13.


"Thầy. . ." Biên Bá Hiền cầm lấy cánh tay Phác Xán Liệt, cảm giác đầu mình như sắp nổ.

"Xán Liệt! Nhanh lên một chút!" Giáo sư ở bên ngoài thúc giục lần nữa, Phác Xán Liệt đành đứng lên, "Mặc áo vào, hôm nay thầy sẽ về sớm."

Biên Bá Hiền vội vàng nói, "Thật sự. . .đi sao?"

"Ừ."

"Thầy. . . Thầy Phác." Biểu hiện Biên Bá Hiền có chút sốt sắng lại lo lắng, bởi vì cậu cảm giác, chỉ cần Phác Xán Liệt bước ra khỏi cửa, có thể không bao giờ trở về.

"Bá Hiền, nghĩ kỹ câu hỏi lúc nãy thấy mới nói em, phải cho thầy đáp án."

"Đáp án quan trọng thế sao?"

"Quan trọng."

Biên Bá Hiền chậm rãi buông lỏng tay, vẻ mặt của cậu trầm xuống, "Vì sao. . . Hỏi em vấn đề kia?"

"Hôm nay thầy mới nhận ra. . . Cũng có thể là nghĩ sai, thầy hi vọng là thế, nhưng mà. . . Thầy cần nghe chính miệng em nói ra." Phác Xán Liệt đỡ trán lắc lắc đầu, "Bá Hiền, thầy mong mình hiểu lầm."

Cậu sững sờ tại chỗ, phải trả lời thế nào? Mở miệng làm sao? Khoảng cách hai người quá lớn, Biên Bá Hiền biết rằng căn bản mình không thể chen vào thế giới của Phác Xán Liệt, chỉ đơn thuần thích hắn nên đấu đá lung tung, thế mà hôm nay bị hỏi thế, trái lại không có can đảm trả lời.

Chậm rãi siết chặc nắm đấm, nghe tiếng cửa phòng đóng lại, hắn đã đi rồi, đều do mình vừa nãy quá liều lĩnh, hiện tại. . .nên làm gì đây.

Ngồi xổm người xuống, che mặt, cậu không biết mình nên khóc hay không, chẳng qua trong lòng vừa bận tâm vừa sợ sệt, chờ mong Phác Xán Liệt có thể nhanh chóng trở về, lại sợ thấy mặt Phác Xán Liệt. Mâu thuẫn lại xoắn xuýt.

Đêm khuya 12 giờ, Phác Xán Liệt mở cửa, trên người hắn mang theo mùi rượu, cho rằng Biên Bá Hiền đã ngủ vì thế động tác của hắn rất nhẹ, đóng cửa lại sau đó rót một chén nước, vừa uống vừa vào phòng ngủ, đến khi nhìn thấy ghế sô pha ở phòng khách thì giật mình.

Biên Bá Hiền vẫn để trần nửa thân trên co rúc ở ghế, cậu nhắm mắt lại nhưng có thể nhìn ra rõ ràng là không ngủ, giống như gặp ác mộng thì đúng hơn.

"Bá Hiền?" Phác Xán Liệt ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng sờ mặt cậu, "Bá Hiền?"

Biên Bá Hiền chậm rãi mở mắt ra, vầng trán đã đổ mồ hôi lạnh.

"Vì sao nằm ở đây? Sao không mang áo vào?"

Một lúc sau Biên Bá Hiền mới ý thức được Phác Xán Liệt trở về, cậu vội vàng ôm lấy hắn, thân thể cậu đã lạnh như băng khiến Phác Xán Liệt không khỏi nhíu mày, hắn cho rằng khi trước Biên Bá Hiền nói không khỏe vì muốn lừa hắn ở lại, không ngờ thật sự khó chịu.

"Khó chịu lắm à? Không thoải mái ở đâu, nói thầy biết."

"Thầy uống rượu?" Biên Bá Hiền không để ý tới vấn đề của Phác Xán Liệt, hỏi ngược lại.

"Ừ."

"Mượn rượu giải sầu?"

"Còn nhỏ tuổi, em học từ này ở đâu?"

"Thầy." Biên Bá Hiền tựa lên vai hắn, "Em cho là thầy sẽ không trở về."

"Đây là nhà thầy, làm gì có thể không về."

"Không, thầy không hiểu ý tứ của em, không về không phải chỉ là không về nhà."

Trong nháy mắt, Phác Xán Liệt hơi trầm mặc.

"Sau này, em có thể mượn rượu giải sầu không?" Biên Bá Hiền vẫn dựa trên người Phác Xán Liệt, mở to mắt hơi giật mình nhìn về phía trước, ở cửa sổ trời đã đen kịt.

"Thầy hi vọng em không uống rượu, rượu và thuốc lá đều không tốt, không nên động tới."

"Thế vì sao thầy lại uống."

"Hiện thực và hi vọng có khoảng cách."

"Em cảm thấy rượu và thuốc lá cũng không xấu, bởi vì thầy có chạm tới hai thứ đó, thế nên chúng nó nhất định không xấu."

"Đánh giá tiêu chuẩn của em quá kì lạ rồi." Phác Xán Liệt thẳng lưng khẽ đẩy Biên Bá Hiền ra một chút, thở dài.

Biên Bá Hiền không thích thấy hắn như thế, nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng, có một ngày mình vậy mà trở thành lí do làm hắn thở dài.

"Em có thể. . . Tiếp tục ở lại đây sao."

"Còn tùy thuộc vào câu trả lời của em về vấn đề kia."

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, mím môi, "Em chỉ coi thầy là giáo viên, vì thế để em ở đây vài ngày nữa đi."

"Đây thật sự là đáp án của em?" Phác Xán Liệt đứng dậy đi tới cửa, cởi áo khoác treo trên giá, lại bước tói gương nhìn bản thân, hắn vò rối tóc, "Bá Hiền, không thể vì ở đây thêm ít ngày, liền gạt thầy."

"Thầy cảm thấy em đang nói dối?" Biên Bá Hiền cũng đứng lên đến sau lưng Phác Xán Liệt, đưa tay ra từ từ vòng qua eo ôm lấy hắn, thân người trần trụi cách một lớp áo của Phác Xán Liệt, xúc cảm khi chạm vào thật kỳ diệu.

"Bá Hiền, thầy hi vọng hành động trước đây của thầy sẽ không khiến em hiểu lầm."

"Không có, thầy không làm sai chuyện gì, cũng không làm em hiểu lầm, từ đầu tới cuối đều là một mình em, là vấn đề riêng em, em đã sớm đắm chìm."

"Bắt đầu từ khi nào?"

"Ngày đầu thầy đi làm."

"Nhất kiến chung tình? Bá Hiền, nhất kiến chung tình căn bản không thể tin, có thể do em lầm tưởng tình cảm thôi."

"Không, bắt đầu là nhất kiến chung tình, mà ngày mai đã lâu sinh tình." Biên Bá Hiền kề sát mặt vào lưng Phác Xán Liệt, hắn liền đẩy cậu ra, "Mặc kệ nhất kiến chung tình hay lâu ngày sinh tình, cũng không có thể."

"Tại sao? Tại sao?" Biên Bá Hiền nắm lấy cánh tay hắn, "Bởi vì. . . Em là đàn ông?"

"Không, bởi vì em là học sinh của thầy." Phác Xán Liệt nhíu mày, ngay khắc này hắn cảm giác tâm tình dường như rất khỏ tả, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt cậu, "Bá Hiền, thầy là giáo viên, em là học trò."

"Thế thì sao chứ!"

"Chúng ta không bình đẳng." Hắn chăm chú nhìn Biên Bá Hiền, "Chúng ta không bình đẳng, chuyện này đối với em không công bằng, địa vị của thầy sẽ mang đến cảm giác ngột ngạt, thầy là giáo viên em là học sinh, thầy là người trưởng thành em là người chưa thành niên, có thể chính em cũng không biết thầy sẽ làm ảnh hưởng đến em một cách vô tri vô giác, Bá Hiền, đừng tin tưởng những chuyện vì tình yêu sẽ vượt qua tất cả, nó không tồn tại."

"Nhưng em. . . Thích thầy." Mắt Biên Bá Hiền đỏ hoe.

"Em nói thích, nhưng có thể không phải là thích." Phác Xán Liệt dìu vai cậu.

"Có ý gì?" Giọng nói cậu đã mang theo chút nghẹn ngào.

"Em thích là thích giáo viên, không phải thầy, nếu thầy không phải giáo viên của em thì thế nào? Nếu thầy không lấy thân phận giáo viên xuất hiện trong cuộc sống của em, em còn thích thầy sao?" Ngón tay Phác Xán Liệt dùng sức, cơ hồ muốn hãm vào bả vai cậu, "Địa vị bất bình đẳng, tình cảm, đều không nên, nó sẽ gây hại em."

Biên Bá Hiền cắn môi yên lặng nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt.

"Đối với em quá bất công, không tốt ở điểm nào, thân phận của thầy hay mọi thứ xung quanh thầy, mỗi một thứ đều chèn ép em." Hắn liếm môi một cái, nhẹ nhàng kéo Biên Bá Hiền ôm vào ngực, "Tin tưởng thầy, Bá Hiền, thứ tình cảm này là không đúng, thừa dịp nó vừa nảy sinh, kết thúc nó đi, bằng không em sẽ hối hận và sẽ bị thương."

Nước mắt Biên Bá Hiền cuối cùng vẫn không kiềm được thấm ướt trên vai Phác Xán Liệt, cậu cực lực cắn môi mình, chậm rãi nếm mùi máu tươi hòa trong miệng.

"Bá Hiền, dừng lại, đừng thích thầy."

Anh nói em dừng lại thế nào? Lời của anh quá tàn nhẫn.

Nhưng em biết, anh nói không sai, vì thế em càng thêm đau lòng.

Em không còn biện pháp, cũng không thể làm gì, nơi em không thể dừng chân anh lại buộc em đứng lại, tuy biết bản thân phải ngưng đi, nhưng em thật sự không làm được, không ai có thể giúp em, em cũng không thể tự cứu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro