11.


Biên Bá Hiền lẩm bẩm nằm trên giường, cậu nhắm mắt lại thấy Phác Xán Liệt, dáng vẻ khi hắn tắm, càng không thấy càng để ý, nếu vừa nãy để cậu nhìn được một chút có lẽ trong lòng còn tốt hơn một chút, thế mà không thấy được thứ gì, độ ảo tưởng của con người là vô biên, hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, thân thể Phác Xán Liệt trần truồng.

"Ai ui." Biên Bá Hiền che hai mắt mình lại.

"Làm gì đó." Cậu cảm giác chiếc giường hơi lún xuống, bị dọa đến vội vàng dịch người ra xa, chớp chớp mắt, "Thầy, thầy à. . . Sao tắm nhanh thế?"

"Ừ." Phác Xán Liệt cầm khăn lau tóc, "Em làm gì vậy?"

"Hửm. . . Không, không có gì." Biên Bá Hiền chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn Phác Xán Liệt từ trên xuống dưới, cậu cho rằng mình đã che dấu ánh mắt rất tốt, nhưng trong mắt của hắn, chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm.

"Rốt cuộc là sao đây?" Phác Xán Liệt nhịn không được phì cười.

"Không có gì mà."

"Không có sao em cứ nhìn chằm thầy?"

"Em. . . Em có à?" Biên Bá Hiền nghiêng đầu giả vờ ngây ngốc tránh thoát.

"Đã lau tóc chưa?" Hắn giơ tay muốn sờ mái tóc Biên Bá Hiền, ai ngờ cậu đột nhiên lùi về sau.

Hai người nhìn nhau đều sửng sốt một lúc.

"A, xin lỗi." Phác Xán Liệt cảm thấy hành động mình không ổn, vội vàng thu tay về.

"Không phải, không phải, không phải là do thầy, chẳng qua là em sợ quá thôi." Biên Bá Hiền nhẹ nhàng cầm lấy tay của Phác Xán Liệt dụi đầu vào, mái tóc cứ thế sượt sượt trong lòng bàn tay hắn, "Thầy sờ đi, sờ đi."

Phác Xán Liệt cười ha ha lên, một bên xoa tóc Biên Bá Hiền một bên cười rộ, cậu giương mắt nhìn sang, một tuần này cậu không dám tin mình sẽ tiếp xúc gần với hắn như thế này, hôm nay cư nhiên ngồi chung một giường thấy được khuôn mặt vui vẻ cận kề, quả thật vô cùng đẹp đẽ.

"Em thật thú vị." Phác Xán Liệt sờ tóc Biên Bá Hiền đến rối tung, "Lúc ở trường không phát hiện em thú vị thế này."

Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, hưởng thụ xúc cảm khi Phác Xán Liệt xoa đầu mình.

"Bá Hiền?"

"A?" Biên Bá Hiền dùng giọng mũi rên lên.

"Mai em có muốn đi học không?"

Cậu mở mắt ra, nhìn Phác Xán Liệt, "Vâng. . . Em sẽ đi."

"Không cần ép mình, nếu muốn, em có thể nghỉ thêm nhiều ngày nữa."

"Không sao, vết thương đã lành, em. . . Tan học em có thể ở nhờ nhà thầy mấy hôm nữa được không?" Biên Bá Hiền rụt rè giương mắt, mơ hồ còn có khẩn cầu khiến lòng Phác Xán Liệt mềm nhũn, đứa nhỏ thế này, hắn làm sao có thể nghiêm khắc với cậu?

"Được, có thể ở đây thêm vài bữa." Phác Xán Liệt vỗ đầu cậu sau đó rút tay về, hắn ôm chăn đã chuẩn bị sẵn, theo thói quen đọc sách trước khi ngủ, thường ngày hắn sẽ bật đèn nhỏ bên giường mà khi đó Biên Bá Hiền đã tiến vào mộng đẹp, thế nhưng lúc này cậu nhủ không được, tham lam hưởng thụ thời khắc an tĩnh cùng Phác Xán Liệt, an ổn, giá như sau này cũng có thể như vậy.

"Ngủ không được?" Hắn nhìn lời cuối sách liền phát hiện Biên Bá Hiền vẫn chưa nhắm mắt, có chút ngạc nhiên hỏi, "Ngủ muộn không cao đâu."

Biên Bá Hiền bĩu môi bày tỏ mình không thích Phác Xán Liệt nói cậu không cao.

"Có phải do ánh sáng ảnh hưởng em?" Phác Xán Liệt nhìn đồng hồ, đã quá muộn, "Ngủ đi, thầy sẽ tắt đèn." Dứt lời, hắn bỏ sách qua một bên rồi tắt đèn, trong phòng lập tức tối mù, bên ngoài đêm đã khuya, hết thảy đều khoan thai.

Trong bóng tối Biên Bá Hiền chớp mắt, cậu vẫn mơ hồ nhìn thấy được Phác Xán Liệt, bởi vì khoảng cách hai người rất gần, hoặc có thể cậu đã có kinh nghiệm, đêm đen cách một người rất gần, cậu cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn hắn, mặc kệ hắn có biết mình đang làm gì hay không, cậu vẫn trừng mắt 'nhìn lén'.

Biên Bá Hiền đè nén hô hấp lại, cậu sợ Phác Xán Liệt nhận ra tâm tư của mình, cứ như vậy một lát sau Phác Xán Liệt trở mình đưa lưng về phía Biên Bá Hiền, tư thế này khiến cậu hơi thả lỏng, xoa mắt một chút là có thể thấy vòng eo lộ ra ngoài của hắn, làn da kia ở trong màn đêm không nhìn rõ màu sắc, Biên Bá Hiền đoán rằng có lẽ là trắng nõn.

Lặng lẽ liếm môi, cậu cảm thấy mình như tên biến thái, vì thầy lộ ra chút eo mà cảm xúc dâng trào.

Muốn nhìn nhiều hơn nữa, còn muốn chạm vào.

Thời tiết không lạnh, vì thế làn da lộ ra có lẽ hắn cũng không biết, Biên Bá Hiền nghĩ, lặng lẽ đưa tay ra, cậu thuận thế đem góc áo của hắn cuốn lên chọc chọc mấy cái, nương theo hành động của cậu một tiếng nuốt nước miếng vang lên, Phác Xán Liệt bỗng nhiên ấn tay cậu xuống.

Biên Bá Hiền cả kinh, cả người toát ra mồ hôi lạnh.

"Thầy. . ."

"Không chịu ngủ mà cứ bướng bỉnh?" Phác Xán Liệt cầm tay Biên Bá Hiền, lật người lại, "Hơn nửa đem còn thọc lét thầy?"

A, may mắn không phát hiện 'ý đồ xấu' của mình, Biên Bá Hiền lén lút thở phào nhẹ nhõm, "Em, em ngủ không được. . . Muốn chọc thầy xíu thôi. . ." Thuận đà lui xuống, đây là phương pháp chạy trốn tốt nhất.

Cảm giác tay mình được bao bọc trong bàn tay của Phác Xán Liệt, ấm áp lại mạnh mẽ, cậu nghĩ nếu bây giờ là thời cổ đại, cậu nhất định sẽ dùng thân báo đáp ân tình của thầy, nhưng thời này, cậu cũng không phải là thiên kim tiểu thư càng không thể lấy thân báo đáp.

Nhưng cậu vẫn rung động vì Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt chậm rãi buông tay Biên Bá Hiền ra, nhẹ nhàng vuốt tóc mái Biên Bá Hiền lên, nhẹ giọng nói, "Ngủ đi." Có thể vì quá muộn, thanh âm của hắn nhỏ đến mức Biên Bá Hiền cảm thấy mình như được hắn nâng trong tay.

"Vâng." Cậu chỉ có thể đáp như vậy.

"Còn nhỏ không thể mất ngủ."

"Thầy bị mất ngủ sao?"

"Ừ, thường bị."

"Bởi vì sao?"

"Bởi vì rất nhiều điều."

"Em hi vọng sau này thầy sẽ ngủ ngon."

"Cảm ơn."

"Em mong sau này thầy cũng không gặp khó khăn nữa."

"Cảm ơn em, Bá Hiền."

Nghe tên mình từ miệng hắn, vĩnh viễn đều khiến cậu hạnh phúc không ngớt.

Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy mật ngọt.

Đột nhiên, tiếng điện thoại Phác Xán Liệt trên đầu giường vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh, hắn bật đèn ngồi dậy, Biên Bá Hiền cũng mở mắt theo, cậu thấy Phác Xán Liệt nhìn tin nhắn trên màn hình một lúc sau đó thở dài xuống giường.

"Thầy đi đâu vậy?"

"Thầy ra ngoài một chuyến, em ngủ tiếp đi."

"Muộn như vậy?"

"Ừ, bạn thầy xảy ra vài chuyện, em mau ngủ đi."

"Nhưng mà. . ." Biên Bá Hiền ngồi trên giường nhìn Phác Xán Liệt nhanh chóng thay quần áo sau đó ra khỏi phòng, cậu vội vàng bò xuống giường đi đến bên cửa, ngoài kia còn vài chiếc băng trên đường, dựa vào ánh đèn mờ nhạt, cậu nhìn thấy chốc lát sau Phác Xán Liệt đã xuống lầu lái xe.

Đã trễ thế này, là ai?

Biên Bá Hiền chóp mắt, trong lòng cảm giác khó chịu nhưng cậu không có tư cách ngăn cản cũng không có tư cách dò hỏi, chỉ có thể nhìn Phác Xán Liệt rời đi sau đó thở dài, xoay người lên giường lại, nào có thể ngủ được.

Lăn qua lăn lại mấy vòng, Biên Bá Hiền ngồi phắt dậy, cậu nhìn gian phòng trống rỗng, nhìn quanh rồi lấy một cái áo từ tủ đồ của Phác Xán Liệt ôm vào ngực, lúc này mới cảm thấy an tâm một chút.

Trên chiếc áo này con vương mùi hương Phác Xán Liệt, tựa như được hắn sưởi ấm, cậu chậm rãi nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro