Chương 84: Trộm ngọc trộm hương (Xuân Đào x Tiết Nghị) (trung) (cao H)

Editor: Frenalis

Lời editor:
Chương này có cảnh H bạo, nếu ai không thích có thể bỏ qua, nó được tác giả viết như món quà tặng thêm độc giả, có bỏ qua cũng không ảnh hưởng cốt truyện.

*****

Khi Xuân Đào tỉnh lại, nàng phát hiện mình nằm trên đống rơm trong phòng chứa củi, miệng bị nhét một miếng vải đen, hai tay bị trói ra sau lưng.

"Ưm, ưm..." Nàng nương theo ánh trăng mờ ảo thấy một nam tử cao lớn ngồi xếp bằng dưới đất, ngón tay thô ráp lăm lăm cây chuỷ thủ sắc bén, nàng biết tai họa ập đến, vội vàng ngồi dậy yếu đuối đáng thương nhìn hắn: "Ưm, ưm, ưm..."

"Hạnh Nhi, còn nhớ ta không?" Tiết Nghị ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt cương nghị rắn rỏi, má trái có một vết sẹo dao, không hề xấu xí, ngược lại tràn đầy vẻ nam tính: "Đêm đó, ngươi nói muốn giúp ta thông khí, sao lại quay đầu bán đứng ta?"

Xuân Đào nhận ra miếng vải đen trong miệng chính là khăn bịt mặt của Tiết Nghị, sợ hắn nổi giận giết người, nàng giãy giụa lăn khỏi đống rơm, bò đến trước mặt hắn dập đầu: "Ưm, ưm, ưm, ưm! Ưm, ưm..."

"Ngươi khóc cái gì?" Tiết Nghị không hề thương hoa tiếc ngọc, túm lấy vạt áo Xuân Đào ép nàng đối diện với mình, bàn tay thô ráp lau qua khuôn mặt kiều mị, dính đầy nước mắt: "Ngươi có biết không, nếu không phải lão tử phản ứng nhanh, lúc này đã bị nhốt trong đại lao rồi? Ngươi còn mặt mũi nào mà khóc?"

Xuân Đào vừa khóc vừa run rẩy trong tay hắn, đáng thương như con chim non ướt mưa, mặt đầy vẻ cầu xin.

"Muốn biện minh cho mình? Tiếc là, lời ngươi nói ta một chữ cũng không tin." Tiết Nghị hừ lạnh vỗ vỗ má Xuân Đào, rõ ràng không dùng lực nhưng làn da kiều nộn vẫn ửng đỏ: "Hạnh Nhi... không, có lẽ ta nên gọi ngươi là Xuân Đào?"

Sắc mặt Xuân Đào trắng bệch, thân thể cũng mềm nhũn, hoàn toàn nhờ Tiết Nghị đỡ lấy mới không ngã xuống đất.

"Ngươi nói ngươi chỉ là nha đầu thô sử của Xương Bình hầu phủ, nhưng ta lặng lẽ theo dõi ngươi mấy ngày, phát hiện Hầu phu nhân coi trọng ngươi lắm, hạ nhân trong phủ thì mở miệng 'Xuân Đào cô nương', ngậm miệng 'Xuân Đào tỷ tỷ'... còn cái tên tiểu bạch kiểm kia, gọi là Lục gì đó? Là nhị thiếu gia của Hầu phủ đúng không? Vì sao ngươi lại để hắn ta sờ mông ngươi?"

Tiết Nghị càng nói càng nghiến răng nghiến lợi, bàn tay to lớn sờ từ eo Xuân Đào xuống cặp mông cong vút, qua lớp váy nhéo mạnh mấy cái: "Ngươi muốn trèo cao? Hay là muốn lẳng lơ? Xương Bình hầu phủ có bao nhiêu nam nhân đã ngủ với nàng? Hầu gia? Cái tên tiểu bạch kiểm kia? Đám hộ vệ hận không thể dán mắt vào người ngươi?"

Hắn nhổ nước bọt xuống đất, mắng: "Lẳng lơ như vậy, sao không trực tiếp làm kỹ nữ? Lão tử nhất định sẽ thường xuyên đến thăm."

Xuân Đào vừa sợ hãi vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng vì tính mạng bị nắm trong tay Tiết Nghị, nàng không dám phản kháng, đỏ mặt mặc hắn khinh bạc.

Tiết Nghị xuất thân giặc cỏ, không biết chữ nghĩa, tính tình thẳng thắn, nghĩ Xuân Đào lẳng lơ ong bướm, không đáng tôn trọng, nên hắn buông tay buông chân sờ soạng khắp người nàng.

Hắn ôm Xuân Đào vào lòng, cảm nhận hương thơm và sự mềm mại của nàng, bàn tay to lớn tách hai cánh mông nàng ra, rồi sờ soạng giữa hai chân nàng, hơi thở trở nên nặng nề, thứ dưới háng cũng dựng đứng thẳng tắp.

Xuân Đào ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Tiết Nghị, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực. Hoa huyệt bị những động tác xoa nắn không ngừng nghỉ của hắn làm cho vừa đau nhức vừa tê dại, trong cổ họng nàng phát ra những tiếng rên rỉ mê người.

"Tiểu dâm phụ..." Tiết Nghị không thể cưỡng lại sự dụ hoặc hương diễm này, khẽ mắng một tiếng, đẩy Xuân Đào sang một bên, vội vàng cởi bỏ đai lưng và quần.

Ánh mắt Xuân Đào sáng lên, nhân lúc Tiết Nghị chưa kịp chuẩn bị, nàng liền lăn mình, vừa đứng vững hai chân nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Tiết Nghị gầm lên giận dữ, đứng dậy định đuổi theo, nhưng lại bị vướng vào chiếc quần tuột xuống mắt cá chân, ngã nhào xuống đất một cách chật vật.

Xuân Đào nghiêng người, dùng hết sức lực xô mạnh vào cánh cửa, hai tay bị trói sau lưng không ngừng giãy giụa, những vết máu tươi rỉ ra từ vết trói, miệng nàng liên tục kêu "ô ô", hy vọng có thể thu hút sự chú ý của đám hộ vệ.

Then cửa bị nàng xô lung lay phát ra tiếng "kẽo kẹt" nhỏ xíu, cánh cửa gỗ hé ra một khe hở, gió đêm mang theo hương hoa quế ùa vào.

Xuân Đào mừng rỡ, đang định chạy đi, chợt nghe thấy tiếng động xé gió từ phía sau.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy cây chuỷ thủ trong tay Tiết Nghị không hiểu sao dài ra gấp đôi, bay về phía nàng, mũi dao sắc bén xé rách vạt váy, sượt qua gót chân cắm phập vào viên gạch xanh, cắm sâu nửa thân, khiến nàng sợ đến toát mồ hôi lạnh, "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.

"Chạy đi, sao không chạy nữa?" Tiết Nghị giận quá hóa cười, bước nhanh đến sau lưng Xuân Đào, dùng sức rút trường thương ra, một chân đạp nát viên gạch xanh, "Ta muốn xem ngươi chạy nhanh hơn, hay thương của ta bay nhanh hơn."

Xuân Đào bị Tiết Nghị dọa sợ, không còn ý định chạy trốn, tựa vào cửa run rẩy.

Tiết Nghị kéo Xuân Đào trở lại đống rơm, xoay chuyển cây chuỷ thủ mấy nhát cắt toạc vạt áo nàng, khoét hai lỗ lớn trên chiếc yếm màu xanh non. Hai bầu ngực trắng nõn thơm ngát lộ ra từ hai lỗ thủng, hai nhũ hoa đỏ ửng bị lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua, lập tức run rẩy dựng đứng.

Tiết Nghị nhìn đến đỏ mắt, cúi xuống ngậm lấy một bên, mút mạnh phát ra tiếng "tách tách", mút đến khi mặt Xuân Đào ửng hồng, toàn thân mềm nhũn mới không cam lòng nhả ra, giọng khàn khàn nói: "Hôm nay lão tử sẽ coi ngươi như kỹ nữ thanh lâu, nếm thử cái thứ dâm đãng bị bao nhiêu người ngủ qua có mùi vị gì. Ngươi yên tâm, nếu hầu hạ tốt, lão tử sẽ không bạc đãi ngươi!"

Xuân Đào hết cách, rưng rưng gật đầu.

Tiết Nghị lột áo ngoài và váy của Xuân Đào, nhìn thấy bờ vai ngọc tròn trịa, bộ ngực tuyết trắng đầy đặn, vòng eo thon thả, đôi chân dài mềm mại được che đậy bởi chiếc quần lụa đỏ rực, nhất thời ngây người.

Xuân Đào vừa sợ hãi vừa xấu hổ, trong lòng còn lẫn lộn một chút đắc ý khó tả.

Tiết Nghị hoàn hồn, thú tính trỗi dậy, đè lên thân thể mềm mại thơm tho của nàng, cuồng hôn loạn gặm khắp người nàng.

Đến nước này hắn cũng không sợ nàng la hét nữa, gỡ miếng vải đen bịt miệng nàng ra, bóp lấy khuôn mặt ngọc non mềm, ngậm lấy cái miệng nhỏ hôn đến "chụt chụt" rung động.

Xuân Đào phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều ái muội, đợi đến khi Tiết Nghị cởi áo trên, để lộ thân hình cơ bắp rắn chắc, những khối cơ ngực và bụng phập phồng theo nhịp thở, ẩn ẩn ửng đỏ, nàng cũng ngây người nhìn theo, không khỏi khô miệng ráo lưỡi.

Thân hình cường tráng như vậy, thật là... thật là ngàn vàng khó gặp, da thịt săn chắc, còn hơn cả Hầu gia mấy phần. Huống hồ, giang dương đại đạo và tiểu mao tặc khác nhau, làm ăn là "vốn nhỏ lời to", nhìn thân thủ này của hắn, chắc chắn kiếm được không ít tiền.

Ý nghĩ của Xuân Đào xoay chuyển nhanh chóng, nàng đã có chút bằng lòng, hai bầu ngực hé lộ lay động hai cái, ngón chân cọ xát qua lại trên đùi Tiết Nghị, phát ra lời mời gọi không tiếng động.

Đợi đến khi Tiết Nghị và nàng trần trụi đối diện, một bên mút ngực nàng, một bên luồn bàn tay to nóng hầm hập vào giữa hai đùi nàng xoa nắn lung tung, nàng nức nở nói: "Tiết đại ca, ta cái gì cũng nghe huynh, cầu huynh thương ta một chút... Chỗ đó vẫn còn đau, huynh xin thương xót nhổ hai ngụm nước bọt làm trơn rồi hãy làm..."

Tiết Nghị là gà mờ không biết chuyện nam nữ, nghe vậy liền chần chừ nhổ mấy ngụm nước bọt vào huyệt của Xuân Đào, thấy chỗ đó của nàng đầy đặn no đủ, lông tóc rậm rạp, bôi đều nước bọt cười lạnh nói: "Mọc nhiều lông như vậy, đúng là kỹ nữ trời sinh..."

Xuân Đào đánh bạo liếc nhìn giữa háng hắn, thầm mắng hắn lông tóc còn nhiều hơn nàng hai ba lần, vừa thô vừa cứng giống như người rừng, nhưng ngoài mặt vẫn cố cười nói: "Tiết đại ca xoa thêm một chút nữa đi... huynh xoa đến ta vừa tê vừa trướng, thật là thoải mái..."

Tiết Nghị đột nhiên thay đổi sắc mặt, vung tay tát hai cái vào hoa huyệt nàng, mắng: "Là ngươi hầu hạ ta, hay là ta hầu hạ ngươi?"

Hắn đem dương vật đen sì cứng ngắc chọc qua chọc lại giữa hai chân Xuân Đào, tìm mãi không thấy lối vào, sốt ruột cắn mạnh vào nhũ hoa nàng: "Tiểu dâm phụ, trong lòng ngươi vẫn không muốn cho lão tử thao, phải không? Ngươi khinh thường lão tử, ghét bỏ lão tử là kẻ thô lỗ, trong mắt trong lòng chỉ chứa được mấy tên tiểu bạch kiểm, phải không?"

"Tiết đại ca nói lời gì vậy?" Xuân Đào xấu hổ nâng hai chân lên, kẹp lấy eo Tiết Nghị, vặn vẹo thân mình cầu xin hắn cởi trói cho nàng, "Tiết đại ca cởi trói cho ta, ta sẽ đỡ huynh đi vào, hầu hạ huynh thật tốt..."

Tiết Nghị bị dục hỏa thiêu thân nóng nảy khó chịu, không rảnh lo nhiều như vậy, túm lấy chuỷ thủ cắt đứt mảnh vải, kéo tay nàng xuống thăm dò: "Tiểu kỹ nữ, ngươi liệu mà thức thời, đừng có giả bộ với lão tử nữa, nếu không, lão tử một chưởng đánh chết ngươi... Ách a..."

Xuân Đào vụng về vuốt ve dương vật của Tiết Nghị, dìu hắn nhắm ngay huyệt khẩu, nghiến răng đẩy vào trong.

Tiết Nghị thuận thế thẳng lưng tiến vào, chỉ cảm thấy vật cứng rắn bị đường hầm mềm mại ấm áp bao bọc chặt chẽ, hắn nín thở đâm sâu nửa tấc, mơ hồ cảm thấy đỉnh đầu phá tan một lớp màng mỏng.

Ngay sau đó dòng nhiệt dịch tuôn trào, sung sướng đến mức gầm nhẹ ra tiếng.

"Một tiếng tiểu kỹ nữ, một tiếng tiểu dâm phụ, ta trong mắt Tiết đại ca là dâm đãng hạ tiện như vậy sao?" Xuân Đào lấy một chiếc khăn trắng hồng từ trong váy áo ra, lau hai cái vào chỗ giao hợp rồi cho Tiết Nghị xem vết máu đỏ tươi, nước mắt lã chã rơi xuống, "Không giấu gì Tiết đại ca, đêm nay là lần đầu tiên của ta, huynh là nam nhân đầu tiên của ta..."

Tiết Nghị nghe vậy trợn mắt há hốc mồm.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và app TYT (user Frenalis).
---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro