18.


"A? Thầy Phác, cằm bị gì vậy?" Giáo viên cùng văn phòng thấy Phác Xán Liệt dán băng cá nhân trên cằm liền hỏi.

"À. . . Do không cẩn thận lúc cạo râu nên bị thương."

"Đã lớn thế rồi còn tự làm mình bị thương?" Đồng nghiệp cười khanh khách, "Tôi còn tưởng cậu bị mèo cào."

"Mèo. . .cào?"

"Chẳng qua nhà tôi có con mèo nhỏ." Dứt lời, đồng nghiệp khua tay múa chân, "Tính tình vô cùng mãnh liệt, có lẽ ngày đó tôi chọc giận nó, một hồi sau nó liền cào tôi."

"Không quan trọng lắm chứ?"

"Không có gì, tuổi nó còn nhỏ không làm ra vết thương nghiêm trọng, vài lúc cũng tiêm cho nó, đừng lo." Đồng nghiệp thở dài, "Cậu đừng bị vẻ ngoài đáng yêu của nó lừa, với cá tính như thế, thật sự khó hầu hạ."

Phác Xán Liệt cười gật đầu thay cho câu trả lời, bỗng nhiên hắn nhớ tới gì đó rồi quay đầu nhìn về cửa sổ.

Chọc giận em ấy tức à. . .

Phác Xán Liệt chớp mắt, ngay lúc nghĩ đến việc này hắn thấy Biên Bá Hiền cùng các bạn học khác đi ngang qua phòng làm việc, cậu không thèm vào trong chào lấy một cái.

Đây không biết đã là lần thứ mấy, Bá Hiền lựa chọn "không nhìn" hắn.

Thật sự là không nhìn sao? Phác Xán Liệt cũng đã nói không cho phép, chí ít, Biên Bá Hiền cho Phác Xán Liệt cảm thấy cậu cơ bản là không quan tâm hắn, tựa như trong cuộc sống của cậu, có hắn cũng được mà không cũng chẳng sao.

Tâm tình Phác Xán Liệt có chút phức tạp, hắn vỗ vỗ mặt nhẹ nhàng thở dài sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc.

"Hả? Không làm đại diện khóa?" Sau khi tan lớp, Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền chủ động đến tìm mình, bất ngờ hỏi.

"Vâng."

"Có thể cho thầy hỏi. . . Vì sao không?"

"Thật ra kết quả học tập của em không tốt lắm, đã sắp lên cao ba, phải dành nhiều thời gian để chú tâm học bài, huống hồ em không thích hợp với chức vị này, lần trước không phải là chỉ thu bài thôi đã lộn xộn sao? Em cảm thấy có nhiều bạn phù hợp với đại biểu khóa lắm."

"À, ra vậy."

"Vâng, khoảng thời gian này đã rước thêm phiền toái cho thầy." Biên Bá Hiền khẽ gật đầu, "Thầy Phác, em về lớp đây."

"Hửm? A, về đi, sắp vào tiết rồi."

"Được." Biên Bá Hiền nhanh chóng đến lớp, không màng quay đầu nhìn Phác Xán Liệt một chút. Hắn ôm chồng giáo án chần chờ một hồi rồi đi về phòng làm việc, trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, hiển nhiên Biên Bá Hiền là một trong số việc quan trọng đó.

Xem ra phải tuyển đại biểu khóa lần nữa, Phác Xán Liệt nghĩ thầm, nhưng hắn biết, căn bản vấn đề không phải là phải tuyển chọn lần nữa.

Tháng ngày lên lớp đều có quy luật trôi qua, rất tẻ nhạt, vào lớp, kiểm tra, ăn cơm, nghỉ giữa giờ. . . Không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, đần dần từng bước học tập, thời gian trôi tựa hồ không có chút chân thật nào, trải qua vô cùng nhanh.

"Này." Lúc Phác Xán Liệt tan tầm về đến nhà, thấy Biên Bá Hiền đang đứng vẫy tay với mình làm hắn hơi sững sờ, bởi vì cố ý muốn cùng về với Biên Bá Hiền mà hắn đã cố gắng giải quyết xong công việc, thế mà không tìm được cậu, ai ngờ đã về trước rồi.

"Tan học thầy không thấy em, sao không chờ thầy cùng về?"

"Không phải em đã nói rồi à, không muốn để ai phát hiện chúng ta ở chung."

"Lại đi vòng trở về?"

"Vâng."

Phác Xán Liệt gật đầu, "Em vào trước đi, sau này đừng chờ thầy."

"Em không biết mật mã."

"À. . ." Hắn quên bén chuyện này, "Sinh nhật em là bao nhiêu?"

"Ngày 6 tháng 5."

"0506." Phác Xán Liệt một bên nhẹ nhàng lẩm bẩm một bên nhanh chóng mở khóa, "Sau này đó sẽ là mật mã, nếu về sớm hơn thầy thì cứ vào trước."

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm mật mã khóa, ngẩng đầu cười cười với hắn, "Cảm ơn."

"Thật sự không định làm đại biểu khóa tiếp sao?" Lúc Biên Bá Hiền bước vào thả cặp xuống, cậu nghe Phác Xán Liệt đằng sau mình hỏi vậy.

"Vâng, không làm." Biên Bá Hiền quay đầu, "Làm sao vậy?"

"Ưm, không có gì, thầy chỉ suy nghĩ. . ."

"Nghĩ cái gì?"

"Nghĩ. . . Chắc phải mở đợt tuyển người đại biểu mới lần nữa."

"Thật ra em có thể đề cử với thầy vài người, dù sao trong đám bạn học em biết ai cũng có thể đảm nhiệm được."

"Thế thì. . . Không thể tốt hơn rồi." Phác Xán Liệt cười nhạt, nhưng trong nụ cười hắn trộn lẫn thêm chút gì đó, Biên Bá Hiền híp mắt cố gắng bắt lấy.

"Hôm nay để em làm cơm." Cậu đổi đề tài, "Sau này chúng ta luân phiên nhau nấu, thế nào?"

"Ý kiến hay."

Biên Bá Hiền cười lên, cậu mở tủ lạnh ra, nhìn bên trong có nguyên liệu gì để chuẩn bị "Thầy không đi tắm sao?" Mắt cậu vẫn dán chặt trong tủ lạnh, thuận miệng hỏi.

"A, không đi, bữa nay không ra mồ hôi."

"À." Biên Bá Hiền cầm một ít đồ ra, đóng tủ lại, "Thầy đợi lát, sẽ có cơm liền."

"Được, em vất vả rồi." Phác Xán Liệt rửa tay xong liền ngồi ở bàn chờ, hắn nghe âm thanh từ phòng bếp vọng ra, một mình hắn ở đã lâu, đột nhiên có người khác chung sống cảm giác khác hẳn lên, có lẽ ngày tháng sau không tệ mấy. Dù sao Biên Bá Hiền là "bạn cùng phòng" được nhiều người chiều chuộng nhất, cậu sẽ không làm loạn căn phòng cũng không bắt bạn chung làm cái này cái nọ, thậm chí còn tự giác làm việc nhà. Loại cuộc sống thế này, vô luận là từ đâu đến cũng khiến thoải mái.

"Đợi lâu." Giữa lúc Phác Xán Liệt nghĩ lung tung, Biên Bá Hiền đột nhiên bưng mâm thức ăn đến bàn, cậu cố chọn vị trí phía sau Phác Xán Liệt, vì vậy khi xếp chén đũa sẽ "sượt ngang qua" Phác Xán Liệt, nhiệt độ của người cậu cũng gần hắn hơn.

Sau khi Biên Bá Hiền dọn xong cũng không nóng lòng rời khỏi, mà là cúi người xuống tới gần Phác Xán Liệt, ngay khi hắn cho rằng cậu muốn hôn mình thì Biên Bá Hiền ngừng lại, cậu nhích tới gần mặt hắn, gần đến mức cả hai ó thể nghe thấy hô hấp của đối phương.

"Vẫn có mồ hôi." Biên Bá Hiền nhẹ giọng nói, khều khều vành tai hắn, "Nên tắm."

Phác Xán Liệt lập tức cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, hắn vươn tay che tai mình lại, kinh ngạc nhìn Biên Bá Hiền.

"Làm sao vậy?" Biên Bá Hiền đứng thẳng người, mang theo nụ cười nhìn hắn.

"A. . . Không. . . Không có chuyện gì, ăn cơm xong. . . Rồi thầy tắm." Phác Xán Liệt cảm giác phản ứng của mình hơi lớn, vội vàng thả tay xuống.

"Ừ, ăn cơm trước đi." Biên Bá Hiền quay lại nhà bếp, "Em đi lấy cơm."

Nghe tiếng bước chân của Biên Bá Hiền dần dần xa, hắn nhìn cái đĩa trên bàn đến xuất thần, hình như thời tiết đột nhiên nóng lên thì phải?

Xem ra thật sự phải tắm, tắm nước lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro