Chương 2: Ăn sạch tinh dịch chú nhỏ


Tống Dư Thừa lại như mắc phải bùa mê. Bàn tay nhỏ mềm mại kia thoát ra khỏi túi quần, linh hoạt cởi khóa kéo, vuốt ve nhẹ nhàng qua lớp quần lót, xoa bóp, tiết tấu cân nhắc đến mức cực kỳ có kỹ thuật. Sau đó cô móc con cặc của anh ra nắm trong lòng bàn tay, Giang Hạc tuy biết không nên, nhưng không ngăn được cảm giác sướng về sinh lý, con cặc nóng bỏng nhanh chóng ngóc đầu trong lòng bàn tay cô, gân xanh phồng lên, hơi thở mỗi lúc một nặng. Trong bóng tối, anh nghe thấy tim mình đập như trống.

Cô ngồi xổm xuống, hơi thở ấm áp phả qua đỉnh dương vật, ngay sau đó môi lưỡi mềm mại ngậm lấy toàn bộ cặc bự. Đồng tử Giang Hạc co mạnh, vẻ mặt lạnh lùng tràn ngập vẻ không thể tin được. Chiếc lưỡi linh hoạt quấn quanh đầu dương vật đảo vòng nhẹ nhàng, mút vào, khiêu khích anh, cảm giác ướt nóng giống như dòng điện chạy thẳng sống lưng. Căn phòng dường như chỉ còn hai người họ, Giang Hạc không dám động, chỉ có thể bất lực đứng yên, các đốt ngón tay bên cạnh anh niết đến trắng bệch.

Lưỡi Tống Dư Thừa đảo một cái, Giang Hạc cuối cùng không giữ được, eo đột nhiên tê rần, tinh dịch nóng bỏng ùa hết vào miệng cô. Cổ họng cô khẽ nuốt, thế mà nuốt sạch không sót một giọt nào, lưỡi tinh tế liếm sạch phần còn sót lại giúp anh, lại chu đáo kéo khóa quần lên, đứng dậy nhón chân, hơi thở ướt nóng dán vào vành tai anh: "Chú nhỏ, mùi của chú...thật ngon miệng."

Giang Hạc đột nhiên chấn động, nghiêng đầu định mắng, lại không ngờ cánh môi cọ qua gò má hơi lạnh của cô. Cảm giác mềm mại ấm áp giống như dòng điện, anh hoảng hốt quay mặt đi, ngàn lời muốn nói đều nuốt trở lại, chỉ còn hơi thở dồn dập loạn nhịp trong bóng tối.

Sợ bị người khác nhìn ra manh mối, Tống Dư Thừa dựa vào vật trang trí hình xích trên quần áo Giang Thần Hiên trong trí nhớ, nhanh chóng tìm ra hắn, mọi người cười rộ vỗ tay, tiếng chúc phúc làm cho trò chơi qua loa kết thúc. Chỉ có Giang Hạc đứng trơ tại chỗ tại chỗ, ánh mắt tối tăm không rõ.

Giang Thần Hiên ôm eo cô, cười sủng nịch. Tống Dư Thừa dựa vào lòng hắn, ánh mắt nhìn về phía Giang Hạc, nghịch ngợm liếm liếm môi, đầu lưỡi thoáng qua, giống như đang thưởng thức dư vị vừa rồi.

Yết hầu Giang Hạc nhúc nhích, đầu ngón tay anh ngoắc một cái nhỏ rất khó phát hiện, ý bảo cô đi theo, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tống Dư Thừa khẽ giọng nói "Đi toilet," xong bước nhỏ đi giày cao gót đuổi theo. Ở chỗ ngoặt cầu thang, ánh sáng đan xen, cô dừng lại trước mặt anh, giọng nói ngọt ngào đến phát ngấy: "Không biết chú nhỏ tìm con, có việc gì không?"

Giọng Giang Hạc rất trầm rất lạnh: "Tống tiểu thư, làm ơn tự trọng. Chuyện đêm nay, tôi coi như chưa từng xảy ra, sau này, xin nghiêm khắc tuân thủ nữ tắc."

Tống Dư Thừa phì cười một tiếng, đồng tử sáng như chứa lửa: "Nhưng vừa rồi chú nhỏ, rõ ràng rất hưởng thụ mà." Lời chưa dứt, cả người cô đã áp lên anh, bộ ngực mềm mại dán vào ngực anh, hơi nóng len theo cổ áo lên cổ anh.

Lông mày Giang Hạc hơi nhíu, đáy mắt thoáng qua vẻ chán ghét: "Không biết xấu hổ." Anh giơ tay, lòng bàn tay chặn ở vai cô, không lưu tình chút nào đẩy cô ra, ngay sau đó xoay người rời đi.

Tống Dư Thừa dựa vào góc tường, đầu ngón tay nhàm chán quấn lấy ngọn tóc.

 Trở lại phòng tân hôn, Giang Thần Hiên ôm cô vào lòng, lòng bàn tay vuốt ve sau eo cô, giọng nói trầm ấm: "Dư Thừa, đêm nay..." 

Cô rũ mắt, lông mi che đi vẻ lãnh đạm trong đáy mắt, khẽ giọng nói: "Em chưa chuẩn bị sẵn sàng." Đầu ngón tay Giang Thần Hiên khựng lại, cuối cùng chỉ thở dài, buông tay ra.

Hắn cũng không cưỡng cầu. Giữa hai người vốn dĩ không có tia lửa, hắn nghĩ, tình cảm có thể chậm rãi bồi đắp, ngày còn dài, không vội.

Mấy tháng không gặp Giang Hạc, cuộc sống Tống Dư Thừa giống như bị rút hết màu sắc, mỗi ngày chờ Giang Thần Hiên đi công ty xong cô liền khóa cửa phòng ngủ, đầu ngón tay luồn vào váy ngủ, nhắm mắt lại là gương mặt lạnh lùng của Giang Hạc… cô tưởng tượng lòng bàn tay hắn chế ngự eo cô, cặc bự mạnh mẽ xuyên qua, đụ cho cô rên rỉ liên tục, khoái cảm đến mãnh liệt, nhưng cuối cùng vẫn để lại sự trống rỗng không thể bù đắp. Cô cắn môi, nhịn đến mức đuôi mắt đỏ lên, thực sự không thể nhịn nổi, cô phải tự mình tạo cơ hội, bằng không cả đời này cũng không gặp được Giang Hạc.

Cô kéo mẹ chồng Hứa Khanh đi dạo phố, trong tối ngoài sáng tìm hiểu tin tức về Giang Hạc, Hứa Khanh cho rằng cô muốn tìm hiểu thêm về họ hàng bên chồng, nhiệt tình đến mức giống như mở gia phả, giới thiệu với cô bảy dì tám cô. Tống Dư Thừa đáp lời không chút để tâm, tai lại chỉ chú ý một cái tên… Giang Hạc.

Nghe mẹ chồng nói xong, cô có chút bất ngờ vì Giang Thần Hiên và Giang Hạc tình cảm lại tốt như vậy, Giang Thần Hiên là cổ đông ở mọi công ty của Giang Hạc, tương tự Giang Hạc cũng là cổ đông lớn ở mọi công ty của Giang Thần Hiên, hơn nữa lợi ích của hai người gần như không thể tách rời, hơn nữa Giang Hạc lại còn ở cùng khu biệt thự với họ, tin tức này làm cô gần như nhảy nhót. Hai người dạo phố một buổi chiều mang về chiến lợi phẩm túi lớn túi nhỏ, giày cao gót vừa chạm đất, cái bóng dáng cao lớn ở phòng khách liền lọt vào mắt cô… là Giang Hạc.

 Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt cô một chớp mắt, lạnh như băng.

Hứa Khanh: "A Hạc, đến rồi sao? Tiểu Dư, đây là chú nhỏ Giang Hạc, hình như sau hôn lễ hai người chưa gặp lại nhau đúng không?"

Tống Dư Thừa: "Chú nhỏ , xin chào ~"

Giang Hạc nhàn nhạt ừ một tiếng, ngay sau đó hỏi: "Có một bữa tiệc, chờ Thần Hiên cùng đi. Chị dâu, hai người chưa ăn sao?"

Hứa Khanh giơ túi mua hàng phình lên, cười đến híp cả mắt: "Vẫn chưa, vừa dạo phố về, mệt đến nhũn cả chân."

Giang Thần Hiên từ toilet bước ra, xoa tay, đuôi lông mày mang theo ý cười: "Chú nhỏ, cháu xong rồi, đi thôi. Mẹ, vợ, hai người về rồi sao?"

Tống Dư Thừa chớp chớp mắt, giọng nói ngọt ngào: "Lão công, hai người đi đâu ăn vậy? Có thể mang em đi cùng không?"

Giang Thần Hiên hơi giật mình. Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu làm nũng này nói chuyện với hắn, âm cuối câu làm ngực hắn tê rần, không ngăn được nụ cười: "Đương nhiên, cần đổi bộ quần áo không? Anh chờ em."

"Được ~" Cô đưa hết chiến lợi phẩm cho Hứa Khanh, vội vàng chạy lên lầu, gấu váy tung bay ở cửa cầu thang. Hứa Khanh cười lắc đầu, xách túi trở về phòng nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro