Chương 33: Đặt xuống mối tình đầu

Liên tiếp hơn hai ngày tuyết bay đầy trời, Tân Thành hoàn toàn bị bao phủ bởi tuyết trắng, cảnh sắc cực đẹp.

Dọc theo đường đi có rất nhiều người đang chụp hình, phần lớn là tình nhân hoặc một gia đình. Cố Noãn Phong cảm thấy cảnh sắc đẹp thì đẹp, mỗi tội ở đây trời rất là lạnh, gió lại lớn, từng luồng gió lạnh len lỏi chui vào trong quần áo.

Cô kéo thấp mũ và quấn chặt khăn quàng cổ lại, cố hết sức đem thân thể co vào trong áo lông, muốn làm giảm hết mức diện tích bị gió rét thấu xương thổi tới, mỗi tội mặt lộ ở bên ngoài vẫn bị gió thổi đau buốt.

Tuyết vẫn rơi, nhiệt độ lại càng xuống thấp, ngoại trừ những con đường được rắc muối làm tan tuyết, trên các đoạn đường khác tuyết đọng rất dầy, chân đạp lên thấy rất rắn chắc, không có âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt do bị lún xuống.

Bởi vì bão tuyết dẫn đến trở ngại giao thông, viện tư pháp đặc biệt vắng lạnh, mới lục tục có vài vị đồng nghiệp đến, những người khác còn đang ở trên đường, trong phòng làm việc thưa thớt nhưng chẳng có người nào như Cố Noãn Phong, không có tinh thần. Không biết còn tưởng rằng cô bị bệnh, kỳ thật cô đang nhớ Diệp Thanh Thành.

Đã từng có một khoảng thời gian Cố Noãn Phong đặc biệt thích Diệp Thanh Thành đi công tác, bởi như vậy cô có thể một mình yên lặng ngồi ở một nơi hẻo lánh, thất thần, để mặc thời gian trôi qua. Nhưng bây giờ cô lại như thiếu nữ đang sa vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, buổi tối chat webcam, ban ngày điện thoại cũng không thể thấy giảm được một chút tưởng niệm nào với anh.

Một ngày không gặp như cách ba thu, Diệp Thanh Thành đi công tác ba ngày, thì thành bao nhiêu cái mùa thu đây...

"Tiểu Cố, sao mới sáng sớm đã không yên lòng vậy? Không phải là lão công cực phẩm nhà em đi công tác đấy chứ?" Trương đại tỷ sau khi đi qua trước bàn làm việc của Cố Noãn Phong mấy lần, thấy người bình thường cười khanh khách lại không có động tĩnh gì, cô nhìn kỹ liền nhìn ra manh mối.

Hả? Trương đại tỷ làm sao lại nhìn ra được? Cố Noãn Phong vô ý thức sờ sờ mặt, chẳng lẽ cô có biểu hiện rõ ràng như vậy?

"Ha ha, em nha, nhất định muốn hỏi làm sao mà chị lại biết được? Trên gương mặt này của em rõ ràng ràng viết thế đó."

"Trương đại tỷ cũng chỉ biết giễu cợt người ta."

Cố Noãn Phong thẹn thùng vội vàng vùi đầu vào máy tính nhập tư liệu hồ sơ vụ án, đánh đánh, những chữ kia đều biến thành Thanh Thành, Thanh Thành.

Ai da! Cô lập tức nhịn không được bật cười lên. Xong rồi, lần này thật sự là tẩu hỏa nhập ma rồi, cô đã mắc bệnh tương tư nghiêm trọng.

******

Đạp trên tuyết đọng, Cố Noãn Phong mang trên mặt sự vui vẻ, vừa vặn còn có ngày nghỉ phép chưa dùng đến, cô liền xin nghỉ phép, đặt vé máy bay ở trên mạng. Hắc hắc, Diệp Thanh Thành, anh chờ đấy, em đến đây.

Cách viện tư pháp không xa ở ven đường có một chiếc xe thể thao màu đen đậu sẵn, trên xe Lâm Hiếu Quân tâm tình nôn nóng lại vạn phần mong đợi, lý trí nhắc nhở anh ta, hiện tại không nên dừng xe ở chỗ này, nhưng tưởng niệm mãnh liệt sắp thôn tính anh, nếu không gặp được một lần, anh sợ sẽ nhớ tới phát điên.

Lâm Hiếu Quân đột nhiên ngừng thở, mà ngay cả tàn thuốc trên tay rơi xuống ngón tay cũng giống như không cảm thấy gì.

Ở trong khung cảnh bông tuyết bay múa đầy trời, Cố Noãn Phong mặc áo lông màu đỏ, trực tiếp đâm vào tầm mắt của anh, đâm khiến cho tim anh thấy đau.

Con ngươi trong mắt anh không khỏi co rụt lại, muốn nhìn ngắm cô kĩ một chút, giờ khắc này thế giới của anh ngoại trừ bóng dáng màu đỏ càng ngày càng gần kia, vũ trụ Hồng hoang đều biến thành đen trắng, để mặc bóng dáng màu đỏ làm bỏng ánh mắt của anh, làm bỏng lòng khát vọng đến gần của anh.

Trên đầu đội mũ len, Cố Noãn Phong yêu kiều cười nhẹ, kỳ thật cô không tính là rất đẹp, nhưng là người anh muốn chiếm hữu nhất.

Hành động cùng tư duy của đại não bị tách rời nghiêm trọng, Lâm Hiếu Quân đã quên ý định ban đầu khi đến chỗ này chỉ là đứng xa xa nhìn một cái, anh vội vàng bước ra khỏi xe thể thao, chắn trước người Cố Noãn Phong: "Noãn Phong - - "

"Lâm Hiếu Quân? !" Cố Noãn Phong trông thấy Lâm Hiếu Quân đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, kinh ngạc dừng bước lại.

Người này đã cách cô quá xa vời, nhìn thấy anh, Cố Noãn Phong mới bất giác nhớ tới, đã rất lâu rồi cô không hề nghĩ tới còn có người này: "Xin chào!"

Lâm Hiếu Quân vô cùng sững sờ, đoán rằng Cố Noãn Phong có thể không để ý tới anh, quay đầu bỏ đi. Đoán rằng cô sẽ có thể không kìm chế nổi mắt đục đỏ ngầu, khóc đến như mít ướt. Đoán rằng cô có thể đá anh vài cái, phát tiết thống hận đối với anh. Nhưng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, lúc này Cố Noãn Phong lại dùng vẻ mặt như nhìn một người xa lạ, dùng giọng nói bình thản cùng vẻ mặt khách khí như vậy chào hỏi anh.

Anh thất thần trong một thời gian khá lâu, nhìn Cố Noãn Phong đút tay vào túi áo lông tiếp tục đi về phía trước, cô càng đi càng xa, bóng dáng màu đỏ cũng từ từ ảm đạm.

Lâm Hiếu Quân liền mất hồn như thế mà nhìn theo, dường như nhìn thấy hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, cô dần dần đi xa, đi về phía ngược lại, vĩnh viễn không tương giao, vĩnh không chạm mặt.

Trái tim phảng phất bị không khí lạnh giá ngưng kết thành băng, vừa chạm nhẹ vào sẽ tan thành mảnh nhỏ, không được, kết cục như vậy anh không thể chấp nhận. Lâm Hiếu Quân chẳng quan tâm băng tuyết dưới chân rất dễ bị trượt chân, chạy về phía Cố Noãn Phong, đưa tay liền đem cô còn chưa kịp khiếp sợ kéo đến đằng sau hàng cây bên đường.

"Noãn Phong, thực xin lỗi - - anh khiến em phải chịu ủy khuất - -" Lâm Hiếu Quân vừa thu cánh tay lại liền đem Cố Noãn Phong không nói lời nào ôm vào trong ngực, dán chặt vào lồng ngực. Lúc này anh chẳng quan tâm cái gì, chỉ cần ôm cô vào trong ngực cảm thụ nhiệt độ cơ thể, xác định cô vẫn còn tồn tại là đủ.

"Lâm Hiếu Quân, mau buông ra." Cố Noãn Phong dùng lực mạnh tránh thoát ra khỏi vòng tay của anh, vài bước nhảy ra xa, cô không thích hắn đụng chạm vào mình.

Lâm Hiếu Quân còn không có cảm nhận được sự ấm áp trong lồng ngực đã bị cô tránh thoát, thấy cô tránh ra xa như vậy làm cho vẻ mặt hắn lập tức trắng bệch ra, trong lòng đau đến ngay cả hàm răng đều ê ẩm nhức nhối.

"Noãn Phong, anh biết rõ em hận anh, hãy tin tưởng anh, đây là một lần cuối cùng anh làm tổn thương em, anh biết mình rất xấu xa, không phải là thứ tốt đẹp gì, nhưng nhanh thôi, rất nhanh anh sẽ dẫn em rời đi, dùng cả đời của anh để đền bù cho em."

"Lâm Hiếu Quân, chúng ta đã kết thúc, chẳng lẽ anh quên rồi sao?" Cố Noãn Phong không hiểu vì sao Lâm Hiếu Quân lại tới tìm cô làm cái gì? Thật chẳng lẽ cho rằng cô vĩnh viễn sẽ để hắn gọi thì đến đuổi thì đi à?

"Không, Noãn Phong, anh có nỗi khổ tâm, chờ về sau anh sẽ từ từ nói cho em biết, xin em chờ anh một chút. Tin tưởng anh, không bao lâu nữa, anh sẽ dẫn em rời đi, rời đi nơi này, bắt đầu cuộc sống mới của chúng ta." Lâm Hiếu Quân vốn không muốn nói với cô những chuyện này bây giờ, nhưng hắn chợt bắt đầu sợ hãi cô sẽ không chờ hắn nữa.

Cố Noãn Phong có chút minh bạch ý tứ của Lâm Hiếu Quân, lần thứ ba hắn tìm đến cô muốn tiếp tục tình duyên. Nhưng mà, cô đã không muốn lại quay đầu lại, hơn nữa cô đã gặp được chân tình, gặp được người đáng giá dùng hết thảy để yêu.

"Đã quá muộn, không phải ai cũng sẽ đứng ở nguyên chỗ chờ anh, tôi đã bắt đầu cuộc sống mới, đã trôi qua thì không muốn lại quay đầu lại."

"Noãn Phong, anh biết rõ em rất hận anh, lần này là thật sự, qua một đoạn thời gian nữa anh sẽ dẫn em rời đi, lúc này đây anh sẽ vĩnh viễn thủ hộ ở bên cạnh em, vĩnh viễn cũng không rời xa em." Trong đôi mắt đen nhánh của Lâm Hiếu Quân hàm chứa tình cảm, tâm tình kích động mở rộng bước chân đi đến chỗ Cố Noãn Phong.

Cố Noãn Phong lập tức lùi ngược lại: "Không, tôi đã không còn hận anh, tôi chỉ là cảm thán tình yêu đã trôi qua của chúng ta, Lâm Hiếu Quân, hãy sống tốt cuộc sống của anh đi, chúng ta thật sự đã không thể nào ở cùng nhau nữa."

"Noãn Phong - -" Lâm Hiếu Quân như con thú bị giam cầm thì thầm tên của cô, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, vì sao cô lại trở lên xa cách hắn ngoài ngàn dặm như thế? Loại cảm giác xa cách này giống như bọn họ đã chia tay rất nhiều năm.

Trái tim của anh co thắt đau nhức, mặc dù đang trong mùa đông bão tuyết bay tán loạn, trán của anh lại chảy đầy mồ hôi, loại sợ hãi không cách nào khống chế được này, làm cho anh cảm thấy nếu người trước mắt không phải là chân thật, anh thậm chí hoài nghi đây có phải là Cố Noãn Phong hay không.

Một tháng này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai năm cũng không sinh ra bất kỳ ngăn cách, vì sao chỉ trong một tháng này lại khiến hắn có cảm giác thay đổi mãnh liệt như thế?

Thật chẳng lẽ cảm giác tựa như ngày đó hắn trông thấy cô cùng Diệp Thanh Thành cùng một chỗ là đúng? Trái tim của cô đã không còn thuộc về anh?

Lâm Hiếu Quân thấy cô lui về phía sau liền không tiến về phía trước nữa: "Em có thể đánh anh, mắng anh, nhưng không thể tuyên án tử hình cho anh. Anh biết rõ em nhất định là bởi vì cực độ thất vọng với anh nên mới nói như vậy, hãy nói cho anh biết, Noãn Phong, nói là em đang lừa anh, có đúng hay không?"

Haiz, Cố Noãn Phong thở dài trong lòng, từ khi nào thì hắn cũng thay đổi trở nên cố chấp như vậy?"Lâm Hiếu Quân, tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, rất hạnh phúc, cho nên xin anh đừng đến quấy rầy tôi nữa."

"Không, anh không đồng ý, vĩnh viễn cũng đừng mong anh đồng ý, em bị anh ta làm cho cảm động? Cho nên mới cự tuyệt anh có phải hay không?"

"Không phải là cảm động, mà là tôi yêu anh ấy, bây giờ tôi muốn đi làm cho anh ấy cảm động."

"Anh không tin, vậy tình cảm của em đối với anh tính là cái gì?" Vẻ mặt trắng bệch của Lâm Hiếu Quân hiện ra sự lụi tàn, hắn không cam lòng truy vấn nàng.

"Tình yêu, đã từng tình yêu, tôi đã từng yêu anh, nhưng đều đã qua, mặc kệ anh đã từng gây cho tôi cái gì, tôi cũng chẳng quan tâm nữa, nhưng bây giờ tình yêu không còn ở đây." Lâm Hiếu Quân chính là mối tình đầu của cô, cũng chính bởi mối tình đầu này, được nếm hết ngọt bùi cay đắng nên cô mới bắt đầu trưởng thành, mới hiểu được cái gì mới là chân tình, cái gì nên quý trọng.

"Noãn Phong, nếu như em cảm thấy thua thiệt anh ta, hoặc là anh ta nghĩ muốn cái gì anh cũng có thể cho anh ta."

Cố Noãn Phong cười cười, Thanh Thành muốn hẳn là cô. Nên nói đều đã nói, cô xoay người hướng phố xá đi đến, một đoạn tình duyên này cô đã hoàn toàn buông xuống.

Lâm Hiếu Quân không tiếp tục ngăn trở Cố Noãn Phong rời đi, tùy ý cô nhanh chóng biến mất ở nơi cuối phố.

Hắn nắm chặt quả đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay thật sâu, Noãn Phong, cho dù em thật sự không thương tôi, tôi cũng sẽ không cho phép mất đi em, tôi sẽ từng chút từng chút một đem tình yêu của em đối với tôi tìm trở về.

******

Lịch Thành cử hành hội thảo nghiên cứu y học chủ yếu là thảo luận học thuật nghiên cứu chế tạo thuốc, đó cũng không phải là chuyên môn của Diệp Thanh Thành. Trên hội thảo anh thường xuyên phân tâm, nghĩ tới Cố Noãn Phong đang ở Tân Thành.

Vừa rồi lúc nghỉ giải lao giữa giờ hội nghị, anh không thể chờ đợi được gọi điện thoại cho cô, không biết tại sao lại tắt máy, Tân Thành có bão tuyết, mặc dù có thể ngồi tàu điện ngầm đi làm, nhưng trên đường tuyết đọng khẳng định không dễ đi, anh thực sợ cô sẽ bị ngã.

Haiz, về phần người cố ý chụp hình kia, anh cũng không quá để ở trong lòng, không biết tại sao, anh tin tưởng Cố Noãn Phong cho dù nhìn thấy cũng sẽ không tin tưởng, anh không biết mình tại sao lại có lòng tin như vậy, nhưng chính là tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro