Chương 89: Mồi nhử lợi danh + Chương 90: Mượn dao giết người, mẹ độc con vong ân

Editor: Frenalis

Chương 89: Mồi nhử lợi danh, chó cùng rứt giậu chuột lộ mặt

"Tẩu tẩu nói cái gì vậy? Ta chỉ mới mấy ngày không đến, nàng đã vội tuyệt tình đến mức này sao?" Lục Hồn vừa thẹn vừa gấp, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, "Tẩu tẩu, dù ta có chết cũng muốn làm một con quỷ minh bạch, nàng mau mở cửa, chúng ta phải nói rõ ràng!"

Chỉ một thoáng, Giang Bảo Thường vội vã mở cửa, né sang một bên, vừa lau nước mắt vừa nói: "Ngươi nhỏ tiếng thôi, nếu bị người có tâm nghe thấy, sinh ra những lời đồn nhảm nhí, ta còn mặt mũi nào gặp ai?"

Lục Hồn đóng sầm cửa phòng, giận dữ nói: "Tẩu tẩu sao lại khóc thành ra thế này? Có phải lão chủ chứa kia cậy già lên mặt nói lời khó nghe gì không? Tẩu tẩu, chúng ta là chủ tử, bà ta là nô tài, sợ gì bà ta chứ? Chọc giận ta, ta trực tiếp..."

"Không phải hoàn toàn vì chuyện này." Giang Bảo Thường vội vàng xua tay với Lục Hồn, ra hiệu cho hắn ta nhỏ tiếng, rồi cầm lấy lá thư trên bàn, "Ta khóc là vì bức thư này của đại ca ngươi..."

"Hắn viết gì trong thư? Lại muốn cãi nhau với nàng sao?" Lục Hồn vốn không có chút tôn kính nào với Lục Hằng, nghe vậy liền tỏ vẻ khinh thường, "Theo ta thấy, nàng không cần để ý đến hắn, ngay cả thư cũng không cần mở, kẻo rước xui vào người!"

Giang Bảo Thường chậm rãi lắc đầu: "Không phải, lần này không phải chuyện nhỏ."

Nàng vòng qua bên bàn ngồi xuống, đón nhận ánh mắt tò mò của Lục Hồn, nhẹ nhàng xoa trán, uống thêm nửa chén trà mới lại lên tiếng: "Đại ca ngươi tuy thô tục vô lễ, nhưng trên quan trường lại có chút tài luồn cúi. Ngươi còn chưa biết sao? Lần này hắn đi ra ngoài, bề ngoài là bảo vệ khâm sai đại thần, thực chất là muốn tìm cơ hội nịnh bợ, tính toán cho tiền đồ của mình."

"Hắn mới hơn ta mấy tuổi, đã làm đến quan lục phẩm, còn chưa đủ sao?" Lục Hồn không hiểu ý ngoài lời của Giang Bảo Thường, cười nhạo: "Dù có lập công lớn ở phương Bắc, cũng không thể thăng quan nhanh như vậy được."

"Nhị đệ, sao ngươi không hiểu?" Giang Bảo Thường thở dài, "Ngươi thử nghĩ xem, Phương Hoành Bá lão tiên sinh trước khi làm khâm sai là thân phận gì?"

"Chỉ là một lão già thôi mà..." Lục Hồn khinh miệt trợn mắt, bỗng nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên khó coi, "Không đúng, trước khi từ quan, ông ta đã làm đế sư nhiều năm, còn dạy cả phụ thân ta!"

Giang Bảo Thường gật đầu: "Đại ca ngươi lần này chủ động xin đi, không phải vì thăng quan, mà là..."

Nàng dừng lại để Lục Hồn tự suy nghĩ, rồi lấy ra hai tờ giấy từ xấp thư dày cộm, nói: "Hắn viết trong thư khoe khoang rằng chuyến đi phương Bắc rất thuận lợi, hắn nhiều lần giao chiến với Kim Liên Tông, cứu Phương lão tiên sinh khỏi tay thích khách giả dạng dân thường, xét lại vài vụ án oan sai cũng lập được kỳ công, trở thành bạn vong niên với Phương lão tiên sinh. Từ năm ngoái hắn trở về Biện Kinh vẫn luôn âm thầm leo lên, nay đã có mặt mũi."

"Không thể nào! Không thể nào! Sao hắn lại có số phận tốt như vậy?" Lục Hồn giật lấy hai tờ giấy đọc từng chữ, mắt trừng lớn hận không thể nhìn xuyên qua tờ giấy mỏng, "Hơn nữa, phụ thân ta vốn không thích hắn, đã nói sẽ để lại vị trí thế tử cho ta, mẫu thân cũng luôn xem ta là thế tử mà nuôi dạy! Hắn to gan lớn mật dám cướp đồ của ta?"

Nhưng dù hắn ta xem đi xem lại mấy lần, nội dung thư vẫn đúng như Giang Bảo Thường nói.

Giang Bảo Thường tự nhiên thu lại những tờ giấy còn lại, dùng cái chặn giấy hình hoa sen che hai chữ "Bảo Thường" ở đầu thư.

Lục Hằng không giỏi văn chương, chữ viết không giống khải thư cũng không giống thảo thư, chỉ tạm chấp nhận được, nhưng hai chữ đó lại được luyện tập kỹ càng, đẹp đến mức có phần đột ngột.

Giang Bảo Thường nhìn Lục Hồn, đổ thêm dầu vào lửa: "Lời nói suông không có bằng chứng, dù phụ thân đã hứa, sao biết chắc sẽ thực hiện? Hơn nữa đại ca ngươi mang danh đích trưởng tử, kế thừa vị thế tử là lẽ đương nhiên, nếu Phương lão tiên sinh khăng khăng cầu xin cho hắn, Thánh Thượng ban một đạo chỉ dụ, phụ thân và mẫu thân còn dám chống lệnh sao?"

"Nhị đệ, đợi đại ca ngươi làm thế tử, ta sẽ không thể cãi nhau với hắn nữa, mọi chuyện đều phải theo hắn, tự nhiên cũng không thể thân thiết với ngươi như trước." Giang Bảo Thường tỏ vẻ ngây người, lại thở dài, "Cho nên ta mới nói ngươi sau này đừng đến nữa, mới lén khóc đến như vậy."

Lục Hồn bị ghen tị và kinh hoàng làm choáng váng đầu óc, giận cá chém thớt với Giang Bảo Thường, nói lời không lựa chọn: "Nàng nói nghe hay quá, trong lòng chắc cũng đang mừng thầm cho hắn chứ gì? Hắn làm thế tử rồi, nàng sẽ là thế tử phi, còn thèm để ý tới ta một kẻ không chức tước vào mắt nữa sao?"

"Nhị đệ, ta có phải loại người thấy sang bắt quàng, nịnh hót kẻ khác không? Nếu có lựa chọn, ta sao cam lòng sống cả đời với tên lỗ mãng đó?" Vành mắt Giang Bảo Thường đỏ hoe, môi run rẩy, "Ngươi thật sự không hiểu lòng ta sao?"

Nàng gục xuống bàn khóc nức nở: "Coi như ta nhận lầm ngươi, xem ngươi là tri kỷ, ngươi đi đi, đi đi, ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa!"

Lục Hồn ngẩn người, thấy Giang Bảo Thường đau khổ và thống khổ không phải giả, lại hối hận, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng dỗ dành: "Tẩu tẩu, là ta không tốt, ta không nên nghi ngờ nàng, càng không nên xem nhẹ nàng. Ta sao lại không hiểu lòng nàng? Lòng ta cũng giống như lòng nàng!"

Hắn ta đến đây vốn mang ý định "bá vương ngạnh thượng cung", lúc này vì tình thế nguy cấp mà không còn tâm trạng đó nữa, trầm ngâm một lát nói: "Tẩu tẩu, nàng đừng vội, sáng mai ta sẽ đi tìm mẫu thân bàn bạc, chúng ta đánh phủ đầu, tìm cách chặn đứng con đường thăng tiến của hắn!"

Giang Bảo Thường chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt đọng trên mi, run giọng hỏi: "Lời này có thật không? Chuyện này dường như là ván đã đóng thuyền, mẫu thân có thể nghĩ ra cách sao?"

"Chắc chắn có thể!" Lục Hồn tin rằng trên đời này không có chuyện gì Thượng thị không giải quyết được, vỗ ngực đảm bảo: "Mẫu thân thần thông quảng đại, lại được phụ thân hết mực tin tưởng, thu dọn Tang Môn Tinh kia chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

Lục Hồn khoác lác trước mặt Giang Bảo Thường, sáng hôm sau đến trước mặt Thượng thị trình bày một lượt, sắc mặt Thượng thị bỗng nhiên âm trầm xuống, hồi lâu không mở miệng.

"Lời Bảo Thường nói không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin." Bà ta không đơn thuần dễ lừa như Lục Hồn, trong chớp mắt, trong đầu đã lướt qua hàng vạn ý niệm, "Nhưng mà, Hằng nhi có thủ đoạn giấu kín mưu đồ đến mức kín kẽ, quả là ngoài dự liệu của ta."

"Tẩu tẩu không thể gạt con, mẫu thân mau nghĩ cách đi! Chờ Tang Môn Tinh kia trở về, Phương lão nhân dâng một tờ sớ lên, nói gì nữa cũng muộn!" Lục Hồn sốt ruột đi vòng quanh phòng, hết ý này đến ý khác nảy ra, "Hay chúng ta phái người mai phục trên đường? Chỉ cần Phương lão nhân gặp chuyện bất trắc, bảo đảm hắn ăn không hết gói mang về! Hoặc là để phụ thân ra mặt, tố hắn tội bất trung bất hiếu, đoạt quan tước đánh đuổi hắn đi!"

Thượng thị khẽ trách mắng: "Hồ đồ! Ngươi biết họ đi con đường nào mà mai phục? Nhỡ lộ tiếng gió, tội mưu hại khâm sai đổ xuống, phụ thân ngươi cũng không cứu được ngươi. Bất trung bất hiếu? Hắn luôn giỏi làm trò mặt ngoài, nhẫn nhịn hơn một năm trời, ta cũng không bắt được nhược điểm lấy gì mà tố hắn?"

Lục Hồn cứng họng, không cam lòng nghiến răng, một lát sau đáy mắt hiện lên sát ý nồng đậm.

"Dù sao vị trí thế tử này tuyệt đối không thể để hắn có được!" Hắn ta ghé sát tai Thượng thị nhỏ giọng gợi ý, "Mẫu thân, nếu đã làm thì làm cho trót, trừ khử hắn...." Hắn ta làm động tác cắt cổ gà.

Lần này, Thượng thị lại im lặng.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và app TYT (user Frenalis).
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 90: Mượn dao giết người, mẹ độc con vong ân

Thượng thị không phải chưa từng có ý định giết Lục Hằng. Nhưng hắn dù sao cũng là đích trưởng tử của Lục Cảnh Minh, bà ta sợ dây dưa, lo lắng sau khi gây ra án mạng sẽ bị tướng công nghi ngờ, mất đi sủng ái, ngay cả địa vị Hầu phu nhân cũng không giữ được.

"Hồn nhi, con đừng nóng vội, để mẫu thân suy nghĩ đã." Thượng thị sợ Lục Hồn lỗ mãng gây ra chuyện không thể vãn hồi, mở miệng trấn an, "Con yên tâm, vị trí thế tử sớm muộn gì cũng là của con, dù hắn có leo lên được cũng ngồi không vững."

"Mẫu thân cứ bắt con chờ, chờ đến bao giờ mới xong?" Lục Hồn bực bội, giận dữ nói, "Hắn rõ ràng là kẻ có phụ sinh không mẫu dạy, mặt mũi xui xẻo, thế mà hơn một năm qua lại thăng quan tiến chức, còn cưới thê, chỗ nào cũng hơn con một bậc, con sao nuốt trôi cục tức này? Mẫu thân nói xem, có phải hắn dùng tà thuật gì hút hết vận may của con rồi không?"

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẫu thân, không thừa lúc hắn cánh chim chưa cứng cáp mà ra tay, đợi hắn làm thế tử, người hầu hạ bên cạnh càng lúc càng đông, chúng ta muốn động thủ cũng không dễ dàng như vậy!"

"Mẫu thân thừa nhận con nói có lý, nhưng dù thế nào cũng không thể làm bẩn tay con." Thượng thị nắm chặt cánh tay Lục Hồn, ngữ khí kiên quyết, "Hồn nhi, con là chỗ dựa nửa đời sau của mẫu thân, lại là chủ nhân tương lai của Xương Bình hầu phủ, mẫu thân không thể để con gặp bất trắc, con hiểu không?"

Lục Hồn miễn cưỡng nén cơn giận xuống dưới sự dặn dò của Thượng thị, nói: "Hắn viết trong thư chuyến công vụ lần này đã hoàn thành gần xong, khoảng nửa tháng nữa sẽ về kinh. Chuyện này nên làm sớm, mẫu thân phải mau chóng quyết định!"

Thượng thị gật đầu đồng ý, coi Lục Hồn như hài tử cần chăm sóc, đích thân đút cơm đút bánh, rồi sai nha hoàn cắt lát nhân sâm ngàn năm, dạy hắn ta ngậm dưới lưỡi để ích khí dưỡng thân.

Đêm đó, Thượng thị dùng mọi thủ đoạn hầu hạ Lục Cảnh Minh đến thoải mái dễ chịu, nằm trong lòng ông ta thử dò xét: "Hầu gia, Hằng nhi đi phương Bắc lâu như vậy, có gửi thư báo bình an cho ngài không?"
Edit tại app TYT (user Frenalis) và wpad Frenalis.

"Bình an vô sự, nhắc đến hắn làm gì?" Lục Cảnh Minh nhíu mày, vuốt ve ngọc thể thơm tho ướt đẫm mồ hôi trong lòng, cảm thấy mọi phiền muộn lớn lao đều trở nên không đáng kể, "Nàng cũng biết, ta và hắn duyên phận phụ tử vốn mỏng manh, hắn không nhớ viết thư cho ta, ta cũng không quan tâm hắn sống chết."

Trong lòng Thượng thị nhẹ nhõm, ngoài mặt lại tỏ vẻ lo lắng: "Gì mà sống chết, nghe không may mắn chút nào. Thiếp thân nghe nói bọn loạn dân Kim Liên Tông ngày càng ngang ngược, lần trước giết một tri phủ mấy tri huyện, cướp sạch lương thảo và binh khí địa phương, còn thu nạp không ít tín đồ, dần dần thành thế lửa cháy lan đồng cỏ..."

Bà ta cẩn thận quan sát biểu cảm của Lục Cảnh Minh, nhỏ giọng nói: "Thời cuộc loạn lạc như vậy, đao kiếm lại vô tình, Hằng nhi đừng xảy ra chuyện gì..."

Lục Cảnh Minh nhìn kiều thê, im lặng một lát, không hề che giấu sự chán ghét Lục Hằng, cười lạnh nói: "Người ai cũng có lúc chết, chết sớm hay muộn đều là mệnh của hắn, trách ai được."

Ánh mắt Thượng thị lóe lên tia sáng, lòng đã yên tâm một nửa.

*****

Chẳng bao lâu sau, Lục Hồn trèo tường đến tìm Giang Bảo Thường, đuổi hết người hầu ra ngoài, từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ nhắn, nói nhỏ: "Tẩu tẩu, ta nghĩ ra cách đối phó với Tang Môn Tinh kia rồi, đợi hắn trở về, nàng lén bỏ thuốc này vào đồ ăn hoặc nước trà của hắn, hắn sẽ không bao giờ làm chướng mắt chúng ta nữa!"

"Đây là thuốc gì?" Giang Bảo Thường nhận lấy bình ngọc, nhẹ nhàng lắc lư hai lần, nghe thấy tiếng nước va vào bình "lách tách", đầu tiên là nghi hoặc rồi kinh hãi, "Ngươi... ngươi muốn ta hãm hại trượng phu sao? Không, ta không dám! Nhỡ bị người phát hiện, ta sẽ bị giải ra phố, chịu hình phạt lăng trì!"

"Tẩu tẩu đừng sợ, đừng sợ!" Lục Hồn cũng cảm thấy kế sách của Thượng thị có chút tàn nhẫn với Giang Bảo Thường, vội vàng ôn tồn khuyên nhủ nàng.

"Nàng nghe ta nói, loại thuốc này được chiết xuất từ một loại cây tên là Tiễn Độc Mộc, vô cùng quý hiếm, chỉ cần uống vài giọt có thể đoạt mạng người trong chốc lát. Điều tuyệt diệu là người trúng thuốc sẽ cảm thấy ngực bị đè nén, tứ chi tê dại, tưởng rằng mình mắc bệnh cấp tính, hoàn toàn không biết là trúng độc. Ngay cả ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi cũng sẽ cho rằng đó là bạo bệnh, không ai có thể minh oan cho hắn."

Giang Bảo Thường liên tục lắc đầu, run giọng nói: "Ta tuy ghét hắn nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc hại người. Nhị đệ, chúng ta không còn cách nào khác sao? Nhất định phải đi đến bước đường này sao?"

"Không còn cách nào khác." Lục Hồn đã quyết tâm giết người, dứt khoát nói, "Chuyện đến nước này, không phải hắn chết thì là ta sống, không còn con đường nào khác để đi."

"Ta biết ta đang làm khó tẩu tẩu, nhưng nàng hãy suy nghĩ kỹ xem, nàng sống cùng hắn có hạnh phúc không? Sau khi hắn làm thế tử, hắn có quên đi những bất hòa giữa hai người, thật lòng đối xử tốt với nàng không? Hay là sẽ trở nên càng ngạo mạn vô lễ, hống hách với nàng?" Hắn ta ra sức thuyết phục nàng, "Nếu hắn chết, nàng vẫn là đại thiếu phu nhân của Xương Bình hầu phủ, là tẩu tẩu tốt của ta, là tức phụ được mẫu thân yêu quý, cuộc sống sẽ thoải mái hơn bây giờ."

Lông mi Giang Bảo Thường khẽ run, dường như bị Lục Hồn thuyết phục, nắm chặt bình ngọc trong tay hỏi: "Đây là ý của mẫu thân sao?"

"Không sai." Lục Hồn gật đầu, cười nói, "Mẫu thân đã biết chuyện của chúng ta, vừa mừng vừa hối hận, mừng là chúng ta tâm đầu ý hợp, hối hận là đã sai lầm khi gả nàng cho Tang Môn Tinh kia. Bà ấy nói, chỉ cần nàng hoàn thành chuyện này, bà ấy có thể nhắm mắt làm ngơ cho ta 'nhất nam kế tự lưỡng phòng', cùng nàng chung sống như phu thê!"

"Nhất nam kế tự lưỡng phòng", hay còn gọi là "nhất tử đỉnh lưỡng môn", có nghĩa là một nam nhân đồng thời kế thừa dòng dõi của hai nhà, nghênh thú hai phòng thê tử, thay huynh đệ kế thừa hương hỏa.

Giang Bảo Thường thầm cười lạnh.

Lục Hồn tuy nói lời ngon ngọt nhưng xét cho cùng vẫn không đủ tin tưởng nàng, tính toán dùng bình thuốc độc này để kéo nàng xuống nước. Nếu thành công, hai mẫu tử họ sẽ ngồi hưởng lợi, nếu âm mưu bại lộ, họ sẽ chối tội, đổ hết tội lỗi lên đầu nàng, tiến công hay thủ đều vẹn toàn.

Ngay cả khi nàng đưa thuốc độc cho Lục Hằng, tốn công sức tìm hiểu nguồn gốc, với sự kín đáo của Thượng thị, e rằng cũng không thể tìm ra manh mối nào.

Tuy nhiên, điều này rất phù hợp với sự hiểu biết của nàng về Thượng thị.

Giang Bảo Thường cúi đầu nhìn ngọn nến sắp tàn, hỏi: "Lời này có thật không?"

"Đương nhiên là thật!" Lục Hồn nghe ra nàng đã dao động, bèn mừng rỡ, nhỏ nhẹ hứa hẹn, "Tẩu tẩu, ta còn nhỏ chưa vội thành thân, chúng ta cứ sống vài năm vui vẻ, ta sẽ đưa nàng đi du sơn ngoạn thủy, đến những sòng bạc nổi tiếng nhất đánh bạc."

"Đúng rồi, nếu nàng chịu theo ta..." Mặt hắn ta lộ ra vài phần dâm tà, ám chỉ trắng trợn, "Chúng ta tranh thủ lúc Tang Môn Tinh kia còn sống mà có một hài tử, còn có thể quang minh chính đại sinh ra, trở thành hài tử của hắn!"

Giang Bảo Thường né tránh cái ôm của Lục Hồn, đi đến bên bình phong, nhíu mày nói: "Lòng ta hoảng loạn quá, không có tâm trạng đùa giỡn với ngươi, ngươi về trước đi, để ta suy nghĩ đã."

Nàng vuốt ve chiếc bình ngọc tinh xảo, cắn đôi môi đỏ mọng, nói: "Nếu mẫu thân hỏi, ngươi cứ nói ta đồng ý, để bà ấy khỏi lo lắng."

Lục Hồn nhìn dung nhan thanh lệ và dáng người yểu điệu của nàng, cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn, cố nén dục hỏa: "Được, được, được, dù sao hắn cũng chưa về, nàng cứ từ từ suy nghĩ. Đợi hắn về nhà, chúng ta sẽ bàn bạc xem nên bỏ thuốc này như thế nào!"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và app TYT (user Frenalis).
---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro