Chap 2
Sau khi ra khỏi chỗ của bác sĩ tâm lý, đôi mắt A Loan có chút ướt, nắm lấy tay tôi nói:
"Em biết mà, anh nhất định là bị bệnh, cho nên mới có thể giống như hiện tại."
Hắn thật đáng thương, là tôi khiến cho hắn trở nên đáng thương như vậy. Hắn cũng không phải hy vọng tôi có bệnh, mà là hắn phải vì chính mình tìm một lí do, lí do để tiếp tục ở bên cạnh tôi.
A Loan không phải là một người không biết giận, lần đầu tiên phát hiện tôi ngoại tình, hắn tức giận muốn cầm dao chém tôi, thấy tôi không né, hắn lại dùng dây thừng trói tôi lại, nhốt ở trong phòng, đi làm cũng không đi, ngồi đó trông chừng tôi cả ngày.
Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, khiến cho tôi cảm thấy sống một ngày như một năm, cho nên lúc thoát ra khỏi dây thừng tôi cắt cổ tay.
Có đôi khi đi ở trên đường, tôi sẽ tưởng tượng mình bị xe đâm chết. Đứng trong thang máy sẽ tưởng tượng thang máy đột nhiên gặp sự cố sau đó rơi xuống, lúc đó tôi sẽ chết ở bên trong. Tôi thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, tôi tra nhiều người như vậy, bọn họ tại sao lại không đến giết tôi chứ.
Con mẹ nó tồn tại thật phiền!
Tôi lại mở mắt một lần nữa, ngay lập tức nhìn thấy A Loan đang nắm tay của tôi. Đôi mắt hắn đỏ đến dọa người, bên miệng cũng mọc lún phún râu, thấy tôi tỉnh lại, hắn thật lâu thật lâu đều không nói chuyện, cuối cùng run rẩy nói:
"Xin lỗi anh."
Trên cổ tay của tôi quấn băng gạc rất dày, đến bây giờ, nơi đó vẫn còn một vết sẹo rất sâu. Đó là vết sẹo trên thân thể tôi, cũng là vết sẹo trong lòng A Loan.
Tôi không hiểu hắn vì điều gì mà không muốn rời khỏi tôi, tuy rằng hắn từng nói hắn yêu tôi, nhưng tôi cảm thấy tình yêu chính là một thứ lừa gạt người, cho dù có, cũng nên dành cho một người đáng giá để yêu, mà không phải là cho tôi.
A Loan vẫn sẽ quản tôi, chỉ là không có một chút uy hiếp nào, hắn không dám trói tôi, giam cầm tôi, chỉ có thể nhìn tôi đi đến nơi phồn hoa bên ngoài, suốt đêm không trở về nhà.
Nhà tôi đèn vẫn luôn sáng, chỉ khi tôi ngẫu nhiên trở về, cùng A Loan ôm nhau ngủ, đèn mới tắt đi.
Tôi gần đây rất thành thật, cũng vì nguyên nhân như vậy, A Loan mới dám khuyên tôi, đưa tôi đến chỗ bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý kê rất nhiều thuốc, thuốc càng ngày càng đắng, thời điểm tôi cau mày uống thuốc sẽ nghĩ, con mẹ nó rốt cuộc tôi tồn tại là vì cái gì?
Tôi không có người nhà, cũng không hề có bạn bè, công tác bình thường, sinh hoạt ngày qua ngày chỉ có tìm kiếm thử thách mới làm tôi không nhàm chán. Tôi thừa nhận tôi là một người thiếu đạo đức, nhưng cho dù bị tát, hay là hất rượu, hất đồ uống, nhìn khuôn mặt bọn họ trở nên thống khổ vặn vẹo, tôi giống như từ trong nước trồi lên thở hổn hển, toàn bộ thế giới lúc này mới trở nên chân thật.
A Loan nấu cơm xong, dọn bát đũa cho tôi. Tôi gần đây không đi ra ngoài làm loạn, còn đi cùng với hắn đến chỗ bác sĩ tâm lý, hắn rất vui vẻ, khuôn mặt cũng càng ngày càng có ánh sáng. Hắn so với năm 23 tuổi không có gì thay đổi, như cũ tuấn mỹ mà kinh diễm ánh mắt người nhìn.
Bất quá hắn bị tôi chọc tức giận, học được nói thô tục, lúc cùng tôi cáu kỉnh, hắn cũng sẽ quăng đồ. Giống như lúc trước, khi tôi mang theo bộ dáng người chết về nhà, A Loan biết tôi lại làm việc thiếu đạo đức, thiếu chút nữa cùng tôi đánh nhau. Bất quá cuối cùng hắn luyến tiếc đánh tôi, chỉ có thể đem tôi ném vào phòng tắm, giống như khinh thường ném cho tôi một bình thuốc khử trùng lớn, kêu tôi tẩy không sạch sẽ thì đừng ra ngoài.
A Loan vốn dĩ không phải là một người bạo lực, có lẽ nếu cứ như trước mà lớn lên hắn sẽ không có gì thay đổi, nếu hắn có thể ở bên một người tốt hơn tôi hắn vĩnh viễn sẽ là một bộ dáng hào hoa phong nhã. Chỉ là hắn bị tôi ép đến nảy sinh ra tính xấu, dù như thế nào đi nữa trong lòng chua xót cũng phải tìm một nơi phát tiết.
Lời tui muốn nói: Thương công, cũng thương thụ nốt, thương cả 2, lúc edit tui nghe bài "Kẻ theo đuổi ánh sáng" cảm thấy cảm động vãi luôn. Khuyến khích các bạn nếu được thì nghe bài này và đọc truyện nhé, rất là có cảm giác luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro