Chương 7: Chồng cô ở kế bên

Chương 7: Chồng cô ở kế bên

"Trốn vào phòng ngủ của tôi, tầng hai phòng đầu tiên," Giang Hạc vừa đi về phía cửa vừa nói.

Tống Dư Thừa vội vàng chạy lên lầu trốn vào phòng ngủ, Giang Hạc mở cửa cho Giang Thần Hiên, Giang Thần Hiên vẻ mặt có chút hoảng loạn: "Dư Thừa nửa đêm không biết đi đâu, điện thoại không nghe, WeChat không trả lời, cháu sợ cô ấy xảy ra chuyện."

Giang Hạc tránh một bên mời hắn vào: "Vào trong nói chuyện."

Hai người vào cửa ngồi xuống, lúc này Giang Thần Hiên nhận được tin nhắn trả lời của Tống Dư Thừa: [Chồng ơi, ba em không khỏe lắm, em vội vàng đi về, bận đến bây giờ mới nói cho anh một tiếng, thực sự rất xin lỗi.]

Giang Thần Hiên: [ Bác trai không sao chứ? Mai anh qua thăm bác trai.] Hắn vẫn chưa quen đổi cách xưng hô gọi 'ba'.

Tống Dư Thừa: [Không sao, không cần, bệnh cũ thôi.]

Giang Thần Hiên: [ Vậy thì tốt, cần giúp đỡ gì thì nói với anh, ở lại thêm mấy ngày chăm sóc bác trai.]

Hắn nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt: "Dư Thừa trả lời cháu rồi, cô ấy nói ba cô ấy không khỏe, vội vàng về nhà mẹ đẻ, chưa kịp nói với cháu, là cháu quá lo lắng, xin lỗi chú nhỏ, làm phiền chú muộn như vậy."

Giang Hạc rót cho Giang Thần Hiên một cốc nước: "Không sao là tốt."

Ánh mắt Giang Thần Hiên quét thấy cái quần lót ren kia trong thùng rác, sững sờ, cười mà mang theo chút kinh ngạc: "Chú nhỏ, chú…có bạn gái rồi sao? Có phải cháu đã quấy rầy chú rồi không?"

"Hả?" Giang Hạc hơi khó hiểu.

Ngón tay Giang Thần Hiên chỉ vào quần lót trong thùng rác.

Giang Hạc vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Tình một đêm."

Giang Thần Hiên có chút buồn rầu: "Aizz, vẫn là chú nhỏ tốt, không kết hôn, lúc nào cũng có thể gặp gỡ diễm ngộ gì gì đó, đâu có giống cháu, Dư Thừa vẫn không chịu ngủ với cháu, thật nghẹn chết cháu mà, tự thỏa mãn còn phải lén đi vào WC lúc đêm hôm khuya khoắt, quas nghẹn khuất."

Giang Hạc im lặng, đầu ngón tay gõ gõ vào vành cốc, không muốn tiếp lời.

Giang Thần Hiên dường như không nhận ra, tiếp tục nói: "Chú nói cô ấy có phải ngượng không? Chắc là không lãnh cảm đấy chứ? Chú nhỏ bày cho cháu một chiêu đi, hay là hôm nào cháu chuẩn bị một bữa tối dưới nến, lấy chút rượu vang, tạo bầu không khí có thể sẽ tốt hơn không?"

Giang Hạc: "Chi bằng cháu cùng cô ấy xem phim người lớn."

"Cái đó không được, cháu sợ doạ cô ấy sợ," Giang Thần Hiên phủ định đề nghị này.

Giang Hạc im lặng, nếu Giang Thần Hiên biết Tống Dư Thừa chạy đến nhà anh chiếu phim người lớn, còn không biết xấu hổ câu dẫn anh thì sẽ có cảm tưởng thế nào?

Giang Thần Hiên đứng dậy, vươn vai: "Cháu bảo cô ấy ở lại bên ba cô ấy thêm mấy ngày, mấy ngày nay cháu sẽ chuẩn bị thật tốt, đợi cô ấy về sẽ cho cô ấy một bất ngờ, trời cũng sắp sáng rồi, hay là cháu ngủ luôn ở chỗ chú đi, mệt chết rồi."

Giang Hạc đột nhiên cảm thấy tai vạ đến nơi, chỉ hy vọng Tống Dư Thừa biết điều chút, đừng bày yêu trò nữa.

Giang Thần Hiên tự mình đi về phía cầu thang, bước chân bước lên bậc cuối cùng, từ hướng phòng ngủ chính truyền đến một tiếng sột soạt cực nhẹ, giống như vải vóc cọ vào khăn trải giường. Hắn dừng lại, quay đầu nhướng mày: "Chú nhỏ, trong phòng chú hình như có người... Không lẽ cô gái kia vẫn còn ở đó sao?"

Ngực Giang Hạc căng thẳng, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh: "Muộn quá rồi, không bắt cô ấy đi nữa. Cô gái nhỏ mặt mỏng, đừng làm cô ấy sợ."

Giang Thần Hiên làm mặt quỷ, vẻ mặt hiểu ý, xoay người chui vào phòng dành cho khách bên cạnh, cửa cụp khép lại.

Giang Hạc thở phào một hơi thật dài, đẩy cửa vào phòng…

Tống Dư Thừa dựa nghiêng ở đầu giường, trên người mặc lỏng lẻo áo ngủ màu xám đậm của hắn, cổ áo mở rộng, xương quai xanh hắt lên ánh nước dưới ánh đèn ấm áp. Đôi chân dài vắt chéo, trắng đến chói mắt, mũi chân lắc lư, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu lên mặt cô, nghe thấy tiếng mở cửa Tống Dư Thừa ngước mắt, cong mắt: "Ở chỗ chú..." Chưa nói hết, Giang Hạc nhanh chóng tiến lên bịt kín miệng cô, hạ giọng nói: "Nói nhỏ chút, chồng cháu ở cách vách."

Tống Dư Thừa giơ tay làm ký hiệu OK, Giang Hạc mới buông cô ra, thay một bộ áo ngủ khác nằm bên cạnh cô: "Mấy ngày nay cháu phải về nhà mẹ đẻ sao? Chồng cháu bảo cháu ở lại bên người nhà nhiều hơn."

"Cháu mới không về, tên cháu còn không nhìn ra quan hệ gia đình cháu sao? Họ không chào đón cháu, cháu ở chỗ chú vài ngày là được rồi."

"Chú không đồng ý," Anh xoa xoa giữa hai lông mày: "Khách sạn, hoặc là về nhà."

Cô xoay người, đầu gối chống, khóa ngồi lên hông anh, vạt áo ngủ trượt xuống đùi.

Giang Hạc bị cô làm hoảng sợ: "Cháu làm cái gì?"

"Không được ở đây, cháu liền ăn chú." Cô cúi người, môi gần như dán vào vành tai anh, "Để Giang Thần Hiên nghe chú nhỏ của mình thở dốc dâm dục như thế nào một chút."

"Được, cháu ở lại." Anh cắn răng, "Xuống đi."

Lần này Tống Dư Thừa ngoan ngoãn khác thường tụt xuống khỏi người anh, an tĩnh nằm bên cạnh anh, Giang Hạc thấy cô ngoan như vậy ngược lại có chút không quen, nhưng, anh đã nghĩ sai rồi, ngoan sao? Sao có thể, Tống Dư Thừa duỗi tay ôm lấy Giang Hạc: "Chú nhỏ, thật ấm, ngủ ngon ~"

Giang Hạc hít sâu một hơi: "Cháu thế này chú làm sao ngủ được?” Cặp vú mềm mại đè lên cánh tay anh, mùi thơm cơ thể đặc trưng của thiếu nữ chui vào mũi anh, kiểu này ai mà ngủ được?

"Hay là chú ôm cháu ngủ, bằng không cứ như thế này."

Giang Hạc bất đắc dĩ, anh quá mệt mỏi thực sự không muốn so đo với cô gái tinh lực tràn đầy này, vì thế anh lật cô lại ôm cô từ phía sau, hai người ngủ thế mà lại vô cùng say, Giang Hạc thậm chí cảm thấy đây là đêm anh ngủ ngon nhất trước giờ.

Cho đến khi mặt trời lên cao, anh bị cảm giác ướt nóng đánh thức.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro