Ngoại truyện 2.6: Tiên nhân mộng (6)
Gần đây Bất Dạ hầu phủ có thêm một vị khách quen thường xuyên lui tới.
Rất nhiều gia tướng trong phủ đều là những người đã theo Bất Dạ hầu chinh chiến sa trường nhiều năm, từng chứng kiến không ít cảnh tượng hoành tráng, nhưng mấy lần đầu khi vị “khách quen” này xuất hiện bên ngoài hầu phủ, bọn họ đều không khỏi kinh ngạc ——
Dù sao thì cả triều đều biết, lão tể tướng đứng đầu bách quan, ngoài mặt tuy vẫn không có xung đột, nhưng từ trước đến nay luôn phân biệt rõ ràng thậm chí còn hơi đối đầu gay gắt với Bất Dạ hầu.
Vậy mà bây giờ, phu nhân của ông ta cứ dăm ba ngày lại chạy đến Bất Dạ hầu phủ.
Sự tò mò và thắc mắc của các gia tướng gần như lên đến đỉnh điểm, nhưng bọn họ chỉ có thể tuân theo tác phong và kỷ luật trong quân đội, giữ kín mắt tai miệng, không dám bàn tán nửa lời.
Đợi đến khi tình huống này kéo dài thêm một tháng nữa, các gia tướng đã chẳng còn lạ lẫm gì.
——
“Quốc phu nhân, hôm nay ngài đến hơi sớm.”
Ra đón chiếc xe ngựa nhỏ hết sức kín đáo của phu nhân tể tướng vào phủ từ cửa sau, gia tướng thuần thục như đang đón chủ nhân của mình: “Tiểu phu nhân vẫn chưa dậy, mời ngài theo ta đến trung đường nghỉ ngơi một lát?”
Quốc phu nhân xua tay, cầm một hộp thức ăn bằng gỗ chế tác tinh xảo: “Ta vừa làm bánh đậu xanh mà Lưu Nhi thích nhất, đợi con bé tỉnh là có thể ăn rồi —— Ngươi cứ đưa ta đến chỗ con bé nghỉ ngơi, ta ở đó đợi con bé tỉnh là được.”
“Chuyện này,” Gia tướng do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Mời Quốc phu nhân theo ta.”
“……”
Đã vào hè, Thời Lưu không ngủ trong phòng mà ngủ trong đình nghỉ mát được dựng riêng ở hậu viện.
Đình rộng rãi sáng sủa, ba mặt rủ rèm châu thông gió, bên cạnh đình là một hồ nước, từng cơn gió nhẹ cuốn theo hơi mát từ mặt nước, xem như xua đi phần nào cái nóng oi bức đầu hè.
Dưới đình đặt một chiếc bàn gỗ đàn hương và một chiếc giường, trên bàn thường bày biện một vài cuốn binh thư binh pháp. Khi Quốc phu nhân theo gia tướng hầu phủ đi vòng qua lâm viên đến gần đình nghỉ mát, đúng lúc nhìn thấy lớp voan mỏng duy nhất bị gió thổi bay lên ——
Thanh niên nắm giữ quyền lực tối cao trong Bất Dạ hầu phủ, thậm chí là trong cả triều Đại La, lúc này lại một tay cầm sách, một tay cầm quạt giấy.
Chỉ là ngọn gió từ chiếc quạt đó không phải dành cho chính hắn, mà là dành cho thiếu nữ đang ngủ yên bình trên đùi hắn.
“…… Chờ đã.”
Phu nhân tể tướng dừng bước, khẽ gọi gia tướng hầu phủ đang định bước ra khỏi đường mòn lâm viên.
Gia tướng hầu phủ vội dừng bước, xoay người lại muốn hỏi.
Chưa kịp mở miệng thì đã bị phu nhân tể tướng xua tay ra hiệu im lặng: “Ta đứng đây một lát, ngươi lui xuống trước đi.”
Gia tướng hơi khó xử.
Thấy một lúc lâu người kia vẫn không rời đi, Quốc phu nhân nhìn hắn rồi cười như có như không: “Sao, sợ ta hại hầu gia nhà ngươi à?”
“Mạt tướng không dám. Hầu gia phân phó, mọi yêu cầu của Quốc phu nhân trong phủ đều theo quy chế của chủ nhân, mời ngài tự nhiên, mạt tướng xin cáo lui.” Gia tướng hành lễ rồi rời đi.
“……”
Sau khi gia tướng kia rời đi, nụ cười của Quốc phu nhân cũng nhạt dần.
Bà xoay người, hơi thất thần nhìn đình nghỉ mát.
Không biết đã qua bao lâu, khi gió lại thổi qua khóm hoa hồng tháng năm xanh mướt trước con đường nhỏ, trước khóm hoa đã không còn một bóng người.
Chỉ còn lại một hộp thức ăn cổ kính xinh đẹp, lặng lẽ nằm trên mặt đất.
Viện môn hậu viện hầu phủ lặng lẽ mở ra, xe ngựa khiêm tốn của phủ tể tướng lộc cộc rời đi.
Sau rèm vải, lão tể tướng không xuống xe vô cùng ngạc nhiên: “Sao về nhanh thế? Gặp con gái chưa?”
“Ta gặp con bé rồi, nhưng con bé chưa gặp ta.” Phu nhân tể tướng nói, khẽ thở dài.
“Sao phu nhân lại thở dài?” Lão tể tướng giả vờ nổi giận: “Có phải Bất Dạ hầu làm bộ làm tịch, làm khó bà không?”
“Không phải.”
Phu nhân tể tướng trả lời, rồi lại thở dài.
Lão Tể tướng đoán mấy lần không trúng, cuối cùng cũng không nhịn được: “Rốt cuộc tại sao phu nhân thở dài?”
“……”
Quốc phu nhân im lặng hồi lâu, quay người vén rèm lên, nhìn phi thú trên mái hiên của phủ đệ Bất Dạ hầu đang xa dần.
Một lát sau, bà không quay đầu lại, chỉ nghe thấy trong xe vang lên một tiếng thở dài cô đơn trống trải.
“Chẳng phải hắn muốn cưới Lưu Nhi sao? Vậy thì, cứ theo ý hắn đi.”
Lão tể tướng sửng sốt.
Chốc lát sau, ông dở khóc dở cười lấy lại tinh thần: “Trước kia phu nhân khăng khăng không chịu mà. Sao đột nhiên đổi ý thế?”
Phu nhân tể tướng tự dưng hơi bực dọc, bà bực bội quay đầu lại: “Ta không nói nguyên nhân, ông không đoán được sao?”
“Ác danh của Quỷ Diện tướng quân Bất Dạ hầu, cả triều Đại La có ai không biết? Hắn có chiến công chói lọi, trong triều ai cũng kính hắn sợ hắn, quyền thế vô song, nhưng như thế có gì tốt? Ta không tin có cha mẹ nào thật lòng thương con gái mà lại ưng thuận gả con vào cao môn thâm viện như vậy?”
“Vậy tại sao phu nhân lại ưng thuận?”
“Nếu ta không ưng thuận, Bất Dạ hầu hắn có nghe theo ta không?” Phu nhân tể tướng liếc lão tể tướng: “Đừng nói phụ nhân như ta, cho dù là tể tướng đương triều là ông, ta thấy hắn cũng chẳng để vào mắt.”
Lão tể tướng cũng không xấu hổ, gật đầu cười: “Phải, phải, chuyện này cả triều đều biết mà.”
“…… Lớn tuổi như vậy mà không đấu lại một thằng ranh con, ông còn thấy vẻ vang à?”
“Bất Dạ hầu công trạng cái thế, cho dù ta liều cái mạng già này, cũng không thể so bì với hắn. Về phần những người khác, thì cũng như thế thôi —— Đã như vậy, có gì xấu hổ khi thừa nhận?”
Lão tể tướng vẫn cười híp mắt: “Huống hồ, một hầu gia trẻ tuổi tài giỏi như vậy, sau này đại hôn, hắn vẫn phải dâng trà cho bà mà?”
“Ông nghĩ thoáng thật đấy.”
“Phu nhân vẫn chưa nói, rốt cuộc tại sao lại đồng ý mối hôn sự này?”
“……”
Lần này phu nhân tể tướng im lặng thật lâu.
Lâu đến mức gần đến phủ tể tướng, bà mới vuốt ve chuỗi Phật châu mà ngày ngày mình mân mê cầu nguyện từ ngày con gái bị lạc, rồi khẽ thở dài.
“Lưu Nhi chịu nhiều cực khổ như vậy, có được một người thật lòng thật dạ đối đãi là vô cùng khó, sao ta nỡ để con bé đánh mất chứ?”
Ánh mắt của lão tể tướng khẽ động.
Một lát sau, ông cũng xúc động khẽ cười: “Được, vậy chuyện đại hôn, ta phải bàn bạc với Bất Dạ hầu phủ mới được.”
“Ừ.”
Phu nhân tể tướng vừa trả lời, chợt nhớ ra điều gì đó, nghiêm mặt: “Ông phải nói với Bất Dạ hầu, nếu sau này hắn dám phụ bạc Lưu Nhi, dù ta có liều mạng cũng phải khiến phủ hầu của hắn gà chó không yên!”
“Nhất định, nhất định.”
“…… Hừ.”
Tể tướng phu nhân đau lòng quay người lại, nhớ nhung con gái cưng nhà mình còn chưa về nhà đã sắp gả cho tên giặc kia.
–
Đại hôn của Bất Dạ hầu phủ, có thể nói là sự kiện chấn động triều Đại La.
Tuy mấy năm nay lời đồn về tiểu thị nữ của Bất Dạ hầu lan khắp các phố phường, nhưng chuyện chính thức hỏi cưới, lại còn vào cửa chính hầu phủ làm phu nhân hầu gia, thì là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Chẳng hạn như khi tin tức vừa được xác định, trong triều lập tức dấy lên một làn sóng phản đối, tấu chương như thủy triều dâng lên.
Hầu hết đều nói nữ tử kia có xuất thân đê tiện, cùng lắm chỉ có thể nạp làm thiếp, không nên vào hầu phủ bằng cửa chính, càng không thể trở thành phu nhân hầu gia, nếu không chính là làm trái tổ huấn, khiến Đại La mất thể diện.
Hoàng đế Đại La là một minh quân, nhưng không thích quyền mưu quân vương, phiền nhất các kiểu quan lại tranh đấu mà chẳng liên quan đến gì đến xã tắc.
Thế là hoàng đế vung tay, viện cớ bệnh tạm nghỉ dưỡng —— Nghỉ dưỡng cho đến khi ngày thứ hai sau đại hôn của hầu phủ.
Trước đó, những chuyện không được coi là triều chính đều giao cho tể tướng xử lý.
Tin tức vừa ra, phe phản đối lập tức vui mừng hớn hở.
Dù sao, tuy tể tướng và Bất Dạ hầu phủ không có xích mích công khai, nhưng tuyệt đối có thể coi là hai phe văn võ rạch ròi.
Có lão tướng quốc chống lưng, bọn họ không cần quá sợ Quỷ Diện tướng quân Bất Dạ hầu kia.
Song các quan lại đều không ngờ, Bất Dạ hầu còn chưa nổi giận, lão tể tướng sau khi xem xong tấu chương lại nổi trận lôi đình trước, mắng hơn một nửa số quan văn thuộc phe phản đối là môn sinh của ông một trận tơi bời.
Chuyện xảy ra ở phủ tể tướng hôm đó rốt cuộc náo loạn đến mức nào, người ngoài không thể biết được.
Nhưng không lâu sau ngày hôm ấy, phố phường chợt lan truyền một tin đồn ——
Nghe nói tiểu thị nữ sắp gả vào Bất Dạ hầu phủ, thân phận chân chính là quý nữ phủ tể tướng lưu lạc nhân gian sau một trận hỏa hoạn, may mắn được Bất Dạ hầu cứu, thoát khỏi khổ nạn. Vì thế, phủ tể tướng nguyện ý biến chiến tranh thành tơ lụa (*), bỏ qua hiềm khích với Bất Dạ hầu phủ, trở thành thông gia.
(*) Biến chiến tranh thành tơ lụa (Hán Việt: hóa can qua vi ngọc bạch): dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau.
Không lâu sau khi tin đồn xuất hiện, các trà lâu thư quán khắp triều Đại La bắt đầu lan truyền các phiên bản khác nhau về câu chuyện tình yêu nồng nàn sâu lắng của Bất Dạ hầu và thiên kim gặp nạn của phủ tể tướng.
Khi thoại bản dân gian này ra đến phiên bản thứ ba, đại hôn của Bất Dạ hầu phủ cuối cùng cũng đến trong sự chú ý của vạn dân.
Đã lâu triều Đại La không có sự kiện long trọng.
Nhân gian ngàn dặm hồng trang, đi đến đâu, gia tướng phủ binh của Bất Dạ hầu phủ mở thiện quán làm phúc đến đó, phủ tể tướng tiếp khách, quảng tế thiên hạ bách tính, an trí dân lưu vong sau chiến tranh ở biên quan.
Nhất thời dân gian khen ngợi đại thiện, tranh nhau ca tụng, một phủ đại hôn, thiên hạ chúc mừng.
Còn Bất Dạ hầu phủ mà dân chúng Phong Kinh luôn cảm thấy quỷ khí âm u đáng sợ, cũng mở rộng cửa phủ.
Khắp nơi giăng đèn kết hoa, lễ nhạc hợp tấu.
Sảnh đường đầy khách khứa và bạn bè, lão tể tướng và phu nhân tể tướng ngồi ở vị trí cao đường, thay mặt lão vương gia đã qua đời nhận lễ bái đường của đôi tân nhân.
Lão tể tướng xưa nay như cáo già bất hiển sơn bất lộ thủy (*), hôm nay cười đến mức cả mặt đầy nếp nhăn, mắt cũng sắp không nhìn thấy nữa.
(*) Bất hiển sơn bất lộ thủy: Ý chỉ người làm việc kín đáo, không phô trương, nói năng thận trọng, không để lộ tâm tư tình cảm.
So với ông, phu nhân tể tướng đoan trang hơn nhiều, nhưng khi tân nương tử đội khăn trùm đầu đỏ tiến lên dâng trà kính cha mẹ, cuối cùng vẫn không kìm được, vành mắt đỏ hoe, lã chã rơi lệ.
Lão tể tướng không khuyên bảo được, lại còn bị phu nhân nhéo lỗ tai, nhất thời khiến cả hỉ đường cười đùa ầm ĩ……
Náo nhiệt kéo dài đến tận khi trăng lên giữa trời mới kết thúc.
Động phòng của Quỷ Diện tướng quân Bất Dạ hầu, tất nhiên không ai dám “náo”.
Dẫu là thuộc hạ cũ của hắn, thì phần lớn cũng chỉ dám chuốc thêm vài chén rượu. Đợi đến giờ lành, Phong Nghiệp đặt chén xuống, có người muốn tiến tới khuyên tiếp, lập tức bị đôi mắt đen láy hơi say mèm như cười như không của hắn liếc nhìn, người nọ chôn chân tại chỗ, sau đó vô cùng ngoan ngoãn rụt tay chân lại.
Nói vài câu qua loa mang tính hình thức, Bất Dạ hầu lập tức quay người rời khỏi sảnh, đi thẳng vào phòng tân hôn ở hậu viện.
Cánh cửa sơn son thếp vàng mở ra, Phong Nghiệp bước vào trong, liền thấy thiếu nữ mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm đội khăn trùm đầu đỏ tươi, an tĩnh ngồi trên giường tân hôn chờ đợi.
Có lẽ do hơi men xông lên, Phong Nghiệp cảm thấy mặt mình hơi nóng, hốc mắt cũng không hiểu sao lại ẩm ướt.
Hắn tiến lên hai bước, giơ tay muốn chạm vào chiếc khăn trùm đầu đỏ, mới phát hiện ngón tay mình đang run nhẹ.
“……”
Bất Dạ hầu siết chặt tay, hơi tự giễu cười nhạo chính mình.
Dưới khăn trùm đầu, dường như Thời Lưu nghe thấy, nàng nghiêng đầu: “Chàng cười cái gì?”
“Cười, có người thật không có tiền đồ.” Phong Nghiệp thở dài, hắn hạ giọng, cũng chậm rãi ngồi xuống giường: “Tự cho là mình đã trải qua sinh tử nên không sợ gì cả, thế mà lại sợ một tấm khăn đỏ.”
Thời Lưu trầm ngâm: “Chàng sợ cái này sao? Vậy ta tự vén là được.”
Thiếu nữ nói, ngón tay trắng nõn dưới ánh nến định nắm lấy khăn trùm đầu đỏ.
Ánh mắt Phong Nghiệp khẽ động, lập tức giơ tay nắm lấy tay nàng.
Đợi hai người dừng lại, Bất Dạ hầu chợt bật cười, hắn vén chiếc khăn trùm đầu đỏ trước mặt lên, nắm tay Thời Lưu kéo người về phía mình: “Nàng giỏi thật đấy, quả lựu nhỏ.”
“Quả…… lựu nhỏ?”
Thời Lưu thắc mắc nghiêng đầu.
Phong Nghiệp cũng giật mình, sau đó bật cười: “Nhất thời nói thiếu suy nghĩ, nhưng ngẫm lại, rất giống nàng mà.”
“?”
Mi tâm của thiếu nữ lập tức nhíu lại như kết hoa: “Vỏ lựu nhăn nheo, giống chỗ nào.”
“Khi bóc ra, giống nhất.”
“Hửm?”
Phong Nghiệp khẽ cong đốt ngón tay, bắn ra vài đạo chỉ phong, nến đỏ trong phòng lập tức tắt ngúm.
Mọi ánh sáng biến mất.
Trong bóng tối, eo Thời Lưu mềm nhũn, bị người trước mặt đỡ lấy vai đẩy ngã xuống chăn êm nệm ấm.
Hô hấp của người nào đó nóng hổi như lửa, vừa cởi đai lưng của nàng, vừa nhịn cười hỏi nhỏ:
“Nàng chưa từng lột lựu sao?”
“Trân châu mã não, phỉ thúy hồng ngọc…… rất giống nàng, đúng không?”
“——!”
–
Nến đỏ trướng ấm, hoa lựu nở rộ.
Cảnh đẹp nhân gian.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Series《Tiên Nhân Mộng》, đã kết thúc viên mãn!
Chúc lá phong và quả lựu nhỏ mỗi đời mỗi kiếp đều viên mãn tốt đẹp, vĩnh kết đồng tâm, ân ái không rời! =v=
Còn lại một ngoại truyện cuối cùng, theo ý kiến của mọi người, sẽ viết một chút về cp phụ Tuyết Vãn và Yêu Hoàng ~
Xin tạm biệt trước với những độc giả không thích cp này ở đây, 《Cầu Ma》 xem như là bộ tiên hiệp đầu tay của tôi, cá nhân đã viết rất dụng tâm và nỗ lực, nhưng cũng khó tránh khỏi những chỗ non nớt và thiếu sót, cảm ơn mọi người trong ba tháng qua đã bao dung, đồng hành, yêu thích và ủng hộ, chúc mọi người Tết Đoan Ngọ an khang, vạn sự như ý!
Sơn thủy ắt tương phùng, hẹn gặp lại mọi người ở tác phẩm sau!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro