25.




"Hết nước tương rồi à?" Phác Xán Liệt lắc lắc lọ không, hắn còn định làm cơm.

"Em đi mua." Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn vào trong bếp, "Em đi em đi." Nói xong cậu liền thay giày đẩy cửa ra, trong chớp mắt, cậu sửng sốt một chút, có điều lập tức lấy lại bình tĩnh.

"Tìm người?" Biên Bá Hiền dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn người đến.

"Em còn ở đây?" Tô giáo sư cũng sững sờ, không nghĩ rằng Biên Bá Hiền còn ở nhà Phác Xán Liệt.

"Tìm Xán Liệt?" Biên Bá Hiền hoàn toàn không muốn trả lời Tô giáo sư, trái lại cậu tự hỏi sau đó tự đáp, "Anh ấy không ở đây."

"Thật sao? Vậy để chị gọi cho em ấy." Tô giáo sư lấy điện thoại, còn chưa kịp ấn số đã bị Biên Bá Hiền đè tay xuống.

"Cùng tôi đi ra ngoài tâm sự không?" Sắc mặt Biên Bá Hiền bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt ở tuổi cậu nên có.

"Có ai dạy cho em lễ phép là gì chưa?" Tô giáo sư cất vào, không lui bước.

"Mời chị cùng em đi xuống lầu nói chuyện, được không?" Biên Bá Hiền tăng thêm giọng điệu lễ phép, khiến người ta cảm thấy như biết sửa sai, cũng làm người nghe khó chịu.  Cậu nhìn chòng chọc Tô giáo sư sau đó đi đến thang máy, "Lại đây, đi thang máy." Biên Bá Hiền vào thang máy trước, quay đầu nhìn giáo sư còn ở cửa, "Hay là... Chị muốn vào nhà nói chuyện?"

Tô giáo sư do dự một chút cuối cùng vẫn vào thang máy, hai người cùng đi ra khỏi tòa nhà.

"Mời cậu đi uống cà phê?" Tô giáo sư chủ động đề nghị.

" Không được, uống không trôi." Biên Bá Hiền bỏ tay vào túi, tùy ý dựa vào mặt tường, "Chia tay đi."

"Cái gì?"

"Cùng Phác Xán Liệt, chia tay đi."

"Cậu biết quan hệ giữa chúng tôi?" Tô giáo sư khẽ cau mày, "Nói thật, tôi không ngờ sẽ có ngày nói chuyện với đứa bé về cuộc sống tình cảm của mình."

"Phác Xán Liệt đối với chị không phải cũng là đứa bé sao?"

Tô giáo sư khó chịu, sầm mặt lại, bất quá vẫn điều chỉnh lại rất nhanh. Người lớn, vĩnh viễn có biện pháp giấu cảm xúc.

"Tôi biết, chị chắc chắn đã động tâm với anh ấy, anh ấy thường thường làm ra động tác làm người khác động lòng."

Giáo sư chậm rãi nheo mắt lại, trầm mặc một hồi, "Cậu không biết..."

"Tôi yêu anh ấy."

"Quả nhiên."

"Tôi ghét chị, không phải nhằm vào chị, chẳng qua vì chị và Phác Xán Liệt dây dưa không rõ."

"Đừng dùng từ dây dưa không rõ, tôi ghét cách nói này."

"Chị rất ích kỷ, tuy rằng anh ấy đã bảo tôi mọi người đều ích kỷ, nhưng tôi cảm thấy đây không phải cớ. Chị đây là đang lấy ngon ngọt từ anh ấy, chị vì được an ủi, hưởng thụ cảm giác được nam hài trẻ tuổi vây đỡ, thích cảm giác được quý trọng, thế nên..." Biên Bá Hiền lạnh lùng giương mắt nhìn về phía Tô giáo sư, "Đây nghĩa là, chị lấy thương thế của mình trút sang anh ấy."

"Vậy cậu cảm thấy các cậu xứng đôi?" Tô giáo sư thu hồi suy nghĩ sẽ đối xử hòa hoãn với Biên Bá Hiền, một bên móc ra hộp thuốc lá vừa nói, "Tôi làm tổn thương em ấy, cậu có thể bảo vệ sao?"

"Quyền lựa chọn là ở anh ấy, chị và tôi đều ở trên sàn thi đấu tranh đoạt anh ấy, nhưng lựa chọn cuối cùng là ai, đều là quyền lợi của anh ấy."

"A." Tô giáo sư ngậm điếu thuốc, người phụ nữ đẹp đẽ trên tay thon dài kẹp theo nó có vẻ khá là mị lực, "Không phải cậu cho rằng lúc này mình rất người lớn chứ?"

"Chị sẽ không cho rằng, quyền lựa chọn nằm trong tay chị chứ?" Biên Bá Hiền không để ý tới câu hỏi Tô giáo sư, trái lại mở miệng nói, "Đừng tự cho là đúng, từ đầu đến cuối, không phải anh ấy chạy theo chị, mà là chị chạy theo, chị sợ thất lạc người ái mộ mê muội mình, không có anh ấy, chị không còn gì khác, anh ấy là độc dược, chị thì nghiện."

Tô giáo sư lạnh lùng nhìn Biên Bá Hiền, "Cuối cùng nó vẫn đứng bên tôi, dù cho trung gian... Vì đột nhiên xuất hiện cậu nên bị cậu làm rối tung, cậu cùng lắm chỉ là nhạc đệm trên đường, rốt cuộc nó sẽ trở lại cạnh tôi thôi. Người bạn nhỏ, bất kể là ai cướp cậu ta đi, cũng sẽ không phải cậu."

"Sẽ là tôi!" Biên Bá Hiền bỗng tăng âm lượng, cậu từ dựa vào vách tường đi đến trước mặt Tô giáo sư, "Tôi sẽ không đưa anh ấy cho cô! Vốn tôi cảm thấy chỉ cần anh ấy hạnh phúc là tốt, tôi có thể từ bỏ, nhưng hiện tại tôi tuyệt đối không buông tha! Sẽ không đưa anh ấy vào tay cô! Vì cô sẽ phá hủy anh ấy! Cô không cảm thấy gần đây anh ấy rất bi thương sao?! Cô căn bản không thật lòng yêu anh ấy!" Đôi mắt Biên Bá Hiền đỏ chót, nhưng vô cùng kiên định, "Đem anh ấy giao cho cô, tôi không yên lòng... Thế nên, tôi sẽ không buông tay."

Biên Bá Hiền giơ tay đột nhiên đoạt lấy điếu thuốc trong tay Tô giáo sư, giẫm nát dưới chân, "Đừng giả vờ thâm trầm trước mặt tôi, người xảo trá như cô tôi đã thấy nhiều."

Dứt lời, Biên Bá Hiền không chờ Tô giáo sư đáp lại liền quay người vào chung cư, cậu đứng trong thang máy chỉ có một mình, nhìn chằm màn hình nhỏ đến đờ ra, không màng đôi môi bị mình cắn đã trắng bệch.

"Mua về rồi à? Sao em đi lâu thế?" Phác Xán Liệt trong phòng bếp nghe thấy tiếng mở cửa, vừa rửa rau vừa nói vọng ra.

Biên Bá Hiền không trả lời, trực tiếp đi vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Phác Xán Liệt, kẹp hắn giữa mình và bồn rửa, "Đang lặt rau?" Biên Bá Hiền nắm chặt tay Phác Xán Liệt trong chậu rửa, đồng thời vuốt nhẹ trái cà nhỏ trong tay.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ám muội, ai cũng không nói.

Phác Xán Liệt lặng lẽ rút tay nhưng bị Biên Bá Hiền đè lại, cậu vừa cầm tay Phác Xán Liệt vừa lấy cà chua ra, "Sao thầy thích ăn cái này được chứ?" Nói xong, Biên Bá Hiền liền cầm lấy một lát nhỏ nhét vào miệng hắn.

"Bá..." Phác Xán Liệt xoay người, miệng không nói rõ cái gì. Ngón tay Biên Bá Hiền hơi dịch chuyển, nhét hết trái cà vào, "Ngọt không?"

Phác Xán Liệt nhai vai lần rồi nuốt xuống, hơi nhăn mày nhìn cậu, "Bá Hiền..."

"Suỵt." Biên Bá Hiền đặt ngón tay lên môi hắn, "Đừng nói, em đang suy nghĩ chuyện này."

Phác Xán Liệt do dự một chút vẫn nhẹ giọng hỏi, "Đang suy nghĩ... Cái gì?"

"Nghĩ... Em quyết định đúng hay không."

"Em quyết định gì cơ?"

Biên Bá Hiền nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt, đột nhiên nhón chân đẩy Phác Xán Liệt tựa vào chậu rửa, kề sát mình lên người hắn nhẹ nhàng hôn. Đôi môi mềm mại, mang theo vị cà chua, ngọt ngọt pha thêm chút chua xót. Thừa dịp Phác Xán Liệt ngây người cậu cạy môi hắn ra, làm nụ hôn sâu thêm, vào giờ phút này quả thật cảm tạ cậu có thiên phú hôn môi.

Như là hôn môi nhiều lần, có lẽ, em vì anh đã chuẩn bị xong tất cả, bao gồm cả dịu dàng hôn anh.

Người tôi quý trọng, không thể để thuộc vào tay cô.

Bởi vì không thấy anh, rạng sáng một mình đờ người nhìn bên ngoài cửa, để hai người gặp một lần, lần thứ hai liền tức giận, tuyệt đối không cho phép có lần thứ ba.

Một tay Biên Bá Hiền khoát bên hông Phác Xán Liệt, cậu buông đôi môi Phác Xán Liệt ra. Như đã đoán trước, nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của hắn, "Thầy này, muốn tiếp tục bước kế không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro