12.


Biên Bá Hiền thay đồng phục xong ăn bữa sáng, ngồi trên ghế chờ Phác Xán Liệt về nhà, năm giờ, năm giờ rưỡi, sáu giờ, sáu giờ rưỡi. . . Bây giờ không đi sẽ đến muộn, có thể Phác Xán Liệt không trở về. Hôm nay hắn không trở lại sao? Không đi làm luôn?

Đứng lên khẽ thở dài, cậu vừa mang giày xong liền nghe tiếng mở cửa.

"Thầy về rồi!"

"A, Bá Hiền, em còn chưa đến trường."

Xem ra Phác Xán Liệt rất mệt mỏi, bước chân hắn hơi lộn xộn ngồi phịch xuống ghế sô pha, Biên Bá Hiền vội vàng rót cho hắn ly nước, "Thầy không sao chứ?"

"Không, chỉ mệt một chút mà thôi." Phác Xán Liệt nhận lấy ly nước, "Cảm ơn."

"Hôm nay thì đi làm không?"

"Đi chứ, xế chiều mới có khóa, thầy xin nghỉ nửa ngày." Hắn xoa huyệt thái dương.

"Tối qua thầy không ngủ?"

"Không khác bao nhiêu." Chỉ nghe giọng nói của hắn thôi đã biết mệt đến nhường nào.

"Cả buổi không ngủ lại phải đi làm, cực quá rồi."

"Không sao đâu, em mau lên trường đi, buổi chiều gặp."

"Vâng." Biên Bá Hiền đứng trước sô pha nhưng chậm chạp không chịu đi, Phác Xán Liệt thắc mắc ngẩng đầu lên, "Làm sao vậy?"

"Không phải thầy nói bạn thầy xảy ra chuyện sao? Có khỏe không?"

"À, không có gì, giải quyết xong rồi."

"Ra là vậy." Biên Bá Hiền liếm liếm môi.

"Còn có việc?"

"Không, không còn."

"Thế thì mau đến trường đi."

"Vâng." Biên Bá Hiền cầm cặp đến cửa rồi xoay người nhìn về Phác Xán Liệt, hắn đã nằm vật xuống trên sô pha, một tay buông thỏng một tay khoát lên mắt, quả thật đã mệt lắm rồi, cả người chẳng thấy chút sức sống.

Tay Biên Bá Hiền cầm trên quai đeo, cậu rón rén lui trở về bên ghế, "Thầy. . ." Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng, hắn liền thả tay nheo mắt lại, "Hả?" Xem ra vừa nãy hắn chuẩn bị ngủ.

Ngay lúc Phác Xán Liệt mở mắt hoàn toàn, Biên Bá Hiền đưa tay tới, "Đừng mở mắt, thầy ngủ một giấc thật tốt đi, em chỉ xác nhận thầy có khỏe hay không thôi."

"Bá Hiền em sao thế? Cảm giác không vui lắm."

Biên Bá Hiền che mắt Phác Xán Liệt lại bĩu môi, em vui được mới là lạ.

"Không có, là ảo giác của thầy thôi, em đi học đây, thầy nghỉ ngơi cẩn thận." Nói xong, Biên Bá Hiền nhanh chóng rời khỏi nhà, nghiêm chỉnh cả buổi sáng không thấy Phác Xán Liệt, lớp Anh là tiết cuối cùng vì thế lúc gần ra về cậu mới gặp được hắn.

Hắn vẫn giảng dạy như thường ngày, không nhận ra mệt mỏi ở đâu nhưng Biên Bá Hiền có thể nhìn thấy vành đen dưới mắt Phác Xán Liệt.

Tan học Biên Bá Hiền cố ý chọn đường khác đi, đến giao lộ cuối cùng rồi vòng tới nhà Phác Xán Liệt, không muốn gây thêm phiền phức cho hắn, đây là phép tắc cậu tự ra cho mình.

"Tan học em đi đâu thế? Thầy còn tới tìm em." Phác Xán Liệt mở cửa để cậu đi vào.

"Em đi đường vòng về."

"Đường vòng? Tại sao?"

"Nếu mọi người biết em đang ở nhà thầy, không phải sẽ rước thêm phiền phức đến sao?'

"A. . ." Đột nhiên hiểu rõ dụng tâm lương khổ của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt cười xoa tóc cậu, "Cảm ơn, Bá Hiền đúng là tri kỉ của thầy."

"Không cần cám ơn, em không phải đối với ai cũng tri kỷ."

"Hả?"

"Không có gì." Biên Bá Hiền tựa hồ hơi nóng nảy.

"Thầy đi làm cơm tối, muốn ăn cái gì?"

"Để em nấu cho." Cậu xắn tay áo lên đi vào nhà bếp, "Hôm nay thầy nghỉ ngơi đi, ăn gì đây?"

"Ưm. . . Để nghĩ xem." Phác Xán Liệt đang nghĩ ngợi thực đơn cho buổi tối, chuông cửa đột nhiên vang lên, hắn tiến ra mở cửa, nhìn thấy người đến Phác Xán Liệt liền sững sờ.

"Em mua đồ ăn với rượu này." Người đến rất vui vẻ, cười hì hì vào trong, nghe thấy động tĩnh Biên Bá Hiền tò mò đi ra, lập tức đối mặt với người kia.

Là người phụ nữ trong chiếc xe màu đỏ kia, Biên Bá Hiền lập tức nhớ ra.

"Ơ? Đứa nhỏ này là ai?"

"Học trò anh."

"Học trò?" Cô gái nhíu mày lại nhìn về phía Phác Xán Liệt.

"Bá Hiền, đây là Tô giáo sư."

Giáo sư? Người gọi tới cho Phác Xán Liệt, người đi mua thuốc cùng Phác Xán Liệt khi bị bệnh, có lẽ là cùng một người.

"Tối hôm qua cô gọi thầy Phác đến?" Không khách sáo hàn huyên vài câu, Biên Bá Hiền mở miệng hỏi thẳng.

"À, hôm qua chị không thoải mái, gọi Xán Liệt tới." Tô giáo sư cười gật gù, cô đem thức ăn và rượu để lên bàn, "Đứa nhỏ này thật đáng yêu." Cô giơ tay muốn sờ mặt Biên Bá Hiền.

Chát, một tiếng thanh thúy vang lên, Biên Bá Hiền vậy mà hất tay Tô giáo sư ra.

Phác Xán Liệt và giáo sư đều sững sờ.

"Cái này. . . Gần đây em ấy gặp phải chút chuyện, tâm tình không tốt lắm." Hắn vội vàng giải vây, muốn hòa hoãn bầu không khí.

"Không sao, là em không đúng, lần đầu gặp đã muốn bóp mặt em ấy, do em xem em ấy là trẻ con."

"Tôi không phải là trẻ con." Biên Bá Hiền lại phản bác, giữa hai người ngày càng căng thẳng và lúng túng.

"Bá Hiền." Phác Xán Liệt xoay người nhỏ giọng kêu, nhíu mày, "Em làm sao vậy?" So với một Biên Bá Hiền hiểu chuyện nghe lời, hắn thật sự không hiểu được.

"Không có gì." Biên Bá Hiền khó chịu, "Em đi nấu cơm."

"Không cần đâu, chị đã đem rượu và đồ ăn tới, bằng không chị mời đi ăn bên ngoài được không?" Tô giáo sư đề nghị.

"Khỏi đi, buổi tối uống rượu sẽ đau dạ dày, tôi đi làm cơm." Biên Bá Hiền không để ý đến lời nói của Tô giáo sư, trực tiếp vào nhà bếp.

"Đừng để ý, ở độ tuổi đó dễ phản nghịch mà." Phác Xán Liệt giúp Biên Bá Hiền giải thích.

"Không sao cả, đúng là ăn thế này sẽ không tốt."

"Em trai nhỏ, đêm nay mượn thầy của em một chút được không? Ở nhà em ngủ không ngon sao?" Tô giáo sư thăm dò Biên Bá Hiền.

"Không."

Không ngờ Biên Bá Hiền sẽ đáp chắc nịch như vậy, Tô giáo sư đờ người, cậu đặt dao xuống đi tới nắm tay Phác Xán Liệt kéo hắn ra sau mình, "Không được, hôm nay cho dù thế nào thầy cũng không thể đi, sau này xin chị đừng gọi anh ấy ra ngoài vào lúc muộn, anh ấy có cuộc sống của mình và cả công việc nữa, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh ấy."

Vốn giáo sư còn mang theo nụ cười dần dần lạnh xuống, à không, phải nói là trở về dáng vẻ vốn có của cô, xem ra không phải là người phụ nữ chỉ biết hề hề cười ngốc.

"Vị bạn học này." Tô giáo sư hơi thẳng người dậy, giày cao gót và váy liền áo cùng màu son môi đỏ của cô khiến Biên Bá Hiền nhìn vào đã cảm thấy không thoải mái, "Thầy giáo của em là người trưởng thành, anh ấy có phạm vi muốn lẫn vào, có vấn đề cần tự mình giải quyết, không phải là một giáo viên mẫu giáo sẽ đi cùng em."

"Tôi không phải con nít." Biên Bá Hiền nhíu mày.

"Hôm nay tôi tìm anh ấy có việc thật, phải đi ra ngoài một chuyến."

"Không phải hôm qua đã đến rồi sao?"

"Hôm qua chị không khỏe, anh ấy chăm tôi, còn hôm nay là chuyện khác." Tô giáo sư ngồi thẳng lên, "Chị không cần phải giải thích với em."

"Giáo sư." Phác Xán Liệt cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người, hắn sờ sờ đầu Biên Bá Hiền, "Nghe lời, ngồi trong nhà chờ một lúc, thầy đảm bảo đêm nay sẽ về, được không?"

"Không được." Cậu níu lấy tay áo hắn, "Hôm qua thầy không ngủ đủ, bữa nay lại đi làm, tối không được nghỉ, thầy sẽ ngã bệnh mất." Gương mặt Biên Bá Hiền tràn đầy lo lắng.

"Không đâu, ngoan, thầy sẽ về liền."

"Không được." Biên Bá Hiền gắt gao nắm lấy tay áo Phác Xán Liệt không tha, "Thầy. . . Hôm nay em rất khó chịu, kỳ thật lúc nào cũng thế, thầy đừng đi, được chứ?"

"Khó chịu? Khó chịu ở đâu?"

"Dạ dày em đau, đầu cũng thế, chỗ bị ba đánh vẫn còn nhức."

Phác Xán Liệt nhíu mày một cái, "Giáo sư, chờ tôi một chút." Nói xong, Phác Xán Liệt kéo Biên Bá Hiền vào phòng ngủ, hắn ngồi bên mép giường nhìn cậu, "Bị thương ở đâu? Để thầy xem."

Biên Bá Hiền mím môi, do dự một chút rồi cởi áo mình ra, hóa ra phần lưng và khuỷu tay vẫn còn ứ máu, bên hông cũng có vết bầm, Phác Xán Liệt không ngờ trên người cậu còn bị thương nhiều như vậy, hắn còn cho rằng cậu đã sắp khỏi hẳn.

"Vì sao không nói thầy biết từ sớm?" Phác Xán Liệt thở dài.

"Không muốn gây phiền phức cho thầy."

"Vậy tại sao bây giờ mới nói?"

"Vì. . . Rất đau, không chịu nổi." Vì, chỉ có phương pháp này mới giữ anh lại, Biên Bá Hiền rũ mắt xuống, Tô giáo sư ngồi ở phòng khách đan hai tay vào nhau tựa trên tường, cô nhìn chằm chằm phòng ngủ, tựa hồ đang đang nghĩ gì đó, không khỏi than thở, "Tranh với một đứa bé làm gì. . ."

Phác Xán Liệt nhìn cửa rồi lại nhìn Biên Bá Hiền, hắn do dự nên làm thế nào, nhìn ra ý đồ của hắn Biên Bá Hiền vội vàng kéo tay Phác Xán Liệt, "Thầy, đừng đi, van cầu thầy, em vừa sợ lại rất đau."

"Bá Hiền."

Biên Bá Hiền tiến lên một bước, ôm chầm lây Phác Xán Liệt, vùi mặt vào bả vai hắn, "Thầy Phác, ở lại với em."

Hoảng sợ khiến em trở nên dũng cảm, sợ bị cướp đi nên hãi hùng, điều này khiến em làm ra mọi cách giữ lại anh.

Em yêu anh, và chán ghét người phụ nữ kia.

"Xán Liệt! Chúng ta đi!" Tô giáo sư ở phòng khách thúc giục.

Cánh tay Biên Bá Hiền càng siết chặt, "Cầu xin thầy, đừng đi, em thật sự khó chịu."

"Bá Hiền." Phác Xán Liệt kéo Biên Bá Hiền ra, nhìn vào mắt cậu, "Em nói cho thầy biết, em chỉ đơn thuần xem thầy là thầy giáo sao?"

Biên Bá Hiền cảm giác tim mình như trật nhịp, xong, đều do mình làm rối loạn địa thế, bây giờ, bị phát hiện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro