Một ngày của Vương Nhất Bác ở Cố thị trải qua cũng không tệ. Cố Giản sắp xếp cho cậu một phòng riêng. Cậu thông minh, chuyên nghiệp nên cũng không khó tiếp nhận cho lắm, ngoại trừ . . . . không gặp được Cố Giản.
Vương Nhất Bác thất vọng. Nhưng thất vọng rất nhanh bị bất ngờ thay thế, bởi vì chưa tới bảy giờ Tiêu Chiến đã xuất hiện trước cửa phòng làm việc.
"Anh, sao anh lại tới đây? Bây giờ mới năm giờ...."
Nhìn Vương Nhất Bác cầm tập tài liệu chạy về phía anh, nội tâm Tiêu Chiến mềm mại một mảnh, anh quơ quơ cặp lồng trên tay, "Không phải muốn ăn mỳ sao? Vừa làm xong mang tới cho em, để lâu sẽ không ngon."
Vương Nhất Bác cười cong khóe môi, mặt vui vẻ tiếp nhận, thuận thế dắt tay Tiêu Chiến rồi ôm người vào trong lòng, dụi đầu vào cổ anh, ngửi mùi trên người Tiêu Chiến, thật sự muốn....
"Em sẽ ăn ngay bây giờ."
Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến, xoay người bước về bàn làm việc, mở cặp lồng ra. Tiêu Chiến mấp máy môi, nhìn Vương Nhất Bác, anh xoay xoay ngón tay rồi đóng cửa phòng lại.
Khi anh tới ngồi cạnh Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đã cầm đôi đũa trên tay, bộ dạng giống như bị bỏ đói mấy trăm năm, Tiêu Chiến vỗ nhẹ vào đầu cậu, "Ăn chậm một chút, không ai giành với em đâu."
Vương Nhất Bác không ngẩng đầu từ phía cặp lồng kêu một tiếng, cậu thật sự rất là "đói"!!! Tiêu Chiến đảo mắt nhìn tài liệu trên bàn, tiện tay cầm một bản đứng lên, xem một chút, ánh mắt đã không nhịn được ngắm Vương Nhất Bác.
Nhóc con trưởng thành rồi, vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lại càng hoàn mỹ hơn, tựa như vương tử bước ra từ truyện tranh, trên mặt còn có chút thịt, khi ăn gì đó hai má sẽ phồng lên, tăng thêm một phần ngây thơ đáng yêu.
Tiêu Chiến vô thức nuốt nước bọt.
Khi ở trong nhà hàng, Trình Tiêu ồn ào giải thích hiểu lầm của anh, vô cùng ghét bỏ nói mình không phải bạn gái Vương Nhất Bác, còn nói, Vương Nhất Bác nhảy là vì anh. Tiêu Chiến cũng không biết mình làm thế nào ra ngoài mua đồ, làm thế nào kiên nhẫn nấu xong bát mỳ.
Trên đường đi anh vẫn còn hốt hoảng. Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, là anh rất muốn gặp Vương Nhất Bác, vô cùng vô cùng muốn, gặp rồi sao nữa? Còn muốn gì nữa?
Trước khi vào Cố thị Tiêu Chiến chưa tìm ra đáp án, khi vào văn phòng cũng chưa tìm được. Bây giờ thấy Vương Nhất Bác, anh đã có đáp án, anh không chỉ muốn gặp cậu, mà còn muốn ôm cậu, sau đó mạnh mẽ hôn cậu....
"Anh, anh có muốn....."
Vương Nhất Bác ngước mắt ngẩng đầu lên, sau đó im bặt. Không biết từ lúc nào Tiêu Chiến đã vô thanh vô tức khom người nhích tới gần cậu. Giờ phút này khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đang kinh ngạc của Tiêu Chiến. Cậu cảm nhận được lông mi anh run rẩy không ngừng, còn có....
Hai người đã chạm môi......
Tiêu Chiến bối rối, Vương Nhất Bác cũng bối rối, chóp mũi đối phương quanh quẩn hương vị mỳ trứng cà chua.
Tiêu Chiến đã tỉnh lại trước, mãnh liệt đứng thẳng lùi ra sau một bước, anh thậm chí không dám nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, cũng không giải thích được gì. Đôi mắt trừng to, ngu ngơ sau hai giây, lập tức xoay người chạy mất.
Cửa phòng làm việc bị một lực lớn đóng lại, Vương Nhất Bác mới thanh tỉnh. Đôi đũa trên tay kêu rắc một tiếng, đã vinh quang hi sinh.
Vương Nhất Bác trừng mắt, vừa chậm vừa ngốc nhìn về cánh cửa. Sau đó ngón tay đưa lên chạm vào môi mình, vừa rồi đã chạm nhẹ vào môi Tiêu Chiến. Môi anh rất mềm, cánh môi trên hơi cong, khi bình thường cười lên sẽ lộ ra hai chiếc răng thỏ, tới bây giờ được chạm vào.... thật là dễ chịu......
Thỏ ngốc....vừa rồi thỏ ngốc đã đánh lén cậu...... Bọn họ đã hôn nhau.....
Không, không được tính là hôn, chẳng qua môi mới chỉ chạm nhau, chạm một cách nhẹ nhàng....
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn vào giữa hai chân mình, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cậu che mặt bất lực dựa vào ghế.
Cậu không nhịn được, cậu thật sự không nhịn nổi nữa! Kế hoạch hỏng bét rồi! Bây giờ cậu chỉ muốn lập tức, lập tức! Đem Tiếu Chiến ăn sạch!
---
Nhưng rất hiển nhiên, Tiêu Chiến không cho cậu cơ hội được làm thế. Tiêu Chiến đang trốn Vương Nhất Bác, thậm chí còn đưa ra một danh sách lí do công việc, trốn trong Studio suốt năm ngày, Vương Nhất Bác biết anh đang nghĩ gì.
Đơn giản là cảm thấy anh đã làm ra một việc không bằng cầm thú với em trai mình! Vừa tự trách vừa khó chịu, cậu chỉ muốn chạy tới Studio nói với Tiêu Chiến, không sao hết, cậu không ngại, chẳng những không ngại, cậu còn muốn nằm ngửa ra đấy mặc kệ Tiêu Chiến muốn làm gì quá phận với cậu thì làm....
Không biết tại sao, lý trí đã chiến thắng sinh lý, Vương Nhất Bác như một con báo đang nhìn chằm chằm vào chú thỏ nhỏ, cậu ẩn nấp, nhẫn nại, lên kế hoạch. Trong bữa tiệc sinh nhật 20 tuổi của mình vào cuối tuần, cậu sẽ đòi lại Tiêu Chiến cả vốn lẫn lời. Tuần này thật vất vả!
Tống Tổ Nhi ngồi trong quán trà sữa, vừa ăn cơm gà vừa ngâm nga hát, vừa uống trà sữa vừa nhìn topic trên diễn đàn được thảo luận vô cùng náo nhiệt, vẻ mặt hóng chuyện vô cùng thích thú.
"Thú vị lắm à?"
"Đương nhiên là thú vị rồi! Chỉ là tôi đang thắc mắc cái người Sư thừa đại bảo bối này, lại còn là bạn gái Vương Nhất Bác, cô ta....."
Tâm hồn bát quái của Tống Tổ Nhi cuối cùng cũng được triệu hồi ra khỏi diễn đàn, vừa quay đầu đã thấy Vương Nhất Bác đang cười, mặt tràn đầy ý tốt nhìn cô. Tống Tổ Nhi chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía đã rời khỏi mình, chưa kịp kêu cứu hai mắt đã tối sầm.
Cô xong đời rồi!
Nửa giờ sau, hai chân Tống Tổ Nhi mềm nhũn đứng trước cửa, lê từng bước khó khăn về phía Vương Nhất Bác, hai tay run run đặt mực viên lên bàn.
Cái bàn trước mặt Vương Nhất Bác đã chất đầy đồ ăn, gà rán ở cổng Nam, bánh đậu ngọt ở cổng Tây, cổng Bắc thì bán..... cô đặt mực viên lên, đồ vẫn còn nguyên trước mặt thanh niên không bao giờ ăn vặt, đang ngồi cầm điện thoại điện thoại của cô lướt lướt trên diễn đàn và mỉm cười khiến da đầu Tống Tổ Nhi run bần bật.
"Vương Nhất Bác...."
Vương Nhất Bác nhìn lướt qua đống mực viên trên bàn, tỏ vẻ ghét bỏ nói, "Bây giờ tôi không muốn ăn cái này, tôi muốn uống Starbuck...."
"Vương Nhất Bác cậu đừng có mà quá đáng!" Tống Tổ Nhi lông tóc dựng đứng phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu.
Cũng không phải cô đã làm ra cái trò thương thiên hại lý gì! Dựa vào cái gì Vương Nhất Bác lại đối xử như vậy với cô, còn cố ý sai cô đi mua đồ khiến chân cô sắp gãy đến nơi! Còn không biết điểm dừng! Vẫn tiếp tục đòi hỏi! Thật quá đáng! Không thể nhẫn nhịn! Không thể nhẫn nhịn....
Tống Tổ Nhi nhìn sự lạnh lùng trong mắt Vương Nhất Bác, sống lưng thẳng tắp lại cong xuống, cô bịt tai lại, khóc lóc cầu xin, "Tôi thật sự sai rồi, tôi biết sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa. Cầu xin Vương tiên sinh ngài rủ lòng từ bi, tha cho tôi lần này."
Vương Nhất Bác đặt tay lên bàn, tay gõ thành nhịp, nhíu mày hỏi, "Mỏi chân rồi đúng không?"
Tống Tổ Nhi tội nghiệp ừ một tiếng, Vương Nhất Bác tốt bụng chỉ xuống ghế đối diện mình. Tống Tổ Nhi bất an ngồi xuống, vô cùng đề phòng. Vương Nhất Bác thay đổi tư thế, cười tủm tỉm nói, "Được rồi, chỉ cần cô giúp tôi một việc, tôi sẽ tha thứ cho cô."
"Tôi có thể không...."
Kháng nghị của Tống Tổ Nhi bị Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng cắt ngang, cô làm động tác ngậm miệng. Vương Nhất Bác ngoắc ngoắc ngón tay, Tống Tổ Nhi chỉ có thể ghé lỗ tai tới. Một phút sau, Tống Tổ Nhi sợ hãi tột độ từ trên ghế đứng lên, đầu gối đập vào cạnh bàn, đau tới nhe răng trợn mắt nhưng không thể không trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt "cầm thú", cô run rẩy bất lực nhìn Vương Nhất Bác vẻ mặt bình tĩnh.
"Cậu, cậu, cậu cậu cậu........."
Vương Nhất Bác liếc cô, "Cô có thể giúp tôi không?"
"Không giúp!"
Tống Tổ Nhi chỉ vào tủ kính bên ngoài, giọng điệu mạnh mẽ nói, "Hôm nay Tống Tổ Nhi tôi có dù chân có gãy! Cho dù phải dùng nạng! Hay ngồi xe lăn đi mua đồ cho cậu! Tôi cũng tuyệt đối không giúp cậu hại Tiêu....Tiêu.....Tiêu....."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu. Trên gương mặt khiến cho con gái phải điên cuồng, khiến cho con trai phải ghen ghét, cười đến rung động lòng người, cậu quơ trong tay điện thoại, ý bảo Tống Tổ Nhi nhìn điện thoại, Tống Tổ Nhi đã thấy! Chẳng những nhìn thấy! Cô còn muốn chửi bậy! Trên diễn đàn Vương Nhất Bác dùng id của cô, mở một topic mới, dòng tiêu đề to đùng vô cùng bắt mắt ghi 【 Hôm nay Tống Tổ Nhi tôi sẽ bắt đầu theo đuổi Vương Nhất Bác! Thứ rác rưởi các người không xứng đáng! 】
Ngón tay Vương Nhất Bác đặt lên nút đăng bài, nhướn mày với Tống Tổ Nhi.
Tống Tổ Nhi khóc, Tiêu Chiến! Thực xin lỗi! Tớ không muốn bị nữ sinh toàn trường xé thành mảnh nhỏ, tớ không cố ý muốn hại cậu! Đều tại Vương Nhất Bác! Vương Nhất Bác cậu ta không phải người...!
"Tôi đồng ý, tôi đồng ý. Cầu xin ngài, giơ cao đánh khẽ!" Hãy làm người đi!
Vương Nhất Bác đứng lên ném điện thoại cho cô, tựa như gió xuân ấm áp an ủi, "Đừng tuyệt vọng như vậy, tôi sẽ nói cho cô biết một chuyện."
Tống Tổ Nhi bắt lấy điện thoại, đã nói liên tục một câu, đến khí lực để hiếu kỳ cũng không có.
Vương Nhất Bác đi tới, một tay đút túi quần, một tay vỗ vai Tống Tổ Nhi.
"Không phải cô muốn biết WX* là ai sao? Tôi sẽ nói cho cô biết."
*Cho ai không nhớ: Trong chương diễn đàn, WX là người đã dự đoán học trưởng xz là bạn đời của sinh viên năm nhất wyb. Chắc các cô cũng biết WX là viết tắt của wangxiao rồi ha.
Tống Tổ Nhi dùng ánh mắt 'cậu có lòng tốt như vậy sao' nhìn cậu, Vương Nhất Bác mỉm cười.
"Thật ra, người đó là tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro