Ngoại truyện 2.4: Tiên nhân mộng (4)

Bất Dạ hầu phủ rộng lớn nhiều người, tìm kiếm suốt ba ngày mới lôi hết những thị vệ họ Lưu canh gác tiền viện ra.

Một người là thị vệ trước kia của lão đại gia đang dưỡng lão trong phủ.

Một người là nhóc con vừa tròn mười sáu tuổi, mới vào phủ chưa đầy một tháng.

Thương thay một già một trẻ bị đưa đến trước mặt Bất Dạ hầu, bị hầu gia dùng ánh mắt thâm trầm đánh giá một lúc lâu, sợ đến mức chân run rẩy, cố gắng nhớ lại gần đây mình gây chuyện xấu xa tày trời gì trong phủ, mới chọc vị hầu gia tám trăm năm không quan tâm chuyện vặt vãnh trong phủ đích thân lộ diện tiến hành “trừng phạt bằng ánh mắt” tàn khốc như vậy.

Sau đó khi hai người đã tự kiểm điểm đến mức nhớ lại chuyện lần trước đi vệ sinh dùng nhiều giấy hơn bình thường, cuối cùng cũng được hầu gia lười biếng dựa vào lưng ghế vẫy tay cho lui.

Khi một già một trẻ ngơ ngơ ngác ngác bước ra khỏi hậu viện, kẻ khởi xướng — tiểu thị nữ của Bất Dạ hầu phủ, vui vẻ bước qua cổng, chuẩn bị tung tăng vào buồng trong sau hành lang.

Song, vừa bước vào, đã đụng phải tiểu hầu gia đang chống tay lên trán, lười biếng dựa vào ghế ở chính đường, không biết đang đợi ai.

Ừm.

Bất Dạ hầu phủ to như vậy, người có thể khiến hầu gia đợi, không cần suy nghĩ cũng biết là ai.

Thời Lưu hơi nín thở, bước đi nhẹ nhàng, chỉ muốn nhẹ nhàng vòng qua bên cạnh ghế của người kia để đến trung đường.

Ngay khi nàng sắp thành công vượt qua người hắn, tiểu hầu gia đang chống tay lên trán dựa vào bàn khép hờ mắt chợt lười biếng lên tiếng ——

“Những kẻ cầm binh khí im hơi lặng tiếng đến gần ta trong phạm vi ba trượng, hiện tại đang phơi thây ở bãi tha ma.”

“?”

Thời Lưu lập tức cảnh giác dừng bước.

Đồng thời nàng nhanh chóng giấu kẹo hồ lô ra sau lưng, dấu răng nhỏ trên đó vẫn lấp lánh dưới ánh nắng: “Không phải binh khí, hầu gia đừng vu oan cho người tốt.”

“Người tốt?” Phong Nghiệp cười nhạo một tiếng, xoay người lại, hắn dựa vào lưng ghế, khẽ nhướng đôi mắt đen láy nhìn nàng: “Tùy tiện bịa ra một tiểu thị vệ không tồn tại là người tốt sao?”

Đôi mắt đen láy của tiểu thị nữ chớp chớp: “Nào có không tồn tại.”

“Đội thị vệ trong phủ đã rà soát ba lần, ngoại trừ lão Lưu năm ngoái lĩnh lương về nhà chăm chắt nội, trong phủ hiện tại chỉ có hai thị vệ họ Lưu, vậy mấy ngày trước nàng nói muốn kết thân, là người năm nay bốn mươi sáu, hay người tháng trước mới mười lăm?”

“……”

Thời Lưu chột dạ dời mắt: “Ờm, vậy thì người kia, mười lăm, à không, tháng này mười sáu.”

Ánh mắt thâm trầm của tiểu hầu gia nhìn nàng một lát, dường như tức đến mức bật cười: “Xem như ta chọn chồng cho nàng à?”

“Dù sao trong phủ chỉ có mình ta là tiểu thị nữ, ta lại không cha không mẹ không huynh trưởng không tỷ muội, hầu gia chọn giúp ta thì có sao.” Giọng lẩm bẩm của tiểu cô nương không lớn, nhưng giọng điệu lại cực kỳ hùng hồn đầy lý lẽ.

“Được. Nàng lại đây, ta chọn cho nàng.”

“……?”

Giọng điệu lười biếng của tiểu hầu gia khiến Thời Lưu hơi bất an, tuy nhiên mấy năm nay ở hầu phủ, nàng sớm đã được hắn nuông chiều đến gan to bằng trời, thế nên dù rõ ràng cảm thấy hơi nguy hiểm, nhưng cũng chỉ hơi do dự một chút, mũi chân nhón lên chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy chợt chuyển hướng.

Vừa đến gần, người kia liền nhoài người tới, ôm lấy tiểu thị nữ đang lưỡng lự đặt lên đùi.

So với tướng quân trẻ tuổi có kinh nghiệm chinh chiến sa trường, chút công phu mèo cào mà tiểu thị nữ học được từ hắn hiển nhiên vẫn chưa đủ dùng.

Thế là sự phản kháng đơn giản còn chưa đến ba mươi nhịp thở, đã bị Phong Nghiệp hoàn toàn chế trụ. 

Hắn kéo cổ tay nàng ra sau lưng, ấn vào eo mình, ép tiểu thị nữ phải nghiêng người về phía trước, nửa dán vào trong lòng hắn, khi ngẩng mặt lên thì vừa vặn đối diện với đường nét sắc sảo từ cằm đến cổ hắn.

…… Vẫn rất đẹp.

Tiểu thị nữ theo thói quen bị sắc đẹp thu hút mà thất thần một chút, đợi đến khi phản ứng lại, nàng vội vàng nghiêm mặt: “Hầu gia, chọn chồng không phải như vậy.”

“Vậy phải như thế nào?” Bất Dạ hầu vừa ôm người không buông, vừa không biết xấu hổ hỏi: “Chẳng phải nàng muốn xem ta là huynh trưởng sao, huynh muội nhà người ta thì không thể như vậy à?”

Sự vô sỉ của hắn khiến Thời Lưu không còn cách nào, chỉ có thể khẽ hừ một tiếng, biểu thị sự phản kháng tinh thần.

Phong Nghiệp chuyển chủ đề: “Người bốn mươi sáu tuổi kia quá già so với nàng, vi huynh không đồng ý.”

“?”

“Còn người mười lăm,” Bất Dạ hầu khẽ cười khẩy, cụp mắt nhìn tiểu cô nương trong lòng: “Ranh con răng còn chưa mọc đủ, hắn có thể chăm sóc tốt cho nàng sao?”

Thời Lưu nhịn một lát: “Cũng không nhất thiết phải họ Lưu.”

Dù sao lúc đó nàng chỉ thuận miệng nói thế thôi, sớm biết vậy thì đã chon một họ nào đó có nhiều người trong đội thị vệ rồi.

“Không họ Lưu, họ Phong thì sao?”

“……?”

Sau khi lão vương gia qua đời, người họ Phong trong hầu phủ, mọi người đều biết, chỉ có một mình Phong Nghiệp.

Tiểu thị nữ xoay người lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm hầu gia hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Hầu gia muốn ta làm con dâu của ngài sao? Nhưng ngài ngay cả phu nhân cũng chưa có mà, phải đợi rất lâu, như vậy không được đâu?”

Cuối cùng Phong Nghiệp vẫn bị tiểu thị nữ trong lòng chọc tức đến mức bật cười.

“Chuyện con dâu không cần nàng nhọc lòng.” Hắn nâng cằm nàng lên, đầu ngón tay hơi chai sạn cố ý ma sát làn da mịn màng của nàng, ánh mắt cúi xuống như muốn nuốt chửng nàng, lại tràn ngập ý cười mê hoặc: “Nhưng chuyện phu nhân này, nàng có thể làm thay.”

“Như vậy sao được.”

Hai má tiểu thị nữ lặng lẽ ửng hồng, nhưng chính nàng cũng không nhận ra, vẻ mặt vẫn căng thẳng: “Chủ tớ khác biệt, như vậy không tốt, hầu gia.”

“Nuôi phí cơm, sao nàng không hỏi người trong phủ ——” Phong Nghiệp nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt nàng đang quay đi, trừng phạt nhéo nhéo má nàng, xoay người nàng lại: “Mấy năm nay, rốt cuộc chúng ta ai giống chủ nhân hơn?”

“Tất nhiên là hầu gia giống.” Thời Lưu không cần suy nghĩ đã đáp ngay.

Phong Nghiệp khẽ tặc lưỡi: “Mỗi sáng ai gọi nàng dậy sớm?”

“Hầu gia.”

“Ai thay quần áo cho nàng?”

“Hầu gia.”

“Sợ lão tiên sinh đánh vào lòng bàn tay, lại mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, ai mang giày cho nàng?”

“Ừm, hầu gia?”

“Đây là chuyện một nén nhang sau mỗi buổi sáng, cần ta tiếp tục lấy ví dụ không?”

“……”

Cuối cùng tiểu thị nữ cũng đuối lý, cúi đầu xuống.

Phong Nghiệp không nhịn được, đưa tay xoa xoa đầu thiếu nữ: “Còn muốn ta chọn chồng cho nàng không?”

“Nhưng mà, hầu gia,” Thời Lưu ngẩng đầu lên: “Ngài làm nhiều chuyện cho ta như vậy, ta vẫn chỉ là tiểu thị nữ của ngài.”

Phong Nghiệp giật mình.

Đến lúc này, rốt cuộc hắn mới hiểu tiểu thị nữ mâu thuẫn với hắn vấn đề gì.

Đến khi lấy lại tinh thần, Phong Nghiệp thở dài. Bàn tay đang giữ cổ tay của thiếu nữ thả lỏng, nhưng lại ôm người trong lòng chặt hơn: “Nàng nên biết, xem như chúng ta mãi mãi như vậy, chỉ cần ta còn sống một ngày, trong phủ lẫn ngoài phủ đều chỉ có thể xem nàng là chủ nhân của hầu phủ, không ai dám khinh thường nàng, biết chưa?”

Thời Lưu gật đầu.

Nàng đương nhiên biết.

Quỷ Diện tướng quân của Bất Dạ hầu phủ bị một tiểu thị nữ mê hoặc tâm thần, chuyện lớn chuyện nhỏ đều lấy nàng làm đầu đã sớm trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của các phủ, lan truyền không biết bao nhiêu phiên bản.

Trên danh nghĩa là tiểu thị nữ, nhưng mọi người đều mặc định nàng là nữ chủ nhân của hầu phủ.

Nếu không hầu gia sẽ nổi giận, hậu quả rất đáng sợ.

—— Những điều này tất nhiên Thời Lưu đều biết.

“Vậy tại sao còn cố chấp với một danh phận?” Phong Nghiệp khẽ hỏi.

Thời Lưu do dự một chút: “Bên ngoài đều đồn, nói ta không thể làm chính thất phu nhân, là vì xuất thân của ta không tốt.”

“——”

Bàn tay đang ôm eo thiếu nữ hơi siết lại, đó là dấu hiệu đầu tiên trước khi nổi giận của vị tướng quân trẻ tuổi đã trải qua sát phạt chiến trường, tương đương với thói quen nắm chặt trường đao của hắn.

Nhưng Phong Nghiệp không bộc lộ quá nhiều mà lập tức kìm nén xuống, hắn hạ giọng lừa nàng: “Nói với ta, nghe ai nói?”

Thời Lưu khẽ nhếch môi cười: “Không nói, nói ra hầu gia lại khiến phủ người ta chó gà không yên.”

Phong Nghiệp khựng lại, từ từ thả lỏng các khớp ngón tay đang nắm chặt: “Nàng biết không phải như vậy.”

“Ừm, ta biết.”

“Vậy tại sao còn truy cứu?”

“Bởi vì, ta đã nghĩ thông suốt nguyên nhân hầu gia không muốn ta có danh phận này.” Thời Lưu ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của đối phương.

Phong Nghiệp cứng đờ, theo bản năng muốn dời mắt đi.

Nhưng lần này tiểu thị nữ to gan lớn mật đã giơ tay giữ lấy cằm hắn, không cho hắn động đậy.

“Trong mắt hầu gia, tiểu thị nữ là kẻ vô ơn nuôi phí cơm, chỉ có thể được ngài nuông chiều hưởng phú quý, không thể cùng ngài đồng cam cộng khổ —— Nếu một ngày nào đó ngài xảy ra chuyện, ta sẽ lập tức dứt áo ra đi, phủi sạch quan hệ, mặc kệ ngài, chạy đến chân trời góc biển tiếp tục cuộc sống nhàn tản phú quý, đúng không?”

“……”

Tướng quân trẻ tuổi giỏi bày mưu tính kế trong quân trướng cũng có lúc bị tiểu thị nữ nhà mình chất vấn đến á khẩu không trả lời được.

Hết lần này đến lần khác tiểu thị nữ càng nói càng hăng, đôi mắt đen láy trong veo cũng bắt đầu ngấn lệ: “Cũng chính vì vậy, hầu gia chưa bao giờ chịu dẫn ta cùng xuất hiện bên ngoài phủ. Ngài sợ cái gì, sợ sát thủ cũng nhắm vào ta, hay là sợ ta sau khi lộ diện sẽ bị ràng buộc với ngài cả đời, không thể thoát khỏi liên quan?”

Phong Nghiệp giơ tay lên, véo má Thời Lưu, giả giọng uy hiếp: “Không được khóc.”

Tiểu thị nữ kiên cường hất tay hắn ra: “Đây là khóc trước cho ngài, dù sao ngài cảm thấy nếu có một ngày ngài đột nhiên chết đi, ta cũng sẽ bị ngài đưa đi thật xa, ngay cả quan tài ngài hạ táng cũng không thể nhìn thấy!”

Phong Nghiệp không nói nên lời, vừa bực mình vừa buồn cười, lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống khi nàng vừa nói vừa tức giận quay mặt sang một bên.

“…… Phải.” Những giọt mắt kia như thiêu đốt người, so với máu tươi và khói lửa trên chiến trường, càng thiêu đốt tim hắn hơn: “Đúng là ta nghĩ như thế.”

Hắn khẽ thở dài, cúi đầu hôn lên hàng mi run rẩy của thiếu nữ.

“Bất Dạ hầu phủ phong quang không ai sánh bằng, văn thần võ tướng đều nhìn sắc mặt ta mà sống, nhưng đó là khi ta còn sống. Nếu ta chết rồi…… lầu xây càng cao, một khi sụp đổ, sẽ kinh thiên động địa đến nhường nào.”

“Ta không sợ chết, nhưng ta sợ ta chết khi nàng vẫn ở trên lầu cao đó.”

“—— Nhưng ta không sợ.”

Tiểu thị nữ cố chấp ngước lên: “Nếu ngài không còn, vậy thì ta sẽ chống đỡ hầu phủ này. Nếu ta không chống đỡ được, thì ta và ngài hợp táng ở đây —— Dù sống hay chết, tên của chúng ta cũng phải khắc cùng một chỗ. Dẫu trăm hay ngàn năm sau có người nhắc đến, dù là khen hay chê, ta vẫn muốn ở bên ngài.”

Đôi mắt đen láy lay nhẹ, nhìn nàng một lúc, Phong Nghiệp chợt bật cười.

“Được. Đây là chính miệng nàng nói, sau này không được đổi ý.”

Thời Lưu ngước mặt lên, giọng điệu kiên quyết: “Tiểu thị nữ nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Nếu như thế……”

Phong Nghiệp bế nàng đứng lên: “Vừa hay ngày mai, phủ tể tướng đãi thọ yến —— Tiểu phu nhân tương lai của hầu phủ, ngày mai đi cùng ta nhé?”

Không rõ do vị trí thay đổi khi bị bế lên đột ngột hay do tốc độ chuyển chủ đề này, khiến Thời Lưu hơi choáng váng ngơ ngác.

Nàng giật mình nhìn Phong Nghiệp, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng vẫn gật đầu theo bản năng: “Ừm, có thể……?”

Phong Nghiệp bế ngang tiểu thị nữ lên, đi về phía hậu viện.

Thời Lưu giãy giụa hai cái, bị trấn áp lại, nàng cuối cùng cũng cảnh giác: “Ngài ôm ta làm gì?”

“Trước đây đã chuẩn bị cho nàng mấy bộ váy áo mặc ở nhà và dự tiệc, từ lâu đã muốn thấy nàng mặc thử, dù sao ngày mai cũng phải chọn một bộ, chi bằng bây giờ thử hết đi?” Phong Nghiệp cụp mắt nhìn nàng, mỉm cười: “…… Tiểu phu nhân?”

Thời Lưu: “?”

“??”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Hắn rắp tâm bất lương! Quả lựu nhỏ chạy mau!

Vì vậy ngoại truyện này còn có tên 《Vợ chồng bẫy nhau hằng ngày》.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro