về phía Vân Thâm đi.

Môn sinh đi trên đường thấy hắn đều bị dọa sợ, hốt hoảng hành lễ rồi chạy mất.

Giang Trừng cảm thấy buồn cười, hắn cũng không nổi giận, sao người nào nhìn thấy đều giống như đang thấy Tam Độc thánh thủ vung Tử Điện thế.

Cũng coi như may mắn, dọc đường tới Hàn thất một người đứng cúi chào hắn cũng không gặp, một đường thông suốt đến trước cửa Hàn thất.

Hắn không dừng lại, đẩy cửa đu vào,

Lam Hi Thần không có ở đây, thế nhưng đồ vật phát ra ánh sáng trên bàn đã thu hút sự chú ý của hắn.

Đáy lòng Giang Trừng thầm hiểu, chậm rãi đến gần, cụp mắt nhìn mảnh vỡ hoa tai trên bàn, chậm rãi cầm lấy, nhưng khi nhìn rõ liền để lại trên mặt bàn.

Hắn đặt quần áo trên mặt bàn, trong Hàn thất không thắp nến, bên trong phòng tối tắm chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người ngồi trước bàn.

"Ngụy công tử."

Ngụy Vô Tiện không dừng lại, đuổi hết đám trẻ con xung quanh, xoay người lại cười : "Lam đại ca, có chuyện gì vậy?"

"Ngươi biết Giang Trừng đi đâu không?"

Ngụy Vô Tiện mê man sờ đuôi tóc mình, hướng về phía người đối diện chớp mắt mấy cái: "Giang Trừng cũng không phải là ta, ta mới chẳng muốn quản nó!"

Lam Hi Thần khóe môi cong lên, cũng chỉ có ý cười trong mắt: "Ngụy công tử, hẳn là không muốn nói cho ta đi."

"Lời này của Lam đại ca là nói," Ngụy Vô Tiện cười: "Ta vậy mà lại là người đứng phía khác nha."

Lam Hi Thần duy trì độ cong trên khóe miệng, lẳng lặng nhìn Ngụy Vô tiện.

Ngụy Vô Tiện duy trì khuôn mặt tươi cười một lúc cũng không nổi nữa, thở dài một hơi: "Trước đây ta đã nói, Giang Trừng sớm muộn sẽ biết." 

"Ta biết." Lam Hi thần cũng không giống bị chấn động sợ hãi Giang Trừng sắp phát hiện chuyện này, "Hiện tại ta cũng muốn hắn biết sớm một chút, ta cũng không cần lúc nào cũng phải giấu diếm, lúc nào cũng sợ."

Ngụy Vô Tiện khẽ mím môi, "Lam đại ca, ngươi, không bằng trực tiếp thẳng thắn với Giang Trừng đi. Tuy rằng ta không biết ngọn nguồn gì trong này, nhưng, trong mắt Giang Trừng căn bản không chứa một hạt cát."

"Không kịp," Lam Hi Thần cười khổ, "Hắn đại khái đã biết rồi, chỉ chờ ta nói ra thôi."

"Hiện tại dù muốn nói cũng không tìm được cơ hội như vậy, lúc trước ta còn chưa kịp thẳng thắn."

Ngụy Vô Tiện dựa vào mấy ngày nay quan sát cũng đã đoán được, hỏi một câu thăm dò: "Lam đại ca, lừa Giang Trừng sao?"

"Tuy rằng không muốn, nhưng đúng là vậy."

Ngụy Vô Tiện khinh bỏ cắn móng tay, hắn luôn có cảm giác sẽ đoán ra gì đó. . .

Đến Lam gia? Trấn Hư An? Đi tìm tà túy? Đến Giang gia? Mỗi một chuyện đều hướng đến kết luận, chờ chút!

Lam Hi Thần tại sao lại tới Giang gia?

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện lóe lên, "Thật ra ngươi căn bản không hề trúng chiêu."

Lam Hi Thần trầm giọng đáp một tiếng, "Không, ta thực sự bị trúng chiêu, nhưng không đến mức độ bị mất ngủ hoặc là cần có người bên cạnh mới có thế ngủ được."

"Vì vậy nên, ngay từ lúc bắt đầu ngươi đã lừa Giang Trừng?"

"Nói theo cách khác, ta vốn dĩ muốn cũng hắn hỗ trợ lẫn nhau," Lam Hi Thần nói đến rất chính trực, " Đồ vật hắn nhặt được và thứ trong tay ta hẳn là một đôi, bị cắt một nửa, chính là do Mộng ma tinh hạch ở Trấn Hư An"

Lam Hi Thần dù không có nói gì với Ngụy Vô Tiện về trấn Hư An, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng có thể đoán được, hắn cảm thấy có chút hoang đường, "Vậy làm sao huynh biết trong tay Giang Trừng đang giữ vật đó ?"

"Tà túy nhắc tới hắn, ta phát hiện dấu vết tà túy ở Giang gia, ta liền biết tà túy đã để mắt đến hắn." Lam Hi Thần giương mắt lên, quay về phía Ngụy Vô Tiện nhấc khóe môi, nhưng không thấy ý cười.

"Một nữa của thứ đó là vết nát do bị roi đánh"

Ngụy Vô Tiện khựng lại, cái này chính là  bản quyền của Giang Trừng gần như không cần phải nói, người dùng roi vào buổi tối không phải là Tam Độc thánh thủ sao?

"Vậy tại sao người không trực tiếp nói với ta, ta cũng không phải sẽ không chịu giúp ngươi."

"Ta. . ." Lam Hi Thần trợn mắt, con ngươi tràn đầy sự khó tin , quay đầu lại liền không thể làm gì được: "Vãn Ngâm."

Ngụy Vô Tiện bị kẹt giữa ánh mắt phức tạp của hai người này nhấc chân xoay người, lùi về sau một bước muốn chạy, lại bị Giang Trừng lạnh lùng gọi lại: "Đừng có chạy, ta sợ ta sẽ động thủ."

Hắn ở đây là để bảo vệ cho Lam Hi Thần, trong lòng Ngụy Vô Tiện hiểu rõ bản thân chỉ mang tính công cụ, đứng phía sau cố gắng hết sức giảm đi cảm giác tồn tại của mình.

Giang Trừng cũng không nhìn Ngụy Vô Tiện, mặt hắn không cảm xúc chăm chú nhìn Lam Hi Thần một chút, đưa tay ra khai triển pháp thuật, mảnh vỡ kiếm tuệ với mảnh vở hoa tai, "Hư miên Mộng ma tinh hạch ?"

Lam Hi Thần lặng người nhìn đồ vật trên tay Giang Trừng, lại chuyển mắt đến mặt hắn : "Phải."

Giang TRừng cảm thấy buồn cười, " Vậy ngươi đem tinh hạch này đặt trong kiếm tuệ rồi tặng ta là có ý gì?"

Lam Hi Thần đứng im, âm thách có chút khó nói, "Ngươi không biết tà túy sớm đã để mắt đến ngươi..."

"Ngươi sợ ta đánh rắn động cỏ, vì vậy nên không nói với ta, liền để ra ngoan ngoãn vào cục đúng không?" Giang Trừng nắm chặt tay, trên mặt tức giận.

Ngụy Vô Tiện đứng một bên, thế cục này căng thẳng, Giang Trừng đương nhiên là nổi giận, Tử Điện cũng nhận năng lượng không ít.

"Ta không phải," Lam Hi Thần theo bản thân bước tới trước một bước , nhưng lập tức khống chế bản thân mình, không dám làm thêm hành động nào khác.

"Ta, lấy một nửa tinh hạch kia từ Giang gia, vốn dĩ muốn tự mình giải quyết. Nhưng mà tà túy đã nhớ kỹ mùi hương của ngươi, vì vậy nên ta không còn cách nào khác, chỉ có thể để ngươi can thiệp."

"Cho đến khi ta phát hiện ngươi cái gì cũng không biết, ta với ngươi đã giải quyết xong tà túy trên đường, ván đã đóng thuyền, ta không kịp giải thích với ngươi nữa."

Giang Trừng biết thâm ý câu nói này của Lam Hi Thần, hắn không hề trả lời.

"Nếu ngươi không kịp giải thích, vậy tại sai bây giờ lại cố ý nói sự thật với ta?" Giang Trừng căng thẳng nhìn chằm chằm vào mắt Lam Hi Thần, bất cứ tâm tình nào cũng không bỏ qua.

Lam Hi Thần thở ra một hơi, cười nhìn Giang Trừng, trong lòng đầy cay đắng: "Ta hối hận rồi, ta không muốn người cái gì cũng không biết. Ta cũng biết ngươi sẽ phát hiện.

Giang Trừng mím môi, hàm răng cắn chặt môi dưới, dùng lực có chút nhiều không cẩn thận cắn rách, máu tanh liền tràn ngập trong miệng, có chút buồn nôn.

"Ngươi trực tiếp nói với ta, ta cũng sẽ không phải không giúp ngươi, tại sao lại muốn tự mình tính kế?" Chần chừ rất lâu, Giang Trừng không biết mình đang do dự cái gì, nhưng hắn vẫn hỏi.

Lam Hi Thần không nói gì chỉ lặng im nhìn Giang Trừng, nhìn hắn rất chăm chú.

Ta không mở miệng được, chuyện đã phát sinh, ta không có cách nào ở giữa đường nói với ngươi rằng ta và ngươi sơ tâm không thuần, thà rằng như vậy cứ để ta giả vờ cái gì cũng không biết, như thế còn có thể tựa lừa gạt chính mình.

Giang Trừng chậm rãi chờ đợi, ngừng một lúc, lại dường như thoải mái gật đầu như thường.

"Vì vậy nên, cái này vô dụng ?" Giang Trừng liếc mắt nhìn mảnh vỡ tinh hạch trên tay.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chỗ không đúng, Giang Trừng không phải là người hào hiệp như thế. Hắn đứng im một chỗ rồi đến gần vài bước.

Sắc mặt Lam Hi Thần có chút tái nhợt.

Giang Trừng tự mình biết đáp án, đột nhiên nắm chặt quyền, mạnh mẽ vứt đồ trong tay xuống đất.

Ngụy Vô Tiện bị dọa hết hồn, Lam Hi Thần lại rất trầm ổn, ánh mắt hắn chỉ đặt trên người Giang Trừng.

Bên trọng tinh hạch chứa rất nhiều linh lực của tà túy, bị ném đi sẽ không hề bị nát, nhưng không biết là do lực đạo của Giang Trừng quá mạnh hay nguyên nhân vì tà túy đã bị tiêu diệt, hoặc là do cả hai.

Mảnh vỡ tin tạch rơi trên mặt đất, vốn dĩ chỉ là mấy mảnh lớn, nhìn ra lại trực tiếp vỡ nát thành bảy tám mảnh, nhìn dáng vẻ này chắn chắn không thể khôi phục nữa.

Lam Hi Thần và Giang Trừng, nhìn nhau không nói gì.

Chỉ còn Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm mảnh vỡ tinh hạch, vô cùng hoảng sợ.

Giang Trừng đã đoán được phần lớn, chỉ còn một chút chi tiết nhỏ không biết. Tiểu Giang nếu đã thích thì sẽ không buôn tay ra!

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Lam Hi Thần không biết phải làm gì, sẽ không ngược đâu, tin ta!!!

Không biết có ai còn nhớ tới môn sinh dẫn đường kia không ha ha ha ha ha ha. Trạch Vu Quân mất ngủ (tám) môn sinh kia ở đây!

Phiên ngoại: Giang Trừng say rượu Thiên Chi Nguyệt trong đêm trăng rằm.

Xem phiên ngoại xong ta vẫn còn vấn đề: Rốt cuộc ai mới là huynh đệ tốt của Giang Trừng?

Sự kiện đến ngày trăng rằm: Trạch Vu Quân mất ngủ (chín)

Sự kiện đến ngày trăng rằm thứ hai:(mười)

--------------------

Editor: thực sự tui cũng không biết phiên ngoại tác giả nhắc tới là phần nào =_))

















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro