Chương 1: Trong hôn lễ khẩu giao cho chú nhỏ


Lần đầu tiên Tống Dư Thừa nhìn thấy Giang Hạc, là trong chính hôn lễ của cô. Ngày đó, cô mặc váy cưới trắng tinh, đứng trên lễ đài, ánh mắt đáng lẽ chỉ dừng lại trên người chú rể Giang Thần Hiên, nhưng trong đám người lại có một bóng dáng hút chặt lấy tầm mắt cô như nam châm… Giang Hạc, chú nhỏ của Giang Thần Hiên, đương nhiên cũng là chú nhỏ của cô.

Anh mặc một bộ vest đen cắt may tinh xảo, với thân hình cao gầy 188 cm, đường nét gọn gàng như một thanh kiếm tuốt khỏi vỏ. Làn da trắng lạnh dưới ánh đèn vàng ấm áp như phát ra ánh sáng gần như trong suốt, xương lông mày cao thẳng, mũi thẳng tắp, môi mỏng hơi mím, nhưng đuôi mắt lại mang theo một chút cong lên như không hề bận tâm, đẹp trai đến mức gần như nổi bật, nhưng lại vì cái khí chất lạnh lùng tự nhiên kia, bị áp chế thành một vẻ xa cách tự phụ. Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, anh đứng ở góc, thản nhiên nâng chén nhấp một ngụm champagne, lúc yết hầu lăn lộn giống như một bức tranh sơn dầu yên lặng, nhưng lại mang theo sự hấp dẫn sắc dục xâm chiếm.

Tim Tống Dư Thừa lỡ một nhịp vào khoảnh khắc đó. Cô đã nhất kiến chung tình với anh, không, nói chính xác hơn, là thấy sắc nảy lòng tham.

Thật ra dung mạo Giang Thần Hiên cũng không tệ, ngũ quan đoan chính, khí chất ôn hòa, khi cười lên ấm áp như ngọc, là đối tượng chất lượng tốt đối tượng được công nhận trong giới, chỉ là so với Giang Hạc thì có chút ảm đạm thất sắc.

Tống Dư Thừa vốn dĩ là một quân cờ trong tay cha mẹ, một công cụ liên hôn, trước hôn lễ, cô thậm chí còn chưa thấy mặt Giang Thần Hiên, chỉ biết cuộc hôn nhân này có thể đổi lấy một khoản tài chính cứu nguy cho Tống thị. Tống Dư Thừa, Tống Dư Thừa… cái tên giống như một vết tích, nhắc nhở cô từ ngày sinh ra đã là dư thừa.

Cha Tống Ngôn trọng nam khinh nữ, một lòng mong con trai, nhưng mẹ Trần Phần lại bị xuất huyết nhiều trên bàn sinh, suýt mất mạng, từ đó về sau không còn khả năng sinh nở. Tống Ngôn giận chó đánh mèo với đứa bé gái vừa cất tiếng khóc chào đời này, cho rằng cô là tai tinh đến khắc gia đình này, vì thế đặt tên cho cô là "Dư Thừa." 22 năm, cô sống giống như cái bóng, chỉ có việc liên hôn mới là giá trị duy nhất của cô trong cái gia đình này.

Giờ phút này, cô đứng trên lễ đài, ánh mắt lại dán chặt lên người chú nhỏ Giang Hạc không thể rời mắt nổi.

Giang Hạc dường như có cảm giác, hơi nghiêng đầu. Ánh đèn lướt qua gương mặt lạnh lùng, giống như phủ lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ cho đá cẩm thạch. Anh bắt lấy ánh mắt cô, nâng chén hướng về cô nhẹ từ xa, coi như chào hỏi. Động tác lễ phép mà xa cách, giây tiếp theo liền rũ mắt tiếp tục uống, tầm mắt một lần nữa trở về hư vô, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tống Dư Thừa lại cảm thấy cái nhìn đó giống như tia lửa bắn vào củi khô, làn da dưới váy cưới ngay lập tức nóng bỏng.

Lúc này lời nói của chủ hôn vừa lúc kéo Tống Dư Thừa từ cõi thần tiên trở về. Cô lúc này mới nhớ ra mình còn đang ở hiện trường hôn lễ, máy móc làm xong vài nghi thức cuối cùng, đến phần náo động phòng, chỉ cho năm người đàn ông khách mời… bao gồm cả chú rể Giang Thần Hiên vào phòng tân hôn. 

Cửa vừa đóng, đèn vừa tắt, năm người chiếm một góc, giống như tượng điêu khắc bị ngừng hình ảnh, không được nhúc nhích, không được nói, ngay cả hô hấp cũng phải nhẹ nhàng, Tống Dư Thừa bị bịt mắt, cô cần dựa vào cảm giác tìm ra chồng mình.

Tống Dư Thừa bị bịt mắt cũng không biết có ai đi vào, cô bắt đầu sờ soạng, cho đến khi ngón tay chạm vào một chiếc huy chương bạc nhỏ, Tống Dư Thừa hơi cong môi, cô chắc chắn người trước mặt là Giang Hạc, bởi vì hôm nay cô vẫn luôn nhìn anh, cô biết rõ anh có vật trang trí gì trên người, bắt đầu không thành thật sờ soạng lung tung trên người anh, sau đó sờ xuống chỗ nào đó của anh, Giang Hạc nhíu mày, vì quy tắc trò chơi nên cũng không lộn xộn, nghĩ có lẽ là cô dâu nhận nhầm người.

Tống Dư Thừa ác ý véo khúc thịt dưới rốn ba tấc của hắn, Giang Hạc hít sâu một hơi, trong lồng ngực giống như bị rút cạn, yết hầu lăn lộn dữ dội, gần như muốn phá vỡ quy tắc mở để mở miệng nói… "cháu nhận sai người rồi." Nhưng giây tiếp theo, cô ghé vào tai anh, giọng nói ép xuống cực thấp, mang theo một tia bỡn cợt thăm dò: "Hình như...không phải kích cỡ của lão công."

Anh tưởng Tống Dư Thừa biết mình nhận sai, cắn răng im lặng. Nhưng ngay sau đó tay Tống Dư Thừa lại lớn mật thăm dò vào túi quần tây của anh, đầu ngón tay chính xác móc lấy hình dạng đã có dấu hiệu cứng lên kia, nhẹ nhàng nắm chặt qua lớp vải. Hô hấp Giang Hạc đột nhiên trở nên khó khăn, trong cổ họng cuộn muốn bật một tiếng rên rỉ, nhưng không dám phát ra tiếng… trong phòng còn có bốn người khác, chỉ cần hơi có động tĩnh là sẽ bị lộ. Anh chỉ có thể cứng đơ tại chỗ, âm thầm cầu nguyện cô mau thu tay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro